Chương 157: Hồng Sắt và Sồi Đá
Trời vừa sáng sớm, thành phố Icrane đã cực kỳ náo nhiệt.
Trên đường Rắn, một con đường ngoằn ngoèo hiếm thấy trong Vương Đô, nó vắng vẻ và ít người qua lại, ba bóng người đang chậm rãi bước đi, hai lớn và một nhỏ.
Tên nhóc tóc nâu dẫn đầu ba người, hắn mặc một bộ áo vải xám dính đầy bụi bẩn, dùng hai tay ôm theo một chồng kiếm gỗ, mỗi bước đi đều có vẻ khó khăn.
Hẳn là đống kiếm kia không quá nhẹ.
Hai người đàn ông đi phía sau thì dạo bước nhàn nhã, trang phục của họ khá giống nhau, một bộ áo giáp sắt và áo choàng trắng trên vai.
“Con đường náo nhiệt hơn mọi khi phải không?” Người đàn ông có mái tóc đen dài nói, đôi mắt màu xám lờ đờ nhìn về ngã đường phía trước mặt, giọng nói có vẻ lười biếng và nhàm chán.
“Ừm.” Người đàn ông tóc xoăn vàng đáp lại, đôi mắt xanh lam tràn đầy sức sống, thỉnh thoảng chú ý tới bóng dáng nhỏ đang từng bước từng bước tiến lên kia.
“Đó là do buổi triển lãm.” Tên nhóc dừng lại thở ra một hơi, gia nhập vào cuộc trò chuyện.
“Chúng ta đương nhiên biết điều đó, Felix.” Người tóc đen cười nói.
“Thầy Roland, chúng ta đi xem nó được chứ, những người khác bàn tán về nó suốt cả ngày hôm qua.” Felix Murden có chút mong đợi nói.
Người tóc vàng nghiêng đầu hỏi nhỏ, ánh mắt nhìn thẳng tên nhóc: “Trong học viện có người ghé qua đó rồi sao?”
Felix nuốt ngụm nước miếng, lắc đầu lia lịa, hắn luôn cảm thấy ngài Archie đáng sợ, không biết tại sao lại như thế, những người khác quanh hắn không có ai cảm thấy vậy.
Roland nhíu mày, nhận ra sự thay đổi trên sắc mặt của người học trò, liếc qua bạn thân mình một chút.
Felix trả lời: “Bọn họ cũng chỉ là được nghe kể lại.”
“Nghe nói rất nhiều hiệp sĩ cũng đến tham dự.” Tên nhóc tranh thủ nói tiếp.
“Thầy ngươi sẽ không thích ngươi có mặt ở đó đâu, nhìn hắn giống người sẽ có hứng thú với đồ trang sức sao?” Archie nói, vỗ vai tên nhóc, “Đi tiếp đi.”
“Vâng.” Felix tranh thủ tiếp tục tiến lên, quay đầu lại nhìn thầy Roland, im lặng không nói tới chuyện này nữa.
Archie nói không sai, chỉ nhìn bề ngoài liền biết Roland sẽ chẳng quan tâm nhiều tới cách ăn mặc hay bề ngoài của mình.
Trang phục của hắn không giống như một người hướng dẫn trong học viện, người có địa vị cao quý được đám học trò tôn kính.
Hắn có chút giống với những hiệp sĩ lang thang, những hiệp sĩ nghèo nàn không kiếm được lãnh chúa để phục vụ.
Bộ áo giáp sắt có bề mặt bị mài mòn, hẳn nó đã trải qua rất nhiều trận chiến, dù được bảo dưỡng và sửa chữa nhưng vẫn để lại nhiều vết rỉ sét ở phía trên, bề mặt lớp giáp đã bạc màu và sần sùi, giống như một bộ giáp lâu đời trải qua nhiều năm tháng.
Tấm áo choàng trắng đơn giản ghim lại ở giữa bằng một cái ghim bằng sắt đen, áo choàng cũng không mới, mà còn phải nói là cũ kỹ, thậm chí có vài miếng vá khác màu được đắp vào che lại những chỗ rách phía trên.
Thanh kiếm bên hông cũng giống vậy, lớp vỏ da nhìn qua là biết tồn tại rất nhiều năm, lớp vải quấn quanh chuôi kiếm cũng đã rất lâu chưa được thay mới, lưỡi kiếm thì bị giấu kín nên không biết rõ có tình trạng ra sao.
Không chỉ vậy, trên vai phải của Roland còn mang theo một đống xích sắt, không biết để làm gì ngoài gia tăng gánh nặng.
Những kẻ không biết có khi còn tưởng rằng đây là một tên lính đánh thuê chán nản vì vừa thất bại trong nhiệm vụ, chè chén nhiều ngày nên bộ râu không được cạo sạch sẽ.
Roland nở nụ cười khổ nhìn bộ dáng tên nhóc đang cúi đầu bước đi, Archie nhìn về phía bạn mình một chút, không hề nói gì, hai người đi chậm, cách xa Felix một đoạn.
Một hồi sau, Roland bỗng mở miệng, nói nhỏ, “Rốt cuộc là kẻ nào nảy ra ý tưởng tổ chức buổi triển lãm kia.”
Archie thấp giọng, “Ban đầu ta nghĩ là Cunningham hay Arnlace, một trong hai người bọn hắn, nhưng sau đó lại nghe được Seabard là người đưa ra ý kiến đầu tiên.”
“Đúng như nó nói sao? Rất nhiều hiệp sĩ đến tham dự buổi triển lãm.” Roland hơi buồn buồn nói.
“Ngươi mong đợi thứ gì từ bọn hắn.” Archie thở dài.
“Bọn chúng đang từ từ tàn phá những giá trị mà chúng ta theo đuổi, gặm nhấm cả những mầm non chưa trưởng thành, không chỉ bôi nhọ bản thân mà còn làm gương xấu cho đám trẻ con.” Roland nâng cao giọng, nói với chút tức giận.
Chợt ánh mắt khựng lại ở một góc tường ám màu, giống như bị thứ gì đó dính lên, lâu ngày đã chuyển sang màu đỏ sậm tối đen, bước chân của hắn dừng lại, một vài hình ảnh giấu trong ký ức bị khơi dậy.
Archie phát giác sự xúc động của Roland, hắn dừng bước lại, nhìn theo tầm mắt của bạn thân, lập tức biết là chuyện gì xảy ra.
Roland thấp giọng, hai bàn tay nắm chặt lại: “Archie, ta nhớ về ngày mình còn làm một người hầu và một tên cận vệ, những ngày đó thật đẹp. Hiệp sĩ bây giờ bị trang hoàng với đủ thứ rực rỡ và chút kỹ năng tồi tàn, bọn hắn đã đề cao niềm vui của bản thân và sự xa hoa trong cuộc sống hàng ngày, đặt những thứ đó ở phía trên kỷ luật và danh dự.”
Đầu hắn rũ xuống, khuôn mặt bị giấu trong bóng tối: “Ta nhớ những người bạn của chúng ta, những hiệp sĩ đích thực, những người chính đôi tay này đã chôn cất.”
Roland xòe hai bàn tay ra, giống như lại một lần nữa nhìn thấy máu tươi lách qua khe hở mà nhỏ giọt xuống đất.
“Chúng ta rốt cuộc đã làm đúng hay sai.” Đôi mắt căng tròn nổi lên tia máu, một chút xíu sương mù quanh quẩn trong hốc mắt, có lẽ không ai nghĩ tới được Roland cũng có lúc lâm vào tình trạng như thế này.
Archie rơi vào trong im lặng, hít một hơi thật sâu, đặt hai tay lên vai người bạn thân của mình, cũng là người anh em của mình, chậm rãi nói, “Ngươi là Roland Foxrish, Bông Hồng Sắt của thành Snovsto, người hướng dẫn của học viện, ngươi không làm điều gì sai cả, ngươi chỉ thực hiện nhiệm vụ của mình, bảo vệ lời thề của bản thân.”
Phía đằng trước, trong con đường nhỏ thiếu vắng bóng người, Felix Murden cũng dừng bước, nhận ra thầy mình có chút không đúng, hắn không dám lại gần mà im lặng đứng ở phía xa xa quan sát.
Roland ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Archie, nói nhỏ: “Nhưng nhiệm vụ của hiệp sĩ đâu phải chỉ là bảo vệ ngai vàng, chúng ta còn phải đấu tranh cho công lý, cho lẽ phải.”
Archie thở dài, đôi tay run run kia không giống như lời nói vững chắc đanh thép, mà để lộ nội tâm hắn cũng đang lung lay.
“Không ai biết được có chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó, có thể là chúng ta làm đúng, hoặc có thể tất cả mọi người đều sai.
“Ta mặc kệ, ta cũng không quan tâm nếu phải trả giá vì điều mình đã làm.”
“Ngươi là một trong những kẻ còn sót lại tinh thần hiệp sĩ, đừng để nó lụi tàn, trong thời kỳ đen tối này, ngươi sẽ là một ngọn đuốc sáng thắp lên hy vọng, ít nhất đừng để bóng tối tràn vào trong học viện của chúng ta.” Archie kéo đầu Roland lại kề sát với mình, nhìn thẳng vào hai con ngươi màu xám kia, thì thầm vào tai hắn.
“Nó là hy vọng.” Rồi Archie đưa mắt về phía Felix.
Roland nhìn tên nhóc khoảng hơn mười tuổi kia, khuôn mặt non nớt có chút tàn nhang, hắn gượng cười, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Ngươi không hận hắn sao?” Roland nói nhỏ, lời này chỉ có hai người mới có thể nghe được.
“Ai?”
“Josiah.”
“Không có điều gì để ta hận hắn ta cả, ta nghĩ ngươi hiểu điều đó.” Archie nói.
“Ta biết mà. Vậy sao ngươi lại từ chối nó?”
“Không chỉ nó, ta sẽ từ chối tất cả, hiện tại ta cảm thấy mình chưa sẵn sàng để trở thành thầy của bất kỳ kẻ nào?”
Roland dừng lại một chút để suy nghĩ những lời này, sau đó hắn gật đầu, tỏ ra đã hiểu, mỉm cười nhìn Felix.
“Đi thôi Felix.”
Felix gật gật đầu, tên nhỏ không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng có vẻ như có một cuộc nói chuyện quan trọng giữa ngài Archie và thầy Roland.
Hắn được ngài Roland chọn làm người hầu, đây không phải là việc bình thường, những tên nhóc khác trong học viện đều tỏ ra ghen ghét hắn vì việc này, không phải ai cũng có cơ hội như vậy.
Tên nhóc lúc này im lặng mà bước nhanh đi, không dám đề cập tới buổi triển lãm nữa, chỉ sợ chọc giận hai vị hiệp sĩ sau lưng, hắn tranh thủ muốn trở về học viện.
Trong cái đầu nhỏ kia tưởng là do mình mà hai người họ dừng lại trò chuyện hồi lâu.
Ba người vừa bước ra khỏi ngõ hẻm, ‘bịch’ một tiếng, Felix ngã ngồi ra sau, đống kiếm gỗ rơi trên mặt đất, Lance nghiêng người một chút rồi đứng vững bước chân, nhìn vào tên nhóc trước mặt mình, lại nhìn thấy hai người đàn ông từ phía sau tiến tới.
“Xin lỗi.” Roland tiến nhanh vài bước tới nói, “Học trò của ta làm ngươi b·ị t·hương sao?”
“Không sao?” Lance lắc đầu, hắn cũng bị bất ngờ, vừa ra khỏi quán trọ đi qua ngõ hẻm này, tuy đã phát hiện tên nhóc lao tới chỗ mình nhưng lại tránh không kịp.
Felix cúi người nhặt đống kiếm gỗ lên, Lance quan sát ba người, nhìn trang phục có lẽ là hai vị hiệp sĩ cùng người hầu của họ.
Hắn gật đầu chào một cái rồi dắt Lốc Xoáy rời đi.
Archie gật nhẹ đầu đáp lại, ánh mắt lướt qua con ngựa và bọc đồ phía sau, mỉm cười.
“Lần sau cẩn thận hơn đi.” Roland nói với tên nhóc của mình.
“Vâng.” Felix ủ rũ nói.
Archie nhìn theo bóng lưng người thanh niên, đánh giá con ngựa vùng Honde kia từ vẻ bề ngoài của nó.
Chợt lúc này hắn cảm giác như có gai sau ót, Archie quay đầu lại, thấy một nhóm người đang đứng cạnh nhau ở trước cửa quán trọ.
Một người mang mặt nạ sắt đang nhìn qua đây, hai mắt giao nhau với Archie trong vài giây, hắn chỉ dừng lại chốc lát rồi quay đầu dẫn ba người khác rời đi.
Rovert quay lưng về phía Archie, miệng lầm bầm: “Sồi Đá.”