Chương 15: Truy đuổi
Guy cùng Leopold lúc này đi đến phía sau Josiah, cho thấy lập trường của mình, một người thanh niên cũng đứng tại phía sau Miriam và Bertram, bình tĩnh nhìn về phía đối diện.
“Reubeu.” Josiah nói ra tên của người kia.
“Ngài Josiah.” Người thanh niên cúi đầu đáp lại, vẫn đứng im ở nơi đó.
Bầu không khí đột nhiên trầm lắng xuống không có ai tiếp tục nói chuyện, đám hiệp sĩ và cận vệ chung quanh cũng nhận ra sự nguy hiểm, đi lại gần chủ nhân của mình, chia thành hai phía tách biệt, chỉ có một số ít quý tộc không muốn tham gia vào cuộc tranh đấu nội bộ này, đứng tại phía xa xa quan sát.
Đám binh lính tay đã đỡ lấy kiếm bên hông, chỉ chờ mệnh lệnh liền muốn xông lên chém g·iết, đột nhiên một giọng nói lại vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh.
“Đủ rồi, hôm nay đến đây thôi, chúng ta sẽ bàn tiếp về việc này ở trong lâu đài.” Miriam lên tiếng.
Josiah nhíu mày, hắn cũng không muốn đổ máu trước nơi vừa thiêu xác anh trai mình, nhìn sắc trời đã sắp tối đen, dẫn người của mình rời đi.
Hai người hầu tiến lên bệ đá, thu dọn lên tro xương còn sót lại, bỏ vào trong một cái bình, giao cho Miriam.
Miriam nhận lấy bình tro cốt, nhìn một lần cuối cùng bệ đá, cũng lên ngựa rời đi theo một phương hướng khác.
Những người còn lại ai nấy đều thu dọn trở về, một số quay trở lại thành Rachdale ở hướng đông, một số người khác thì quay trở về lãnh địa của mình ngay trong đêm, không muốn chờ đợi lâu ở nơi này.
…
Cách thành Rachdale khoảng ba cây số, chỉ cần một khoảng thời gian ngắn nữa, đoàn hộ tống Elena liền có thể đến được tòa thành.
Đột nhiên, Carl chú ý tới phía trước một đội kỵ binh mặc giáp đen, có khoảng một trăm người, bọn họ đang đứng chắn giữa con đường, dường như đang chờ đợi người nào.
Carl nhận ra kia là những kỵ binh của Tử tước Josiah, những người đi theo ông ta khi ông ta đến từ phía bắc, họ đã cắm trại ở phía bắc Rachdale.
Người thủ lĩnh kỵ binh cũng nhìn thấy đoàn xe ngựa, vẫn duy trì tốc độ bình thường, chậm rãi tiến lên phía trước.
Một cận vệ cưỡi ngựa lại gần Carl:
“Ngài Carl, chúng ta phải làm gì, bọn họ dường như hướng về phía chúng ta?”
Vị hiệp sĩ cũng suy nghĩ rõ ràng, vội vàng la to, “Mau chuyển hướng về phía nam, nhanh đi.” Ông ấy ra roi quất ngựa, hét bảo đám cận vệ và người đánh xe ngựa.
Elena nghe được ngoài cửa tiếng la hét, hơi run rẩy tựa vào thành xe ngựa, Ella, người thị nữ cầm chặt tay cô bé: “Đừng lo lắng tiểu thư, ngài Carl sẽ lo liệu mọi sự.”
Thấy đoàn xe ngựa chuyển hướng, đám kỵ binh kia không còn giả vờ, bắt đầu phi nhanh nhào lên, khoảng cách giữa hai nhóm người dần dần kéo gần lại.
Bụi mù tung tóe trên mặt đất, sắc trời đã không còn sáng rõ, tiếng vó ngựa ầm ầm gõ vang lên trong trái tim của đội cận vệ.
Carl không ngừng quay đầu lại phía sau nhìn lại, đám kỵ binh vẫn theo sát bọn họ, đột nhiên, mấy điểm đen từ phía sau vụt tới.
“Phập.”
Một tên cận vệ bị một mũi tên xuyên qua ngực, từ sau tới trước, hắn không kịp mở miệng nói gì, cả người dường như bị rút sạch sức lực, buông lỏng dây cương ngã nhào ra một bên, một chút bụi mù tung tóe bay lên, những con ngựa lướt qua, t·hi t·hể hắn bị bỏ lại phía sau.
Từng mũi tên b·ị b·ắn tới từ phía sau, bọn kỵ binh giương cung bắn tên, cố gắng triệt hạ càng nhiều người càng tốt.
“Mau bắn trả đi.” Carl đối trong đoàn mấy tên cung thủ nói.
Mấy người cung thủ vừa cưỡi ngựa, vừa cúi xuống cầm lên cung và tên, thỉnh thoảng xoay người bắn trả, cũng không quan tâm có hay không trúng đích, chỉ nhằm vào chỗ đông người mà bắn.
Hai bên lẫn nhau bắn, nhưng sau đó cũng không còn người nào bị trúng tên nữa, những mũi tên lượn vòng trên không trung rồi cắm vào mặt đất, chỉ có khoảng cách giữa hai bên là càng kéo càng gần.
Thấy sắp bị đuổi kịp, Carl nói với một người bên cạnh mình:
“Peter, ngươi và ba người hộ tống xe ngựa đi về phía nam, đến pháo đài Haarton.”
“Vâng.” Vị hiệp sĩ trẻ tên Peter ngay lập tức trả lời.
Nghe vị hiệp sĩ trẻ đáp lại, Carl quay sang những người còn lại: “Những người khác theo ta, chặn bọn chúng lại.”
Vị hiệp sĩ cưỡi ngựa vòng lại, dẫn theo mười mấy người, cầm thương và kiếm, xông về đối diện chạy tới đoàn kỵ binh kia.
Chiếc xe ngựa tiếp tục tiến về phía nam, còn hai nhóm người cưỡi ngựa thì đâm xầm vào nhau.
Những mũi thương là thứ v·a c·hạm đầu tiên, một kỵ binh giáp đen bị Carl đâm ngã xuống khỏi ngựa, tiếp đó là những thanh kiếm, lưỡi kiếm lướt qua nhau trong khi các kỵ binh giao nhau.
Đoàn kỵ binh giáp đen đang kéo dài thành một đường thẳng, những người ở nhóm đầu tiên giao chiến với nhóm của Carl, bọn hắn bị lôi kéo tại nơi đó, những người phía sau cưỡi ngựa phóng tới trợ giúp bọn hắn.
Từng người từng người b·ị c·hém hay đâm ngã khỏi ngựa, dần dần phía hiệp sĩ Carl đã chống đỡ không nổi, xung quanh mỗi người bọn hắn có khoảng ba kẻ địch.
Carl dùng kiếm gạt ra một lưỡi kiếm chém tới, một thanh kiếm khác chém tới sau lưng của hắn, ‘keng’ một tiếng vang lên, Carl hơi chúi người về phía trước, phía sau lưng truyền tới cơn đau nhẹ, nhưng lưỡi kiếm bị áo giáp chặn lại.
Hắn không quan tâm người sau mà đâm thẳng kiếm, mũi kiếm tìm tới phần cổ của người đối diện, chen vào nơi áo giáp không che phủ được, tên kia không kịp né tránh, cổ phun ra máu tươi chảy đầy áo giáp, dòng máu từ khe hở tuôn ra ngoài chảy xuống đất.
Carl đưa mắt nhìn lướt xung quanh, thấy càng ngày càng nhiều người bao bọc lại, đám kỵ binh của mình đã té ngã không ít, chỉ có ít ỏi mấy người còn chống cự, hắn thúc ngựa chạy ra khỏi vòng vây.
Mấy người xung quanh muốn cản hắn lại, nhưng Carl như một bóng đen vượt qua bọn họ, cưỡi ngựa ra sức trốn đi.
“Phụt.”
Một mũi tên từ phía sau bay tới, nhanh chóng lướt qua, xuyên thẳng qua cổ của vị hiệp sĩ, động tác của ông ta dừng lại, bàn tay buông ra dây cương, cúi người ngã dựa xuống trên lưng ngựa, con ngựa màu trắng vẫn tiếp tục mang theo ông ta chạy qua một đoạn ngắn, sau đó t·hi t·hể của Carl mới từ trên lưng ngựa rơi xuống đất.
Phía sau, một người hạ xuống cung tên trong tay, quát bảo:
“Hai mươi người ở lại nơi này xử lý mấy tên còn sót lại, những người khác theo ta.”
Đoàn kỵ binh giáp đen hoặc là c·hết hoặc là b·ị t·hương ngã ngựa khoảng hơn mười người, chia thành hai nhóm, đa số theo chân thủ lĩnh tiếp tục truy đuổi về hướng nam.
Mấy người kỵ binh Rachdale còn sót lại kia mong muốn bỏ v·ũ k·hí đầu hàng, những kẻ đối diện khí thế hung hãn, không để ý đến bọn hắn kêu la, tiếp tục nhào lên vây đánh.
Chỉ qua chốc lát, đoàn kỵ binh đã đuổi kịp xe ngựa, chiếc xe đang bốc lên bụi mù tiến lên, người lái xe giơ roi không ngừng vụt đánh hai con ngựa kéo xe, mấy cận vệ thì thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại phía sau lưng, nhưng lúc này, Peter trên mặt hiện ra vẻ như vừa thoát khỏi c·ái c·hết, hắn mừng rỡ nhìn về phía trước của mình.
Kia là một tòa pháo đài nhỏ nằm trên đồi, phía trên tung bay một lá cờ màu xanh nước biển, những người lính phía trên cũng nhìn thấy hai nhóm người đang truy đuổi lẫn nhau, một người vội vàng chạy đi thông báo đội trưởng của mình.
Thủ lĩnh đoàn kỵ binh giáp đen cũng chú ý tới ở phía xa pháo đài, trong lòng hơi nôn nóng, ra sức phóng ngựa đuổi theo, miệng quát: “Mau lên, đừng để bọn họ trốn vào trong.”
Chiếc xe ngựa đã đến dưới pháo đài, Peter nhanh chóng chạy lên phía trước, la lớn: “Mau mở cửa, chúng ta là kỵ binh từ Rachdale, trên xe là tiểu thư Elena Murden. Mở cửa mau lên.”
Không biết ai là người canh giữ cổng pháo đài ngày hôm nay, nhưng cánh cổng rất nhanh được mở ra, Peter mừng rỡ nói:
“Mau đánh xe vào trong.”
Hắn cùng mấy người khác cũng theo sau đi vào, lúc này, một vài mũi tên từ xa bắn tới, nhưng không hề có tác dụng gì, xa xa cắm tại chỗ cách pháo đài vài chục mét, cửa pháo đài lại được đóng kín một lần nữa.
Người thủ lĩnh dừng ngựa lại, bọn hắn hiện tại còn cách pháo đài chừng hơn trăm mét, phía trên một vài binh lính đã giơ cung chỉ hướng bên này, tay hắn ta siết chặt dây cương, gân xanh nổi lên, sắc mặt âm trầm.