Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 161: Thầy và trò




Chương 161: Thầy và trò

Sáng sớm, một chiếc xe ngựa sơn màu đen mang huy hiệu của giáo phái Lửa ra khỏi cổng Đá mà rời đi Icrane, tiến thẳng hướng tây bắc.

Người thủ vệ mang mũ giáp đỏ đưa mắt nhìn theo, thấy một hiệp sĩ của dòng Tro đánh xe, cái áo choàng đen thui của bọn họ rất dễ để nhận biết.

Hắn thầm nghĩ, bên trong xe ngựa có lẽ là một vị tư tế.

Đột nhiên một người đứng ở bên cạnh vỗ lên vai hắn, tên kia nói với giọng chờ mong: “Ngươi nghe nói về món đồ ngày hôm qua rồi sao?”

Tên thủ vệ lấy lại tinh thần, quay sang chỗ đồng bạn của mình gật đầu, “Đương nhiên là nghe rồi, Đại Lực Sĩ, đám người đã nói về nó suốt buổi chiều hôm qua.”

“Đại Lực Sĩ, nó là thứ gì? Mau kể cho ta.” Tên thủ vệ kéo lấy vai đồng bạn mình thúc giục.

Người kia cũng không úp mở, lập tức nói ra:

“Ừm, người ta nói nó được làm bằng da sư tử, phía trên đính những miếng vàng dày, nghe nói, có tổng cộng chín miếng vàng, và trên mỗi miếng vàng đều được điêu khắc tinh xảo, mô tả về các chiến công của một vị anh hùng.”

“Anh hùng nào?”

“Ai biết được, nó được đưa tới từ phương xa, có lẽ ngươi có thể nghe ngóng rõ hơn ở chỗ người xứ Stympi, đó là truyền thuyết của bọn hắn.”

“Ta cho rằng bọn hắn chỉ bịa chuyện mà thôi.”

“Không, ta từng nghe mấy câu chuyện đó rồi.” Một người khác xen vào.

Cả đám lính ở chỗ cổng Đá tranh cãi với nhau, thảo luận về món trang sức được đem ra trong ngày thứ hai, mãi đến khi đội trưởng của bọn hắn xuất hiện thì cuộc bàn tán mới chấm dứt.

Ở nơi này chấm dứt bàn tán, tại một ngóc ngách khác tranh cãi lại bắt đầu, buổi triển lãm càng ngày càng được chú ý nhiều hơn, dân thành thì vui vẻ nói chuyện tranh luận, đám thương gia cười thầm tính toán lợi ích trong mấy ngày này, dòng người đến đây càng nhiều, việc buôn bán của bọn hắn càng tốt hơn.



Kể cả các quý tộc hay hoàng tộc cũng đều đưa tầm mắt tới đây, trước ngày hôm qua người tham gia đa số là những người phụ nữ, sau khi ‘Đại Lực Sĩ’ được đem ra trưng bày ngày hôm qua cả những hiệp sĩ cũng đem lòng hướng tới.

Thành đông, trên đường Vinh Quang, con đường rộng rãi đầy ắp người.

Không khí nhộn nhịp, dòng người đông đúc hơn mọi khi, họ ngang qua ngang lại, len lủi xuôi dòng ngược dòng, ồn ào chen chúc với nhau, mỗi người đều có mục đích của riêng mình.

Các cửa hàng hai bên đường mở rộng chào đón khách hàng, những con ngựa đi ở giữa con đường, tốc độ cũng không thể nhanh hơn bao nhiêu so với người đi bộ, những tên thanh niên mặc áo lụa gấm vóc khó chịu nhìn về đám dân đen phía dưới.

Nhưng có một điều giống với những người khác, khi bọn hắn đi ngang qua một khu vực thì đều sẽ đưa mắt về phía chỗ.

Đó là một cánh cổng.

Cánh cổng mở ra với hai cột trụ trắng cao hai bên, cổng của học viện hiệp sĩ.

Trước cổng ít có người đến gần, dân chúng thường lách người rời xa chỗ đó, sợ hãi mình chọc phải mấy vị hiệp sĩ canh cổng không vui.

Đám thanh thiếu niên quý tộc nhà giàu thì dùng ánh mắt hâm mộ và ghen tị mà nhìn qua đó, nơi đó là nơi để gửi gắm mộng tưởng, cũng là ranh giới ngăn cản những ước mơ.

Hôm nay là phiên trực của Roland và một vị hiệp sĩ khác.

Roland Foxrish, Bông Hồng Sắt, hắn có dáng người cao ráo và khuôn mặt hiện vẻ tháng năm nhưng vẫn mang theo góc cạnh rõ ràng.

Những người phụ nữ quý tộc ngồi trên xe ngựa liếc nhìn qua khe hở cửa sổ quan sát vị hiệp sĩ kia, hắn đứng thẳng vững chãi hệt như cây cột trụ ở sau lưng mình.

Những ánh mắt này mang theo tiếc nuối và hoài niệm, đó từng là một vị hiệp sĩ điển trai, người đứng đầu tiên trong hàng thừa kế của Tử tước Foxrish.

Họ nhớ tới tư thế oai hùng kết hợp với vẻ ngoài xuất sắc của Roland khi xưa.

Thầm hận hắn vì đã trở nên như ngày hôm nay.



Người ta trang điểm làm đẹp mình với son phấn lụa là, Roland không biết từ lúc nào bỗng trở nên khác thường, hắn mặc mãi tấm áo choàng trắng mà mình được khoác lên vai ngày được phong tước hiệp sĩ.

Râu ria không cắt sửa, tóc tai không quản lý, tấm áo choàng thì cũ đi từng ngày, hắn không thay mới mà vá lại những chỗ rách bằng những miếng vải tạp sắc ngay cả người bình thường cũng ghét bỏ vứt đi.

Vũ khí và áo giáp cũng không bóng bẩy, và rồi vào một buổi sáng nào đó hắn còn đeo thêm một đống xích nặng nề trên vai.

Những phụ nữ quý tộc hận hắn vì đã trang điểm cho bản thân bằng những thứ đó, đột nhiên một ngày, không hề có sự báo trước nào, hắn được người khác nhắc tới bằng biệt hiệu Bông Hồng Sắt.

Không biết đó là khen ngợi hay mỉa mai, nhưng Roland thoải mái chấp nhận nó, cũng giống như hiện tại, hắn thoải mái chấp nhận mọi ánh nhìn, dù rằng chúng mang theo ý tốt hay ý xấu, sự ghen tị hay lòng mến mộ.

“Nhanh tay lên Felix.” Vị hiệp sĩ cười nói.

Trước mặt hắn, Felix Murden, người thừa kế của Bá tước Josiah đang đổ mồ hôi như mưa vào buổi sáng sớm, tên nhóc chật vật khiêng vác những viên đá từ sau thùng xe ngựa chất lên chiếc xe đẩy nhỏ.

Những viên đá kia đã được thợ đá cắt gọt vuông vức, sẵn sàng cho việc xây dựng.

Khuôn mặt tàn nhang kia ngước lên, thở hổn hển, ánh mắt cầu xin nhìn về phía thầy mình, “Tại sao con lại phải làm những việc này thưa thầy, đáng ra hôm nay là ngày nghỉ mà, những người khác đều đi khắp nơi dạo chơi hết rồi!”

Tên nhóc hiển nhiên chưa qua tuổi ăn tuổi chơi quậy phá, con quạ đen nhỏ của thành Brivey muốn tung cánh bay lượn khắp cả tòa thành rộng lớn này để thỏa mãn chính mình.

Chứ không phải ở đây vận chuyển đống đá một mình một quãng đường rất xa, chỉ mới đẩy xe vài chuyến vừa đi vừa về mà lưng hắn đã muốn gãy ra làm đôi.

“Bởi vì con là học trò của ta, mà bọn hắn thì không phải.” Roland nói nhỏ nhẹ, đôi mắt xám vừa nghiêm túc vừa hiền hòa nhìn tên học trò nhỏ của mình.

Lời này giống như đang nói, được làm việc này là phần thưởng mà không phải h·ình p·hạt, ngươi nên biết ơn mới phải.



Rồi hắn mỉm cười khích lệ, chút ánh nắng buổi sáng chiếu xuống đây, nhìn kỹ có thể nhận ra tóc mai của hắn đã chút xíu chuyển sang trắng.

“Vâng.” Felix thở phù một hơi, không còn than vãn nữa, hai cánh tay nhỏ đẩy chiếc xe chậm rãi vào trong học viện.

Roland ngước nhìn theo, cũng không nói cho hắn biết rằng chính mình đã bảo người phu xe ngừng lại ở đây, đáng ra đống đá này có thể đi thẳng vào trong kia, con đường của học viện thì rộng rãi khoáng đạt, nhưng tên ngốc kia vẫn chăm chú đi làm mà không hề nhận ra gì.

Roland lại mỉm cười, nụ cười này lại như một nhát dao đâm vào trái tim của mấy người phụ nữ, kể cả một ít thiếu nữ cũng xiêu lòng, dù đã bước qua nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn.

“Tên ngu ngốc!” Một âm thanh non nớt bực bội phát ra, chủ nhân của nó cố gắng kìm nén để không la to lên, một cặp mắt xanh biển nhìn theo bóng lưng của Felix chất đầy ghen tị.

“Được rồi, Peps, đừng ngây người ra nữa, bắt tay vào việc đi.” Có người ở phía sau ghé vào tai hắn nói, là một giọng nữ hoạt bát và lém lỉnh.

“Vâng.” Tên thiếu niên gọi là Peps xoay lại, sau lưng hắn là một thiếu nữ.

Nhìn qua trang phục có thể nhận ra nàng là một cô gái đường phố, nếu Răng Sói Wilfred ở đây thì chắc chắn sẽ ngay lập tức nhận ra nàng, màu tóc nâu mật và đôi mặt xanh lục kia không thể nhận lầm được.

Peps đi ở phía trước và Aria theo ngay sau lưng.

Aria nhìn tên nhóc trước mặt, hắn chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, cả người dơ bẩn và rách rưới, dáng người khá cao so với người cùng lứa nhưng gầy gò vì ăn uống thiếu thốn, đầu tóc cạo nham nhở, bôi trét thứ gì đó khiến nó có màu nâu đen.

Hai người đi xa học viện hiệp sĩ một đoạn liền xâm nhập vào trong đám người.

Tên nhóc như vô tình hay cố ý đụng phải người đi đường, những mục tiêu mà hắn chọn ra, sau đó dùng vẻ mặt quẫn bách xin lỗi, cảm xúc hiện lên như thật vậy, hắn phát huy hết những gì chị Aria dạy mình.

Chỉ có tay chuyên nghiệp như Aria mới biết trình độ biểu diễn này còn chưa đủ chân thực.

Và rồi tới phiên nàng ra sân.

Hai người bọn họ như hai con chuột sượt qua đám người, mãi tới khi bọn hắn biến mất người ta mới la hoảng lên, phát hiện túi tiền hay vật giá trị trên người mình đã mất đi.

Nhưng giờ phút này biết đi đâu kiếm bọn hắn, lũ chuột đã biến mất trong ngõ ngách chật hẹp.

Trong một con hẻm, tiếng túi tiền rời đi sau đó rơi xuống lòng bàn tay lặp lại vang lên, những đồng xu leng keng kêu, Aria một tay để sau lưng, nụ cười hớn hở hiện trên mặt.

Peps thì theo sau lưng nàng, cái đầu nhỏ thỉnh thoảng ngoái lại phía sau, trong mắt có sự không bỏ, dường như phải rời xa thứ gì mà mình rất muốn có được, thứ mình ngày nhớ đêm mong.