Chương 164: Mặt Sắt
Trong một góc, Gerald nhấm một ngụm rượu nhỏ, nhìn xem John hớn hở khoác lác, lấy lòng cháu gái của mình.
Vị Công tước rời lưng khỏi bức tường, đứng thẳng người lên, khóe miệng hiện lên một đường cong, nụ cười nhàn nhạt hiện ra.
Hắn quay lưng rời đi, đạp bước xuống từng bậc từng bậc cầu thang, rời đi nơi này.
Phía sau hắn, mọi người vẫn đang vây quanh bệ trưng bày, châu đầu ghé tai, những người phụ nữ thật sự không thể rời mắt khỏi vật kia.
Họ bị nó thu hút, bị nó khơi dậy khát khao sở hữu trong lòng mình.
Chuỗi ngọc kia thực sực quá đẹp, nó sẽ là một món trang sức hoàn hảo cho một người phụ nữ, một quý tộc, một cô gái, một phu nhân.
Vẻ bề ngoài của họ sẽ được nâng lên nhiều bậc khi có nó trên cổ, để ánh lấp lánh kia tô điểm cho bản thân mình.
Nhưng đó sẽ chỉ là mơ ước viển vông, vì Nước Mắt Nữ Thần dường như đã tìm thấy chủ nhân, nhìn xem vẻ mặt của John là có thể nhận ra.
Chắc chắn người thanh niên sẽ dâng lên chuỗi ngọc mà mình đã tốn nhiều tiền của bỏ ra để đổi lại thiện cảm từ nàng Công chúa.
Ngày hôm qua, Công tước Gerald đã ra một cái giá, cái giá này không hề quá mức khi so sánh với sự quý giá của chuỗi ngọc, nhưng cũng lấy đi phần lớn gia sản của hắn.
Hắn đã bỏ ra rất nhiều thứ để đạt được thứ này.
“Khi cuộc triển lãm kết thúc, đích thân ta sẽ mang nó vào trong Hoàng cung dâng lên cho người, thưa Công chúa.” John dùng giọng nhỏ nhẹ nói, đứng gần bên vị Công chúa, làm ra dáng vẻ một thân sĩ đường hoàng.
“Cảm ơn ngươi rất nhiều.” Cicely nở nụ cười, không hề từ chối.
Phía sau lưng nàng, Kỵ Sĩ Đỏ Hugh không mấy vui thích trước sự đắc ý của John, nhưng hắn cũng không nói nhiều, ít nhất tên kia là người thừa kế của Weskast.
Thân phận của John cũng không hề thấp kém, phải nói là trong số thanh niên quý tộc ở đây, tương lai hiếm ai có thể có được thân phận và địa vị ngang với hắn ta.
Nhưng Hugh cũng không thích chứng kiến những ánh mắt chứa đựng ý muốn dục vọng rõ ràng như vậy nhìn em gái mình, trên mặt hiện rõ vẻ không vui.
Mọi người trò chuyện với nhau về chuỗi ngọc thêm chốc lát.
Công chúa Cicely vui vẻ trở về hoàng cung, sau khi đã ngắm nhìn nó hồi lâu và thỏa mãn trong lòng, nàng càng mong chờ tới lúc được mang nó trên người.
Cicely đi ở phía trước, thị nữ nhấc lên đuôi váy bước theo sau.
Vị Công chúa còn đang suy nghĩ chia sẻ niềm vui với em trai mình, kể từ khi nó lên ngôi, cuộc sống hàng ngày của nó trở nên vô vị và chịu áp lực hơn ngày xưa rất nhiều.
Hector phải trải qua những giờ học, những buổi luyện tập với những giáo viên riêng, thường xuyên có mặt trong thư viện và phòng học, bị nhồi nhét học tập đủ loại kiến thức mà mẹ nàng yêu cầu.
Mẹ nàng, Nữ hoàng nh·iếp chính Evelyn còn bắt hắn tham dự những buổi họp với các đại thần, ban đêm kiểm tra tiến độ học tập của hắn, tên nhỏ kia như bị giam trong tù ngục, đã rất lâu chưa đi ra khỏi Hoàng cung nửa bước.
John nở nụ cười tươi, dùng ánh mắt khinh bỉ đáp trả lại mọi kẻ đã xem thường hắn vào hai ngày trước, đắc ý như kẻ giành được chiến thắng, có vẻ như hắn đã trở thành người gây được ấn tượng nhất với nàng Công chúa.
Dù rằng còn hai ngày nữa trước khi cuộc đấu giá kết thúc, nhưng chuỗi ngọc kia sẽ không để hắn phí công nhọc sức, nó đã cho hắn một cơ hội, cơ hội để bước chân vào gia đình Hoàng gia.
Trong lúc vui vẻ hắn lại nhớ tới cuộc nói chuyện với Công tước Gerald, người đã đưa cơ hội này cho mình.
Hôm đó hai người nói với nhau rất nhiều chuyện, trong quá trình đó vị Công tước luôn dẫn dắt hắn đi, trong lòng rất hiểu rõ ý nghĩ của hắn, họ bàn luận không chỉ về món trang sức mà còn về nhiều việc khác.
John sẽ không tin tưởng hoàn toàn vào những lời do Công tước nói ra, nhưng có những thứ mà hắn cho rằng mình bỏ sót, mãi cho đến khi Gerald nói ra, hắn mới nhớ tới.
Nghĩ tới một việc trong đó, John nhíu mày, nhanh chóng rời khỏi sảnh triển lãm, ra ngoài đường lớn, lên xe ngựa trở về chỗ nghỉ ngơi của mình.
Đây là nơi hắn ở tạm khi tới Vương Đô, một nhà khách sạn với những phòng ốc lớn phù hợp với thân phận của các quý tộc.
John vừa trở về, liền kêu tới một người hầu cận: “Ngươi đi các quán rượu, nghe ngóng một chút tin tức cho ta.”
Giọng thì thầm nhỏ kề sát tai mà nói, tên người hầu gật gù rồi quay bước rời đi.
John nuốt một ngụm nước miếng, đứng trên lan can lầu hai, nhìn xem sắc trời chiều, thở dài một hơi.
Hắn không muốn bị coi thường, hắn cũng không muốn địa vị của mình luôn luôn thấp hơn người khác một bậc, hắn không muốn cha mình mỗi khi đề cập tới em trai mình lúc nào cũng mang theo vẻ tự hào, đó thứ mà hắn ước ao.
Bertram như một phiên bản hoàn hảo của hắn, đứa em trai sinh sau hắn kia, mỗi khi làm một việc gì đó đều có thể làm tốt hơn hắn, từ nhỏ đã vậy, và vận may không ngừng đến với tên kia khiến nó nhanh chóng bước l·ên đ·ỉnh cao của xã hội này.
John mong muốn đạt được Cicely, mong muốn giành được trái tim vị Công chúa, mong muốn củng cố địa vị của bản thân khi cha hắn vẫn còn sống để chứng kiến, hắn không muốn tiếp nhận vị trí Bá tước vào ngày cha mình c·hết đi.
Hắn phải chứng minh được bản thân mình, khẳng định cho mọi người thấy khả năng của mình.
Và để làm được điều đó, đương nhiên phải có hi sinh, có nhỏ và lớn, tự bản thân mình và cả kẻ khác, dù là người quen thuộc hay kẻ xa lạ, bỏ ra tiền bạc và đổ máu.
Hắn đã bỏ ra một cái giá lớn, một khoản đầu tư, hắn sẽ không dừng bước ở nửa đường, đây mới chỉ là bắt đầu.
Đây là bậc thang đầu tiên dẫn tới đỉnh vinh quang của hắn.
John sít chặt nắm đấm, hít sâu, vào phòng và suy nghĩ về những kế hoạch cho tương lai, những bước đi tiếp theo.
Tên người hầu rời khỏi khách sạn, đi nghe ngóng tin tức ở những quán rượu trong thành, và rồi chiều muộn hắn tìm tới một nhà quán rượu.
Hắn bước vào bên trong, quán rượu này cũng giống với những quán rượu khác, những ngày này bên trong quán rượu tràn ngập người là người, bọn hắn đang bàn tán về chuỗi ngọc kia, Nước Mắt Thiên Thần.
Âm thanh bàn tán vang cả ra ngoài: “Nghe nói, mỗi hạt trong chuỗi ngọc đều là một giọt nước mắt của một vị thiên thần, chúng sáng lấp lánh, tỏa ra hào quang đủ màu sắc và có thể ẩn giấu trong dòng nước.”
Câu chuyện càng kể càng được thêm thắt nhiều chi tiết, càng truyền tai nhiều người càng biến đổi lạ kỳ, hiện tại nó còn có chút giống với câu chuyện mà John kể ra trong buổi triển lãm.
Nhưng ngay trong quán rượu này, ngay bây giờ đã có những kẻ cãi vả, la hét bảo rằng mình đã chính mắt nhìn thấy thế này, chính tai nghe thấy thế kia.
Dùng tài ăn nói hùng biện của mình để khoác lác và tăng độ đáng tin cho câu chuyện, bọn hắn không biết mình bẻ cong câu chuyện giả dối của John đi, lại để cho nó càng thêm ly kỳ hơn, càng huyền bí hơn.
Nhưng có một điều mà tất cả mọi người đều đồng ý, đó là chỉ có Thiên Thần Trắng Cicely là người xứng đáng với Nước Mắt Thiên Thần, ngay cả từ cái tên đã có những điểm giống nhau rồi.
Nước mắt trở lại dưới hình dạng chuỗi ngọc được một lần nữa đeo trên người một thiên thần, còn gì thích hợp hơn.
Họ cụng ly, bàn tán sôi nổi, những tiếng nói vang vọng cả ra ngoài cửa, len lỏi trên các nẻo đường.
Tên người hầu liếc mắt nhìn qua một lượt, muốn tìm tới mục tiêu mà chủ nhân của mình giao phó.
Đó là câu chuyện về một người lính đánh thuê được người truyền rao trong thành mấy ngày nay, giờ quán rượu nào cũng có một vài người biết tới hắn ta.
Chỉ cần hỏi thăm liền gặp được đáp lại.
Hắn cuối cùng thấy được bóng người kia, bốn người ngồi trong một bàn, nhóm bốn người giống như lời kể, và hắn ngay lập tức liền nhận ra người mình cần tìm, kẻ dẫn đầu trong lời đồi đại.
Hắn đảo mắt qua lại, lách qua mấy cái bàn mà đến sâu trong góc, cúi nhìn người đàn ông ngồi ở đối diện, người này mặc áo choàng, dáng vẻ cao to, ngay cả ba tên ngồi chung bàn cũng không có vẻ gì là hiền lành.
Bọn hắn nhìn thấy tên hầu tới thì ngửa đầu lên, Rovert cũng ngước nhìn, cặp mắt mang theo tơ máu để tên hầu hơi khựng lại một nhịp, lấy dũng khí nói: “Ngài là Mặt Sắt sao? Chủ nhân của ta có việc tìm ngài!”