Chương 156: Tụ hợp
Ánh mắt tất cả mọi người tập trung tới, nhìn thẳng vào vật phẩm vừa để lộ ra trước mắt mình.
Tâm trí mỗi người ở đây đều run một chút khi Ernest đọc lên cái tên kia.
‘Quốc Vương’
Cicely nhìn chiếc trâm cài trước mắt mình.
Nó là một chiếc trâm làm bằng vàng ròng, phía trên đính lên những viên đá quý nhỏ màu đỏ và vàng.
Nó lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, nơi đặt chiếc trâm vừa đúng nằm tại chỗ tia sáng chiếu vào từ giếng trời.
Có lẽ vị trí đặt nó cũng là chủ ý của Ernest.
Cicely ngước lên, nhìn Ernest, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
Ernest cười tươi nói: “Đây không phải là một chiếc trâm cài bình thường, cái tên ‘Quốc Vương’ được tổ tiên của ta đặt cho nó, nó đã được lưu giữ trong kho tàng của gia tộc Huntingmond hàng trăm năm.”
Hắn nhìn một vòng về phía tất cả mọi người xung quanh, sau đó hướng bàn tay về phía chiếc trâm cài: “Nó gọi Quốc Vương bởi vì đã từng có một vị quốc vương đeo nó, đây là trâm cài của quốc vương Dobra, một vật hiếm hoi còn sót lại từng thời đại xưa cũ.”
Khi hắn nói xong, một tràng tiếng kêu bất ngờ và ngạc nhiên vang lên, lúc này Ernest nở nụ cười hài lòng.
Đây chính là phản ứng mà hắn mong muốn.
Cicely cũng chăm chú quan sát.
“Quốc vương Dobra, là vị kia, tổ tiên của ta Dobra sao?” Cicely hỏi.
“Vâng, thưa Công chúa.” Tên quý tộc gật nhẹ đầu.
“Như mọi người đã biết, quốc vương Dobra từng khoác cờ Lửa Thiêng tự mình xung phong trên chiến trường, ngài ấy dùng chính là chiếc trâm cài này để cài lá cờ trên người mình.” Ernest tăng thêm sắc thái cho câu chuyện của mình.
“Hoàng hậu Helen, vợ của ngài ấy, sau khi chồng mình c·hết đi, bà trở về nhà tại Karlsbad, mang theo chiếc trâm cài này theo bên người, và rồi nó trở thành một trong các bảo vật truyền qua nhiều đời trong gia tộc ta.”
Ernest hãnh diện nói.
Mọi người gật gù, có kẻ thì mang vẻ xem thường, người thì trên mặt không chút tin tưởng, cho là Ernest bịa ra câu chuyện kia.
Hugh trầm ngâm nhíu mày, không quen nhìn vẻ mặt đắc ý của Ernest cho lắm.
Cicely bước lại gần hơn một chút, muốn quan sát kỹ càng hơn thứ này, câu chuyện của Ernest thành công hấp dẫn nàng.
‘Quốc Vương’ không nhỏ nhắn xinh xắn và tinh tế như những chiếc trâm cài nàng sở hữu, Cicely thoáng suy nghĩ một chút, gật gù.
Nó vừa quý trọng lại ít đi vài tia mềm mại.
Có vẻ phù hợp cho một vị vua dũng cảm gan dạ.
Nó khá lớn và được làm từ vàng nguyên khối, sau nhiều năm bề mặt kia vẫn sáng bóng rực rỡ, hẳn là được bảo dưỡng thường xuyên.
Nàng chuyển bước, đổi một góc độ để ngắm nhìn, ánh sáng lấp lánh kia theo bước chân của nàng Công chúa mà chuyển động.
Những viên ngọc đỏ và vàng được đính chặt phía trên, có cả hình vuông và tròn, xung quanh đính thêm những viên đá nhỏ hơn.
Bao quanh mấy viên ngọc là những hoa văn có góc cạnh và phức tạp, những móng vuốt và vảy, không cần nghĩ nhiều cũng biết đại diện cho loài sinh vật nào.
Cicely tràn ngập hứng thú quan sát, tiến càng gần hơn một bước nữa, đưa bàn tay nhỏ tới gần nhưng không chạm vào mà chậm rãi rụt lại.
Rồi nàng vòng ra cạnh bên cái bệ, nhìn thấy chiếc móc ẩn giấu đằng sau, nó được thiết kế phức tạp hơn, đảm bảo gắn chặt áo choàng hay áo dài cho người mang nó.
Biểu tượng của quyền lực và địa vị thể hiện rất rõ ràng, nàng đã tin tưởng lời nói của Ernest, đây có lẽ thực sự là vật tùy thân của quốc vương Dobra.
“Rất xinh đẹp.” Cicely nhỏ giọng tán thưởng.
Một câu đơn giản nhưng để cho lòng tên quý tộc run lên vui sướng, hắn nở nụ cười trên khuôn mặt vuông vắn, vừa định mở miệng thì lại bị cắt ngang.
“Hừm.”
Kỵ Sĩ Đỏ, Hugh Cunningham tiến tới, đánh giá chiếc trâm cài một chút.
“Đây là trâm cài của quốc vương Dobra?” Hắn hỏi, giọng nói mang theo chút ý cười.
“Đúng vậy.” Ernest ngẩng cao đầu.
Những người xung quanh cũng lại gần hơn để quan sát rõ ràng, thứ này đã rất lâu không xuất hiện trước mặt mọi người, đến mức rất ít người biết tới nó, những quý tộc già có vẻ như hết sức kích động, nhưng ngại vì Hugh và Công chúa chưa chiêm ngưỡng xong nên họ vẫn chưa vội tiến lại.
Ernest tăng thêm một câu, “Ông của ta đã chính miệng kể cho ta như vậy, câu chuyện đó đã được lưu truyền trong gia tộc ta rất nhiều thế hệ rồi, cả những người lớn tuổi ở đây hẳn cũng biết tới nó.”
Hắn lại mỉm cười nhìn về Công chúa Cicely.
Cicely nhỏ nhẹ lịch sự cười đáp lại, bước trở lại sau lưng anh họ mình.
“Vậy thì cảm ơn ngài Huntingmond đã đem nó trao trả cho Hoàng gia.” Hugh ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Ernest, không để ý sắc mặt tên kia hiện lên vẻ ngạc nhiên rồi chuyển sang phẫn nộ, người thanh niên cao to nói, đi sát lại cạnh bên hắn.
“Ta thay mặt cho em gái mình, và Hoàng gia, cảm ơn gia tộc ngươi đã lưu giữ nó nhiều năm như vậy, vật này cuối cùng cũng nên quay lại trong những bức tường Hoàng cung.” Hugh từng lời từng lời nói ra, không chỉ Ernest mà cả đám quý tộc và thương nhân xung quanh cũng toát ra vẻ ngạc nhiên.
Nhiều người trên mặt mang vẻ cười trên nỗi đau của kẻ khác, có người lại đột nhiên phát hiện buổi triển lãm trở nên thú vị ngay từ ngày đầu tiên.
Ernest cắn răng, gầm nhẹ vào tai Hugh, “Ta nói chưa rõ ràng sao, đây là báu vật của gia tộc ta, Hoàng hậu Helen…”
“Theo ta nhớ Hoàng hậu Helen mang dòng họ Valenthall, không phải Huntingmond, Đức vua Hector Aswia Valenthall hẳn sẽ cực kỳ hài lòng khi mang trên người vật phẩm của tổ tiên.” Hugh lại một lần nữa cắt đứt lời nói của Ernest.
Và rồi buổi triển lãm biến thành hai người cuộc cự cãi của hai người đàn ông, hai người thừa kế của hai vùng đất lớn, Hugh càng ngày càng chiếm thượng phong, Ernest thì bại lui liên tục.
Cicely nhíu mày, nàng không muốn tham gia vào chuyện này, nhìn quanh một vòng, cảm thấy hôm nay ở đây cũng không còn vật gì đáng xem, lướt qua tìm kiếm cận vệ của mình.
Cận vệ và thị nữ nhận ra ánh mắt của Công chúa, biết nàng muốn gì, ngay lập tức đi qua.
“Vernon, chờ lát nữa nói với anh trai là ta có việc trở về Hoàng cung trước.” Nàng nhỏ giọng nói với một vị hiệp sĩ trong đội cận vệ.
“Vâng, Công chúa.” Người kia cúi đầu.
“Đi thôi.” Cicely gật đầu ra hiệu cho những người khác.
Thị nữ Hetie đi theo bên cạnh, hiệp sĩ già Raymond thì ở trước mở đường, tách ra dòng người.
Công chúa Cicely rời đi.
“Sau bảy ngày của buổi triển lãm, ta và ngài Huntingmond sẽ cùng nhau mang nó vào Hoàng cung để dâng lên cho Hoàng đế của chúng ta.” Hugh không coi ai ra gì nói.
Có kẻ thân mật với hắn vỗ tay hưởng ứng, sau đó cả sảnh vang lên tiếng vỗ tay càng ngày càng lớn.
Ernest mặt mũi xám xịt, biết rằng đã mất trắng ‘Quốc Vương’ không nghĩ tên to xác này không chỉ giỏi đánh nhau, miệng lưỡi cũng sắc bén như vậy.
Hắn thở hắt ra một hơi, bỗng chú ý thấy Cicely không biết từ lúc nào đã biến mất, hắn bực mình biết chuyến này tốn công vô ích, phất tay áo rời đi.
Sau đó Kỵ Sĩ Đỏ Hugh cũng mang theo nụ cười đi khỏi đây, buổi triển lãm biến thành chỗ mua bán cho đám thương nhân, nơi đám quý tộc nam lấy lòng người yêu của mình.
Nhiều người hơn tới gần chiếc trâm cài, quan sát nó kỹ lưỡng, trầm trồ thốt lên những lời tán thưởng, không biết thật lòng ngợi khen hay bị ảnh hưởng bởi câu chuyện về quốc vương Dobra.
Nhưng đây là cơ hội hiếm hoi để bọn hắn ngắm nhìn nó, sau bảy ngày có lẽ chẳng còn được ngắm nhìn nó gần sát như vậy nữa.
Gerald cầm ly rượu, đợi cho mọi người đều rời đi, hắn mới đi tới đứng trước bệ đặt chiếc trâm cài, con ngươi màu xanh lục tỉ mỉ quan sát nó, trong mắt ánh lên vẻ mong đợi.
Tới chiều, câu chuyện đã truyền ra trên các đường phố của Icrane, không chỉ về chiếc trâm vàng, mà còn có màn cãi vã giữa hai vị quý tộc, tăng thêm chút hương vị cho đời sống của người dân trong thành bàn tán với nhau lúc rảnh rỗi.
---
“Mới ngày đầu tiên mà đã hấp dẫn như vậy rồi sao?” Một người đàn ông vừa uống rượu vừa nói.
“Ha ha, nghe ông chủ của ta nói, lúc đó Kỵ Sĩ Đỏ đang định rút kiếm ra đòi quyết đấu, tên nhóc nhà Huntingmond nghe vậy liền tranh thủ bỏ chạy, chẳng còn quan tâm gì nữa.” Một người ngồi chung bàn với hắn ta cười nói.
Bàn bên cạnh một người vỗ bàn cười nói, “Ta không biết Huntingmond như thế nào, nhưng danh tiếng của Kỵ Sĩ Đỏ thì vang đội bên tai, tên kia chạy cũng đúng thôi.”
“Huntingmond hèn nhát!” Không biết người nào bắt đầu, bọn hắn ào ào hô lên, câu chuyện dần dần chuyển sang một hướng khác.
Lance tựa nửa người vào quầy nhấm nháp ly bia, cũng đưa tai lắng nghe đám khách uống rượu bàn tán.
Hắn không được tận mắt chiêm ngưỡng những vật trang sức kia, không thể ở gần ngắm nhìn Công chúa, nhưng trái tim bỗng nhẹ nhàng khi nghe được một kẻ khác đã thất bại.
Hôm nay hắn tạm thời ở nơi này, hắn định ngày mai mới đi tìm việc, trong lòng hắn cũng đã có mục tiêu cho bản thân mình.
Người ta nói sau sự cố lần trước, đám người kia có vẻ thiếu thốn số lượng.
Lúc này, chỗ cửa quán rượu bước vào bốn bóng người, Lance đưa mắt nhìn tới, thấy được mấy người quen thuộc, đó là những người đã tách khỏi thương đội trước đây, không ngờ cuối cùng điểm đến của họ cũng là Icrane.
Tất cả cuối cùng lại tụ hợp tới một mối.
Hắn hướng bên kia giơ lên ly bia.
Rovert nhìn tên nhóc ngồi bên quầy, gật nhẹ đầu đáp lại một cái, rồi chọn lấy một cái bàn trong góc mà ngồi xuống.