Chương 162: Tại sao
“Xin giới thiệu, Hào Quang!”
Nathaniel mặc trên người bộ đồ sang quý nhất của mình, khuôn mặt mỉm cười giới thiệu thứ mình đem tới.
Hôm nay đã là ngày thứ tư của cuộc triển lãm, ba ngày trước đó đã có ba món đồ quý báu được mang ra để mọi người đánh giá và thưởng thức.
Trâm cài Quốc Vương.
Đai lưng Đại Lực Sĩ.
Nhẫn thép Cầu Vồng.
Mọi người đều chờ mong về thứ được Nathaniel mang tới vào ngày hôm nay, và vị Tử tước đã chuẩn bị kỹ càng.
Sau khi hắn đoạt được món đồ từ tay nhà Langstel, hắn đã mời tới mấy vị thợ giỏi trong thành để đánh bóng và vệ sinh nó sạch sẽ, Hào Quang dường như được cố ý không tân trang, nhà Langstel có lẽ muốn giữ lại chút vẻ ngoài của tháng năm lịch sử.
Khi rơi vào trong tay Nathaniel, hắn coi nó là một món trang sức, đối với hắn ý nghĩa của nó chỉ có thế, chỉ cần nó đẹp mắt là được.
Cuối cùng cũng đến lúc nó lộ diện trước mặt mọi người.
Trước mặt bệ đá đứng những người quyền quý, Công chúa và các quý tộc, sau vài ngày nhìn mãi những món đồ phía dưới kia, hiện tại chỉ có vật báu được đem tới vào giữa trưa mới có thể để bọn họ quan tâm nhiều một chút.
Cicely càng ngày đến nơi này càng muộn, hôm nay nàng Công chúa trên người thình lình mang theo vài thứ trang sức nhỏ mà nàng mua sắm trong mấy ngày trước.
Tấm vải lụa đỏ bị Tử tước Grimster kéo ra, để lộ ra một vật dài mảnh nằm ở phía dưới.
Tất cả mọi người tập trung ánh mắt của mình vào nó, ai nấy đều bất ngờ khi thấy được.
Vì thứ này không phải là trang sức.
Đúng hơn nó không phải là một món trang sức thông thường.
Nathaniel nhìn vào thứ kia, trong đầu cũng có phần hiểu ý phong thần của mình, Richard Langstel luôn miệng nói như vậy, đúng là thứ này khó có thể để người ta liên tưởng tới vật trang sức.
Đó là một thanh kiếm.
Hào Quang là một thanh kiếm, một thanh kiếm thép được làm ra vào thời kỳ thịnh vượng nhất của gia tộc Langstel, bọn hắn làm ra vật này để tượng trưng cho máu và mồ hôi của mình, những giọt máu những giọt mồ hôi đổ xuống để tạo nên một gia tộc hùng mạnh.
Đáng tiếc hiện tại nó suy yếu đến mức bị người chèn ép cũng không thể làm gì, khi Hào Quang bị đoạt mất, giống như chứng minh sức mạnh của cả gia tộc cũng đã tổn hao.
Cicely bất ngờ, nàng Công chúa như mọi lần trước đó, dẫn đầu tiến lại gần hơn để quan sát kỹ càng.
Hugh Cunningham thì thoáng có chút ngạc nhiên, nụ cười hiếm thấy hiện lên trên mặt, thanh kiếm đã đưa tới sự chú ý của hắn ta.
Lúc này, Tử tước Nathaniel Grimster thì luôn miệng kể một câu chuyện mà người của hắn mất vài ngày để soạn ra, những lời nói dối kia dường như nhàm chán và không đem tới bất ngờ nào.
Câu chuyện không mang theo sắc thái sự cổ xưa, không nổi tiếng để nhiều người biết tới, chẳng có sự ch·ung t·hủy và mẫu mực như trâm cài Quốc Vương.
Chẳng dính dáng tới sự tích anh hùng, để người ta nghe tới mà tim đập thình thịch, khiến dòng máu trong huyết quản chảy nhanh hơn, liên tưởng tới hình ảnh của người anh hùng như Đại Lực Sĩ.
Cũng không mang tới nét đẹp và sự tỉ mỉ của những người thợ tài năng, những người thợ mỏ cần cù và hành trình khó khăn để làm ra Cầu Vồng.
Thứ này được Nathaniel trang hoàng bằng một câu chuyện giả dối, không có chút nào xứng với cái tên cũng như vẻ bề ngoài của nó.
Hào Quang là một thanh kiếm với vỏ và chuôi làm bằng vàng, lưỡi kiếm thép sáng bóng không tì vết.
Lưỡi kiếm kia vừa được mài nhẵn bóng lại.
Đầu chuôi kiếm là một viên hồng ngọc lớn, trên vỏ kiếm còn đính nhiều viên ngọc nhỏ tỏa sáng lấp lánh rực rỡ.
Những đường vân trên chuôi và vỏ không nhiều nhưng sắc bén và dứt khoát.
Lưỡi kiếm kia chỉ liếc nhìn sơ qua liền biết nó cực kỳ sắc bén.
Nó không chỉ là một thứ trang sức hay một vật trưng bày, không phải thứ để cất giữ trân tàng.
Đây là một thứ v·ũ k·hí có thể g·iết người, một công cụ mạnh mẽ khi ở trong tay những chiến binh.
Nathaniel trên trán chảy xuống mồ hôi, khi hắn thấy Cicely chỉ lướt qua một vòng rồi mất đi hứng thú, nhìn phản ứng của nàng, thứ này còn không hấp dẫn nàng bằng đai lưng Đại Lực Sĩ.
Vị Tử tước thở hắt ra một hơi, thất vọng với kết quả này, thầm nghĩ tới thứ đồ đầu tiên mà mình mong muốn đạt được, thứ mà nhóm người Jens được hắn phái đi c·ướp đoạt mang về, bọn hắn biến mất kể từ lúc đó, đến bây giờ vẫn còn chưa trở lại Matheri.
Tốn công m·ưu đ·ồ lâu như vậy, còn tạo nên một chút thù hằn với phong thần của mình, cuối cùng không thu hoạch được gì, hắn có chút nôn nóng và bực bội.
Nathaniel không biết được là có một ánh mắt không chú ý tới thanh kiếm mà đang nhìn qua chỗ hắn, trong con ngươi mang theo vẻ tức giận và một xíu ngạc nhiên bất ngờ.
Những vị hiệp sĩ đi tới gần quan sát thanh kiếm, Nathaniel lại phải đưa ra khuôn mặt tươi cười mà tiếp đón từng người, thỉnh thoảng còn lặp lại vài lần câu chuyện giả dối của mình, bổ sung những chi tiết hoang đường và thiếu sự chân thực.
Hắn nhìn qua một tên thanh niên tóc nâu đứng đang đứng trước đai lưng Đại Lực Sĩ, người thanh niên dười đi tầm mắt.
Tâm thần của Nathaniel hơi cân bằng một chút, ít nhất có còn hơn không, hắn mỉa mai nhìn về phía bên kia.
Vài người thanh niên quý tộc khác cũng hớn hở cười, trước khi buổi triển lãm diễn ra thì đã có một vài người trước mở lời sẽ đem vật báu mình sở hữu đến đây, để nâng cao đẳng cấp của buổi triển lãm, cũng thể hiện lòng mến mộ với Công chúa, nhưng dường như có người làm không được.
Gerald bưng lấy ly rượu đứng ở đằng xa, tại chỗ lan can, ngay chỗ hôm trước hắn cùng Rovert đứng trò chuyện.
Hôm nay người lính đánh thuê không ở đây, chỉ có một mình vị Công tước có mặt.
Hắn cũng đang nhìn về phía thanh niên kia, tên nhóc kia có chút bực bội, nhìn theo bóng lưng của Công chúa xuống bậc thang, trong mắt không giấu được hâm mộ và tham lam, khát khao và dục vọng.
Khi nàng Công chúa rời khỏi đây, hắn lại lần lượt xem xét bốn món đồ, từ chỗ Đại Lực Sĩ dời bước đi lại chỗ Cầu Vồng, nhìn ngắm nó một chút, sau đó nhìn vào ba cái bệ còn trống không kia.
Nếu nó ở đây có lẽ Cicely sẽ rất thích nó, thứ kia tốt hơn mấy thứ đồ cổ này nhiều lần, hắn bực bội suy nghĩ một mình.
Hắn nhìn tên Tử tước đang thao thao bất tuyệt kia, có chút chán ghét, không chỉ bởi vì cái huy hiệu mà thuyền phó mang về, còn bởi vì em trai hắn cũng đã từng là một tên Tử tước.
Lúc đó hắn không suy nghĩ gì nhiều, em trai hắn rời nhà và trở thành người thừa kế của chú hắn, người đàn ông đã m·ất t·ích và không để lại người thừa kế nào, chỉ để lại thành Narris trống không thiếu vắng lãnh chúa.
John vốn chẳng lo lắng gì về địa vị của bản thân, dù sao hắn chính là người thừa kế của Moncoba, Bá tước tương lai của xứ Weskast.
Nhưng rồi đùng một cái tên nhóc kia bỗng lắc mình, biến thành Bá tước của xứ Nam Alklen.
Tại sao Miriam lại chọn nó làm chồng cho con gái mình, John thầm nghĩ.
Địa vị của em trai mình thì càng ngày càng cao, mình hiện tại chỉ là một hiệp sĩ chẳng có thứ gì cho riêng mình, điều này khiến cho John Houghton khó chịu và suy nghĩ nhiều.
Bây giờ hắn ước ao chạm tới bàn tay của Thiên Thần Trắng, nếu hắn trở thành con rể của Hoàng gia, trở thành chồng của Công chúa, thì lại có thể vượt trên Bertram một bậc, giống như lúc còn nhỏ như vậy.
Buổi triển lãm xuất hiện như một cơ hội để đám quý tộc tạo ấn tượng tốt trước Công chúa, John Houghton cũng nắm lấy cơ hội để thể hiện mình.
Nhưng đồ vật mà hắn m·ưu đ·ồ và bí mật liên hệ người mang về Moncoba lại b·ị c·ướp mất trên đường khiến cho người thanh niên đến Vương Đô với hai bàn tay trắng, chẳng có thứ gì để góp vào buổi triển lãm.
Có vẻ như Nathaniel Grimser cũng không đạt được nó, tên thuyền phó nói láo sao? Không phải, hắn không dám, vậy rốt cuộc là kẻ nào đã chiếm được Chuỗi Ngọc của Lòng Sông?
Trong mấy buổi tiệc riêng tư của đám quý tộc, hắn đã lỡ buông lời hùng hồn nhưng rồi bây giờ không làm được, lúc này nhìn thấy mấy tên kia thỉnh thoảng đưa qua ánh mắt khinh bỉ và chế nhạo, làm tâm thần của John càng thêm kịch liệt.
Hắn đổ lỗi cho tên thương nhân đ·ã c·hết, đổ lỗi cho đám thuộc hạ vô năng, đổ lỗi cho Nathaniel gây rối, đổ lỗi cho người em trai ưu tú.
Rồi một bóng dáng khác nữa hiện lên trong đầu, khi nó được phác họa càng rõ ràng hơn không mặt John Houghton cũng càng ngày càng căng thẳng điên cuồng.
Chợt một người bước tới bên cạnh, âm thanh truyền vào tai.
“Ngươi làm sao căng thẳng như vậy?” Gerald cười nói.
“Công tước.” John lấy lại tinh thần, hơi cúi đầu đáp, “Không có gì, chỉ là nghĩ tới một ít chuyện không vui.”
Công tước Gerald khóe miệng cong lên, cũng không xé toạc tâm tư của người thanh niên, cặp mắt xanh lục liếc nhìn nhẫn Cầu Vồng.
“Làm sao bọn hắn tìm thấy bảy loại ngọc trong cùng một khu mỏ, thật kỳ lạ khi chúng nó cuối cùng lại nằm cạnh nhau trên một chiếc nhẫn, tại sao bọn hắn không dùng bạc hay vàng, mà lại đem những viên ngọc quý giá như vậy đính trên một chiếc nhẫn thép?” Gerald tự hỏi một đống lớn những câu hỏi chẳng hề liên quan.