Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 158: Người quen




Chương 158: Người quen

“Ai vậy? Người quen sao?” Roland hỏi Archie.

“Không biết, ta chỉ là cảm thấy hắn ta có chút nguy hiểm.” Archie trầm giọng nói.

Felix ngẩng cái đầu nhỏ lên, thở dốc vài hơi, tên nhóc đã có chút mệt mỏi.

Roland cười nói, “Đi thôi, ngươi không phải có tiết lịch sử sao?”

Cái đầu nhỏ kia lại ủ rũ cúi xuống.

Ba người rẽ sang hướng trái ngược với đoàn người Rovert, trở về học viện hiệp sĩ.

---

Hôm nay trước trang viên của Hoàng gia ở thành bắc có chút vắng vẻ hơn ngày đầu tiên tổ chức buổi triển lãm.

Đám dân chúng biết được mình không có khả năng tiến vào bên trong, sự nhiệt tình đã bị giảm xuống, bọn hắn giờ chỉ lo làm việc của mình, vào cuối ngày thì nghe ngóng tin đồn mới xuất hiện với đồng bạn của mình.

Chỉ có vài kẻ rỗi việc không có chuyện gì làm đứng trên đường mà tham gia náo nhiệt.

Hay những người từ phương xa tới, chuẩn bị đủ tiền vào cửa.

Cuối cùng là những kẻ cực độ mê luyến nhan sắc của Công chúa, sẵn sàng bỏ ra cả ngày chỉ để ở đây ngắm nhìn nàng bước xuống xe ngựa, sau đó lại mỏi mệt chờ đợi đến lúc nàng rời đi, ngóng nhìn theo chiếc xe ngựa trắng kia mà ảo tưởng trong lòng.

Rovert và nhóm của mình cũng đã tới nơi này, mục đích của bọn hắn thì không giống ai cả.

“Ở ngoài chờ đợi ta.” Người thủ lĩnh nói, tháo thanh kiếm bên hông ra đưa cho Randy.

Ba người gật đầu, tìm một chỗ ít thu hút mà đứng đợi.

Rovert tới gần cửa, sau khi hỏi dò vài câu thì lấy ra một đồng tiền vàng, đưa cho người giữ cửa.



Tên kia trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên, lại có chút tò mò dưới lớp mặt nạ sắt kia là hình dạng gì, nghiêng người tránh đường ra.

“Mời vào, bên trong đã bày ra các vật phẩm, món bảo vật ngày hôm nay sẽ được đem ra khi Công chúa tới.”

Hắn nhỏ nhẹ nói.

Rovert gật đầu đáp lại.

Người lính đánh thuê chậm rãi bước đi, vượt qua cổng, không để ý tới đám quý tộc và thương nhân đang chờ đợi sự xuất hiện của Công chúa, hắn vào thẳng bên trong, vượt qua vườn hoa rồi tới sảnh trưng bày.

Trong sảnh đã có chút ít người đang qua lại quan sát, các vật phẩm đa số giống với ngày hôm qua, ngoài một số ít bị mua đi và thay thế bằng những vật khác, nhưng thường chúng không tốt bằng những vật trước đó.

Mỗi người thợ kim hoàn đều mong muốn tác phẩm của mình được có mặt ở đây, bỏ công sức để chiếm chỗ trong hàng loạt món hàng trưng bày này, mong mỏi chúng bán đi một cái giá tốt.

Rovert bước vào sảnh, vài người đưa mắt lên nhìn về bóng dáng hắn, nhíu mày khi thấy bộ dạng khác lạ kia.

Hiển nhiên người lính đánh thuê mặc trên người trang phục khác xa với những người ở đây, không có lụa là gấm vóc, vàng bạc đeo đầy người.

Chỉ có một cái áo choàng rách rưới, và tấm mặt nạ sắt có chút kỳ dị.

May mắn là nơi này không có quy định về trang phục, nếu không hắn sẽ không có cơ hội bước vào nơi này.

Rovert nhanh chóng dạo qua một vòng, mắt liếc nhìn một lượt mỗi một dạng vật phẩm được trưng bày, không mở miệng bắt chuyện hay hỏi thăm ai.

Hắn cũng không muốn tìm hiểu nhiều về những thứ này, hắn lại bước lên lầu hai, muốn đi xem chiếc trâm cài được nhiều người bàn tán ngày hôm qua.

Khi hắn bước lên trên, tại trước bệ đá đặt ‘Quốc Vương’ đã đứng sẵn một bóng người, người kia im lặng chăm chú nhìn ngắm món đồ, Rovert hơi khựng lại, dừng lại tại chỗ lan can, không có vội vàng đi qua.

Lúc này ở phía dưới bỗng xuất hiện một loạt tiếng bước chân, âm thanh này gây nên sự chú ý của Rovert, hắn quay đầu nhìn xuống, thấy được một nhóm người đang tiến lên cầu thang.



Dẫn đầu bọn hắn là một tên thanh niên, hắn dùng hai tay bưng lấy một đồ vật, thông qua hình dạng có thể thấy là một cái khay lớn.

Cái khay kia bị một lớp vải xanh che phủ lại, tên kia chậm rãi nâng nó đi lên, Rovert im lặng lui lại một bước, đứng dựa vào thành lan can.

Những người kia cũng không chú ý tới hắn, lên được lầu hai, người thanh niên chú ý thấy bóng người đứng trước chiếc trâm cài, bưng khay tiến lại gần cười nói.

“Công tước, ngài đến sớm như vậy?”

Gerald quay lưng lại, rời mắt khỏi chiếc trâm vàng, nhìn về phía người thanh niên, “Percy.”

Sau đó hắn chú ý tới cái khay kia, “Đây là vật báu của ngày hôm nay sao?”

“Đúng vậy, một thứ cực kỳ trân quý.” Percy đưa cái khay cho một tên người hầu đi theo mình, rồi hắn nhẹ nhàng cầm lên vật kia kèm theo lớp vải phủ xanh ở phía trên, đặt nó lên cái bệ ở cạnh trâm vàng ‘Quốc Vương’.

Rovert đứng ở sau lưng, bây giờ hắn mới chú ý tới, trên lầu hai có tổng cộng bảy bệ đá để trưng bày.

Vậy là có bảy vật báu cho bảy ngày triển lãm.

Hiện tại đã có hai món được đem ra, trong đó một món còn chưa được công bố.

Hẳn là sẽ có nhiều người bỏ tiền vào trong sảnh triển lãm vào ngày cuối cùng để tận mắt chiêm ngưỡng cả bảy bảo vật này.

Công tước Gerald và người thanh niên tên Percy đứng trò chuyện với nhau, không quá lâu sau Gerald cũng chú ý tới một người kỳ lạ đứng ở chỗ lan can.

Tên kia không giống như những kẻ khác, đi vào đây tham quan chiêm ngưỡng vật quý, cũng không mang theo người đồng hành nữ, chỉ có một thân một mình, mặc một bộ trang phục cực kỳ khác biệt với đám quý tộc ở đây.

Hắn nhìn vào mắt Rovert, người sau đối mặt với hắn trong giây lát rồi dời đi tầm mắt, đứng xoay lưng lại hai tay đặt lên lan can, nhìn xuống phía tầng dưới.

Gerald nhíu mày, tạm thời không tiến qua hỏi thăm mà tiếp tục cuộc trò chuyện với Percy.

Khoảng chừng nửa giờ sau, Công chúa Cicely tới, theo bên cạnh nàng vẫn là người anh họ Hugh.

Còn người mang chiếc trâm vàng tới, Ernest Huntingmond thì không xuất hiện trở lại, không biết là do quá xấu hổ hay cảm thấy bực bội vì chuyện ngày hôm qua.



Công chúa vừa tới, Percy liền lễ phép chào hỏi Gerald rồi rời đi, hăm hở chạy xuống bên cạnh nàng Cicely.

Cicely dạo quanh sảnh, nhìn một chút những vật mới được đem tới ngày hôm nay.

Trên lầu, Rovert đưa mắt nhìn xem những người phía dưới, ánh mắt không chút nào thay đổi, dường như Công chúa Cicely, Kỵ Sĩ Đỏ Hugh hay bất cứ kẻ nào ở đây đều chẳng có gì khác biệt.

Bọn họ còn không đưa tới được sự chú ý của hắn nhiều bằng khi hắn chạm mặt với Sồi Đá Archie.

Ánh mắt lạnh nhạt nhìn xem đám người ở bên dưới, một chút xíu âm thanh vang lên bên tai, hắn đưa mắt liếc sang bên cạnh, Gerald chậm rãi đi tới đứng ở bên cạnh hắn.

Vị Công tước không hề che giấu ánh nhìn của mình, đưa mắt đánh giá một lượt từ trên xuống người, không bỏ sót bất cứ chỗ nào trên người tên lính đánh thuê trước mặt.

Ánh mắt kia để làn da Rovert có chút ngứa ngáy, hắn lườm trở lại, Gerald hài lòng nở nụ cười, nhìn thẳng vào cặp mắt đen kia.

“Dường như ta biết ngươi.” Gerald nói với giọng khẳng định.

Ngay câu nói đầu tiên của mình, vị Công tước đã để cho tâm lý của Rovert hơi run rẩy lên.

Rovert trầm mặc một hồi, cúi thấp đầu, “Ngài Gerald.”

“Ha ha.” Gerald cười nhỏ, tiếng cười chỉ có hai người mới có thể nghe được, nhích chân sát gần bên Rovert một chút.

“Ngươi xuất hiện ở đây khiến ta thật bất ngờ!” Vị Công tước nói với giọng điệu ngạc nhiên, xen lẫn chút phấn khích, như đứa trẻ con tìm thấy đồ chơi.

Rovert thở dài, giống như tự mình nói với mình, “Không nghĩ tới còn có người nhận ra được ta.”

Lời nói khàn khàn, đắng chát và rướm mùi đau đớn.

Gerald đắc ý nói, “Ta có chút do dự khi nhìn bóng lưng của ngươi, nhưng vững tin đó chính là ngươi khi nhìn vào cặp mắt kia, và rồi ngươi mở miệng lên tiếng, ta đã không còn nghi ngờ gì nữa.”

“Ta rất ngạc nhiên, thật sự rất ngạc nhiên, nhưng ta càng tò mò hơn là rốt cuộc ngươi đến đây làm gì?”

Rovert nhìn phía dưới, đưa bàn tay to lớn sờ lên chỗ ngực mình, thở ra một hơi, “Ngài đã từng nghe nói tới Chuỗi Ngọc của Lòng Sông chưa?”