Chương 163: Nước mắt
John không biết rõ ý của Gerald, hắn thấp giọng hỏi: “Ngài muốn nói gì?”
Vị Công tước cười cười, “Không, ta chỉ là suy nghĩ vẩn vơ thôi, ta chỉ là thấy nó không phải là một món trang sức thích hợp với Công chúa, kể cả những thứ kia nữa.” Hắn ra hiệu mấy món đồ khác ở đây.
“Nhưng chúng đã là những thứ quý giá nhất ở đây rồi.” John lắc đầu, nhưng lời nói của hắn cũng đồng ý với lời của Gerald.
Vị Công tước lại nói sang chuyện khác, lời nói bình đạm như không nhằm vào người nào: “Nghe nói hai ngày cuối cùng vẫn không có vật báu để trưng bày.”
John Houghton nhíu mày một cái, không biết có phải Gerald có ý mỉa mai mình hay không, nhưng sắc mặt lại chuyển xấu đi một chút, nếu Gerald đến đây để châm chọc, hắn không cũng phải kiểu người sẽ cúi đầu im lặng, dù gì hắn cũng là người thừa kế của Moncoba.
Gerald lại dường như không thấy được vẻ mặt u ám của John, hắn lại nói, “Ngươi không có đem tới Icrane thứ gì sao?”
John thở hắt ra một hơi, “Không, không có thứ gì cả.” Giọng nói âm u, cơn giận của hắn đang tích lũy trong lòng.
“Gia tộc của ngươi thực sự rất ghê gớm a, có tới hai vị Bá tước.” Vị Công tước lại tự mình nói tiếp, lần này John không đáp lại, chỉ là sắc mặt dần đỏ lên, hai mắt nhìn thẳng tới phía trước, khóe mắt nhíu nhíu.
“Hắn tên là gì, a, Bertram, lần trước ở lễ lên ngôi ta nhìn thấy hắn đứng cạnh cha ngươi.”
John cắn răng, đã đứng ở bờ vực bộc phát, hai bàn tay cũng nắm chặt lại, móng tay hãm vào da thịt.
Gerald hài lòng nhìn xem phản ứng của tên nhóc trước mặt, sau đó sắc mặt bỗng thay đổi, dùng một loại giọng điệu như vô ý hay lỡ lời chuyển sang chuyện khác, “A, xin lỗi đã nói lan man, chúng ta lúc nãy đang nói đến thứ gì.”
John suýt chút nữa đã mất kiểm soát, hắn vừa định quay người rời đi không để ý tới Gerald nữa thì vị Công tước chuyển chủ đề tự tay kéo hắn lại, để hắn tránh lao xuống bờ vực, ngập chìm trong tức giận và điên cuồng.
Không rơi xuống, nhưng bóng dáng kẻ đứng trên bờ vực thì tàn tạ khó coi, hắn nhìn thẳng vào Gerald, chờ xem người đối diện rốt cuộc là muốn nói gì, nếu không có gì quan trọng, hắn sẽ rời khỏi đây, rồi lên đường trở về nhà của mình.
Khi ở trong lâu đài Moncoba hắn thỉnh thoảng phải đối diện với cha mình, ông già dạo gần đây thích nhắc tới tên em trai hắn, khiến cho John không muốn ở lâu cạnh ông ta, cha con chỉ gặp nhau trong những lúc cần thiết và bữa ăn hàng ngày.
Lúc đầu hắn tưởng Vương Đô là một lối thoát, nhưng bây giờ hắn lại bị vây quanh bởi những kẻ thích thú cười trên nỗi đau của người khác, đem sự ngạo mạn ngày trước và hoàn cảnh khó xử hiện tại của hắn ra mà trêu đùa.
John giờ chỉ muốn mau chóng rời đi nơi này, đi đâu cũng được, tránh xa khỏi mấy ánh mắt như có gai kia.
“Không phải chúng ta nói đến chỗ trống vào hai ngày cuối cùng sao, ta có một vật rất thích hợp để trưng bày ở đây, ta nghĩ nó sẽ chiếm trọn trái tim của Cicely.” Gerald nói nhỏ, hai người bọn họ cũng đứng xa khỏi đám đông, ngoài John ra chẳng có người nào nghe được lời này.
John ngẩng đầu, hít sâu một hơi, nuốt một ngụm nước miếng, bực bội tan ra, ý muốn rời đi cũng giảm sút, chờ mong Gerald nói tiếp đoạn sau.
“Một người quen giao nó cho ta để bán, hắn muốn kiếm một món hời trong dịp đặc biệt này.” Gerald nói tiếp.
Hô hấp của người thanh niên dồn dập lên, trái tim nhanh hơn vài nhịp, bịch bịch nhảy lên trong lồng ngực.
Hắn nhìn thẳng vào mắt vị Công tước.
“Một món đồ để lấp vào chỗ trống?”
Gerald gật nhẹ đầu.
“Nó còn phù hợp với Công chúa hơn những thứ ở đây?”
Vị Công tước lại gật đầu.
“Và ngài muốn bán nó cho ta?” Lời này của John vừa ngập ngừng vừa hưng phấn.
“Đương nhiên.”
Hắn nhận được câu trả lời khẳng định.
Gerald quay người lại, “Đi cùng ta, ta sẽ cho ngươi nhìn xem nó.”
John vội vàng nhanh chóng đi theo sau, hai người rời đi sảnh trưng bày, ngồi lên xe ngựa, chiếc xe rảo qua những nẻo đường.
Trên xe, khuôn mặt của người thanh niên không giấu được vẻ ước ao và may mắn, sự khát khao lại tràn ngập thân thể hắn.
Gerald vụng trộm đưa tới cái nhìn khinh bỉ, thầm nghĩ, ngươi đúng là cùng em trai mình kém xa.
Xe ngựa dừng lại, John theo Gerald bước vào trong dinh thự của vị Công tước.
“Chờ ta một chút.” Gerald nói, đi vào phòng sau, để một mình John chờ đợi ở đây.
Người thanh niên dạo bước qua lại, phát tiết sự nôn nóng của mình, ánh mắt liên tục nhìn tới cửa, chờ Gerald trở lại.
Trong lòng hắn mong mỏi vật kia đúng như Gerald nói, mọi ý nghĩ đều lộ rõ trên mặt, không biết được mình đã trở nên trần trụi trong mắt người kia.
Vị Công tước trên tay cầm một cái hộp đá, đứng trong bóng tối đánh giá người thừa kế của Weskast, mãi một lúc lâu sau, khi John đã qua lại không biết bao nhiêu vòng, hắn mới từ từ bước ra.
John xoa xoa đôi bàn tay, nhìn xem cái hộp vuông vức trên tay vị Công tước, Gerald nhìn hắn cười một cái, đi tới bên bàn, nhẹ nhàng đặt cái hộp xuống.
Lần này không để John chờ lâu, Gerald lật nắp ra, để lộ ra vật chứa ở bên trong.
John hít sâu một hơi, nhìn vào vị Công tước, lại nhìn xuống vật trong hộp, đưa tay muốn chạm vào nhưng rồi rụt lại, sợ mấy ngón tay làm bẩn nó.
“Nó đáng giá bao nhiêu tiền?” Hắn chờ mong nhìn xem Gerald.
Gerald không vội đáp lại, lúc này đem rượu rót ra cái hai ly, đưa tới cho John một ly, hai người ngồi xuống bên bàn và trò chuyện.
Xế chiều, người thanh niên rời khỏi dinh thự, ôm ấp vật trong ngực thật chặt, mặt mừng rỡ và háo hức chờ đợi.
---
Hai ngày sau, buổi trưa.
John Houghton đứng trước cái bệ trước sự ngạc nhiên của nhiều người, đám người tưởng rằng hắn ta đã từ bỏ nhưng cuối cùng lại mang tới một thứ trong giờ phút cuối cùng.
Hôm qua, Brinley Seabard, Tử tước của thành Kupen đã mang đến đây Sao Rơi, chính Brinley là người khởi xướng buổi triển lãm này.
Tưởng chừng Sao Rơi sẽ là vật báu cuối cùng được triển lãm, không nghĩ con trai trưởng nhà Houghton lại khiến mọi người bất ngờ.
Trên bệ đặt một cái hộp đá, cạnh bên là một chậu thủy tinh lớn chứa nước trong, không biết để làm gì.
Không có vải đỏ, mọi người tập trung tới hộp đá kia, món đồ hẳn là ở bên trong.
Bọn họ đang tò mò liệu thứ gì ở trong đó, một vật hiếm thấy hay một thứ tầm thường mà John chắp vá đem tới cho đủ số, thế thì hắn sẽ chẳng cứu vớt được chút danh dự nào mà chỉ càng khiến bản thân mất mặt hơn nữa.
John đứng gần bệ, chậm rãi mở ra hộp đá, một chuỗi ngọc xuất hiện.
Một chuỗi ngọc gồm nhiều hạt ngọc tròn trịa và tỏa sáng rực rỡ, phản xạ ra nhiều màu sắc khác nhau, vẻ đẹp để đám người khó có thể rời mắt.
John cũng không rời mắt khỏi Công chúa, hắn thấy được nàng mỉm cười, thấy được nàng tiến lại gần, lần đầu tiên kể từ khi buổi triển lãm bắt đầu không kịp chờ đợi đưa tay cầm lên vật báu kia, trong mắt tràn ngập yêu thích.
“Nó tên gọi là gì?” Vị Công chúa hỏi.
John đứng cạnh bên nàng, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, nhìn làn da trắng tinh không tì vết gần sát, mỉm cười nói: “Nó tên là Nước Mắt Thiên Thần.”
Hắn không cần nói nhiều về sự tích của nó nữa, chỉ vẻ bề ngoài là đủ để hấp dẫn tất cả mọi người.
John lại nói, “Công chúa, nó còn có một điểm đặc biệt nữa.”
“Ồ, thứ gì đặc biệt?” Cicely tò mò, đây là lần đầu tiên nàng thấy được một thứ xinh đẹp đến vậy.
“Xin bỏ nó vào trong nước, và người sẽ hiểu.” John tự tin nói, nở nụ cười lấy lòng người đẹp.
Cicely làm theo, và mọi người ở đây thấy được hình dạng khi chuỗi ngọc chìm ngập trong nước.
Vậy ra nó không chỉ xinh đẹp mà còn đặc biệt đến thế.
Mọi người tán thán và hâm mộ nhìn tới, mấy người phụ nữ hâm mộ Công chúa, đám đông đàn ông thì hâm mộ John.
John cười vui sướng, chậm rãi nói về sự tích của chuỗi ngọc này cho Công chúa, thưởng thức sự ghen tị của đám người.
Hắn không biết được đây là Lòng Sông, kể cả những người hắn sai phái đi đoạt lấy nó cũng chưa từng nhìn thấy nó, người thanh niên vẫn còn tin tưởng không chút nghi ngờ về câu chuyện mà Gerald kể cho mình nghe.