Chương 159: Tên là?
Thành Icrane, trời đã gần trưa.
Lance dẫn theo Lốc Xoáy đi trên đường, cả buổi sáng hắn đã dạo quanh nhiều con đường trong thành, hỏi thăm nhiều người rồi cuối cũng cũng tìm tới được một tòa nhà ở thành tây.
Kia là một tòa nhà ba tầng lầu cao, nó được xây lên bằng những viên gạch màu đỏ cam.
Có một bức tường cao khoảng hai mét bao bọc xung quanh, thông qua cánh cửa có thể thấy được khoảng sân rộng rãi bên trong, Lance bước qua cánh cổng nhỏ đi vào trong sân.
Trên đỉnh đầu của hắn, chính giữa cánh cổng có treo một tấm khiên sơn màu đen, trung tâm chiếc khiên là hình một ngọn lửa đỏ.
Vừa đi vào sân, hắn liền nhìn thấy mấy người đàn ông đang ngồi trước bàn, bọn hắn vừa nhai hạt dẻ, vừa nhấm nháp chút rượu.
Mấy người ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía người thanh niên vừa bước vào sân.
Những người này trên thân mặc giáp da, trên bàn đặt v·ũ k·hí của bọn hắn, gậy gỗ, kiếm ngắn và rìu, đặc biệt nhất là những cái mũ sắt sơn đỏ, có cái đặt trên bàn, có cái lại nằm lăn trên đất.
Một tên trong bọn đứng dậy, đi tới gần, giọng ồ ồ hỏi, “Ngươi đến đây làm gì?”
Khi hắn đến gần, Lance ngửi được một luồng mùi hôi cơ thể và mùi rượu hỗn hợp lại với nhau, bốc ra từ thân thể và hơi thở của hắn ta.
Lỗ mùi hơi nhíu lại.
Lớp áo vải dài phía trong không biết từ lúc ban đầu có màu sắc gì, hiện tại thì là màu nâu đen, đôi giày dưới chân cũng dính đầy bùn đất dơ bẩn.
“Ta muốn đăng ký tham gia đội thủ vệ của thành phố.” Lance chậm rãi rõ ràng nói ra.
“Ồ.”
Tên kia nghe vậy đánh giá lại người thanh niên trước mặt mình, lại nhìn con ngựa bên cạnh, lúc này mới chú ý thấy thanh kiếm dài và kim loại phản chiếu từ khe hở của bọc hành lý lớn trên lưng ngựa.
“Ngài là một hiệp sĩ sao?” Giọng hắn thay đổi một chút, không nghĩ tới lại có một hiệp sĩ muốn gia nhập vào đội thủ vệ.
Nhìn bộ dáng này rất giống với người vừa tới vào tháng trước a, nếu người thanh niên này cũng giống vậy thì đội của bọn hắn sắp sửa sẽ có một người đội phó sao?
Trước khi người kia tới, cả chức đội trưởng và đội phó đều trống chỗ.
Nhưng đáp lại hắn là cái lắc đầu của Lance, “Không.”
Dừng một chút người thanh niên lại nói, “Nhưng ta đã từng là một cận vệ.”
Người đối diện có chút thất vọng vì lại đoán sai, nhưng nghe câu sau thì mắt sáng lên, xem ra mình vẫn có chút nhãn lực, kết quả thực sự cũng không phải cùng dự đoán không dính dáng chút nào.
Hắn chà chà vuốt vuốt trên mặt mình đống râu ria, quay lại hét lên với đồng bạn, “Chúng ta có người mới gia nhập, cậu ta là một cận vệ.”
Những người ngồi bên bàn ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này, lại một lần nữa từ trên xuống dưới quan sát người thanh niên đang đứng trong sân.
“Qua đây, ngồi cùng với bọn ta.” Người đàn ông râu ria vẫy tay ra hiệu cho Lance, dưới chân đã chuyển hướng, vài bước đã đi trở lại chỗ bàn.
“Chờ ta một chút.”
Lance gật đầu rồi dắt lốc xoáy tới chỗ cái chuồng ngựa nhỏ trong sân, trong chuồng ngựa kia đã có sẵn vài con ngựa, hắn liếc mắt nhìn qua, có hai con ngựa lông xám có dáng dấp xấp xỉ bằng Lốc Xoáy, nhưng chúng ốm hơn và trông không khỏe mạnh bằng.
Còn lại một con ngựa đen thì dáng dấp cao to và ánh mắt tinh thần, mũi thở phì phò khi trông thấy Lốc Xoáy, nó phải cao hơn Lốc Xoáy khoảng mười centimet, thân thể cũng cường tráng nhiều cơ bắp hơn.
Lance không nhanh không chậm buộc Lốc Xoáy vào một thanh chắn gỗ của chuồng, bàn tay vuốt ve an ủi nó một hồi, sau đó vỗ vỗ vào cổ nó vài cái rồi đi tới bên kia.
“Ta gọi Ben, còn đây là Mark và Peter.” Ben ngồi trên chiếc ghế ở giữa hai người khác, thấy Lance đi tới liền cười nói, tự giới thiệu mình và hai người đồng bạn.
Ben là người đàn ông đi ra hỏi thăm Lance ban nãy, Mark là một người cao khoảng ba mươi tuổi, còn Peter là một thanh niên trạc tuổi hắn, người này có một vết sẹo ngắn ngay bên trái miệng.
Lance ngồi xuống, hai tay đặt lên bàn, gật đầu chào hỏi hai người còn lại, rồi tự giới thiệu mình, “Ta tên là Lance.”
Hai người khác nâng lên ly rượu đáp lại.
Ben cầm lên bình rượu, lật lên một cái ly gỗ úp trên bàn, có tới gần mười cái ly giống vậy còn đang úp xuống mặt bàn, Ben rót đầy ly rồi đẩy nó tới trước mặt Lance.
“Cảm ơn.” Lance đưa tay đón lấy ly rượu.
Peter nhìn về phía chuồng ngựa, “Lance, ngươi ở đâu đến đây?”
Vừa gặp mặt và quan sát đôi chút, cộng thêm nghe giọng Lance, hắn đã xác định được Lance không phải là người trong Vương Đô.
Lance chưa vội đáp lại, hắn trước tiên bưng ly lên nhấm một ngụm, rượu màu đỏ hồng tươi tắn, chảy vào miệng mang theo vị mặn và mùi nhựa cây, để cho hắn nhăn mày một cái.
Thứ này còn không bằng loại rượu hắn đã uống trong quán Cá Đỏ ở trấn Tithega.
Hắn đưa bàn tay quẹt sạch khóe miệng, rồi trả lời.
“Weskast.”
Ba người nghe vậy đều có chút ngạc nhiên.
“Xa như vậy, ngươi đã phải đi một quãng đường rất dài a.” Người cao Mark nói.
“Mất gần hai tháng đi trên đường, may mắn là ta được đồng hành cùng với một thương đội.” Lance gật đầu đồng ý.
“Sao ngươi không ở nhà mà tận hưởng cuộc sống giàu có của mình?” Peter hỏi.
“Sao ngươi lại biết ta giàu có?” Lance cười khổ.
Peter hất đầu ra hiệu phía bên chuồng ngựa, “Ban đầu nhìn ngươi điệu bộ như thế này, Ben còn tưởng ngươi là hiệp sĩ, nếu không phải quý tộc thì lấy đâu ra tiền mua sắm như thứ đắt đỏ kia.”
“Hay nhà ngươi quá đông anh em và ngươi không muốn tranh giành quyền thừa kế nên bỏ nhà đi phiêu lưu sao?” Ben hăm hở hỏi, bốc lên một hạt dẻ cho vào miệng nhai rắc rắc.
“Ta không phải con cái quý tộc.” Lance cũng đưa tay lấy một hạt, hai tay chụm lại với nhau, bóp mạnh, ‘rắc’ một tiếng, hắn lấy ra phần nhân, vừa ăn vừa nói tiếp.
“Ta chỉ là con trai của một hiệp sĩ, tất cả những thứ này, ngựa, áo giáp và kiếm đều là do ông ấy để lại cho ta.”
“Ngươi sở hữu những thứ này thì đã có điểm xuất phát cao hơn rất nhiều người rồi, ta còn chưa đủ tiền mua một bộ giáp xích.” Mark than thở nói.
Lance gật đầu, hắn biết đúng như lời Mark nói, hắn chỉ cần thêm một chút cố gắng là có thể trở thành hiệp sĩ, hắn đã đáp ứng gần như tất cả các điều kiện rồi, hắn tự tin bản thân mình cũng không thua kém bất cứ hiệp sĩ trẻ nào.
“Ngươi có tham gia c·hiến t·ranh ở Alklen không?” Đột nhiên Peter hỏi.
Trong đầu người thanh niên này đảo quanh suy nghĩ một hồi, cuối cùng xác định được Weskast và Alklen giáp ranh với nhau, ở vùng đất kia vừa diễn ra một trận chiến hiếm gặp sau nhiều năm hòa bình, vào mấy tháng trước, trong thành toàn là những cuộc nói chuyện bàn tán về chiến sự ở đó.
Nhưng kể từ khi Đức Vua Oswald bị á·m s·át, chẳng còn ai quan tâm tới nó nữa.
Một phần vì nó đã kết thúc, nó diễn ra ở xa nơi này, cuối cùng và quan trọng nhất là do sự kiện xảy ra ở ngay bên cạnh bọn hắn còn rung động hơn cuộc c·hiến t·ranh kia nhiều lần.
Mũ Đỏ cũng đã đổ nhiều máu trong ngày hôm đó.
Lance gật đầu, “Cả ta cùng cha của ta đều tham gia vào cuộc chiến kia, ông ấy b·ị t·hương trên chiến trường tại Tithega.”
Ben, Peter và Mark đưa mắt nhìn nhau, Lance im lặng chờ bọn hắn nói tiếp lời phía sau.
Ba người lính của đội thủ vệ thành phố dường như đều cùng nghĩ tới điều gì đó.
“Ngươi biết đội trưởng của chúng ta là ai sao?” Peter liếm môi một cái, nói chậm rãi.
“Không, sao vậy?” Lance có chút tò mò về phản ứng của họ.
“Ngài ấy cũng tham gia trận chiến kia trước khi tới đây, ngày ấy vừa mới nhậm chức hơn một tháng trước, ngay sau lễ lên ngôi của Đức Vua Hector.” Ben nói.
“Ừm, đội trưởng tên gì?” Lance hỏi tiếp, không nghĩ tới mình đi xa như vậy, rời xa bãi chiến trường của Alklen hàng ngàn cây số, cuối cùng đi tới Vương Đô, lại gặp được một người từng chiến đấu trên cùng một chiến trường.
Nếu người kia hơi nổi tiếng, thì hẳn là hắn đã được nghe qua tên.
Ben nói: “Wilfred Brindo, ngài ấy tên là Wilfred Brindo.”
“Hừm.”
Lance vừa nghe thì bất ngờ, cái tên kia hắn đã được nghe đi nghe lại nhiều lần, lần nữa nghe tới khiến hắn nhớ những tiếng chửi rủa của đám hiệp sĩ trấn Berogen vang dội bên tai.
“Răng Sói.” Hắn thốt ra, một ít hồi ức đang nổi lên trong đầu.
Trước mặt của hắn, ba người Ben, Mark và Peter bỗng đứng dậy, nhìn về chỗ cửa.
Một hồi tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần, bóng ma bao phủ mặt bàn, che khuất đi ánh nắng vung vãi trên lưng Lance, để nhiệt độ cơ thể hắn dịu lại một chút.
Không, không chỉ dịu lại mà còn hơi lạnh lẽo.
Hắn từ từ quay đầu lại, phần cổ có chút cứng ngắn như con rối gỗ, trong đầu tưởng tượng ra hình bóng người đứng sau lưng mình.
Một giọng nói mang theo chút ngạc nhiên vui vẻ vang lên, “Kể từ khi tới Icrane, đây là lần đầu tiên ta nghe được có người nói ra biệt hiệu của mình.”
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa.