Chương 155: Vật triển lãm
Đi qua hai cánh cửa của tòa trang viên, lại vượt qua một khu vườn trồng đủ loại hoa xinh đẹp là một sảnh lớn.
Lúc này tại trong sảnh đã trưng bày đủ loại vật phẩm, đó là những thứ được mang tới từ khắp các nơi trong vương quốc Aswia.
Sau khi vị vua mới, Hector Valenthall lên ngôi không lâu, một vị quý tộc đã khởi xướng buổi triển lãm này.
Đây chính là một trong những buổi triển lãm lớn nhất từng được tổ chức.
Kể từ khi hoàng gia quyết định đồng ý tổ chức nó tại Vương Đô, nhiều lời đồn đại đã bị người ta lan truyền trong các ngõ hẻm của thành Icrane.
Có kẻ nói rằng người nào mang tới món trang sức sang quý nhất, người đó sẽ có cơ hội được trao bàn tay của Công chúa xinh đẹp Cicely, và cưới nàng làm vợ.
Hoàng gia chưa hề đưa ra phản bác về lời đồn, có vẻ bọn hắn cũng không quá quan tâm tới nó.
Trùng hợp thay là Công chúa Cicely rất yêu thích những món trang sức, hôm nay nàng chủ động đến đây và tham gia buổi triển lãm ngay từ ngày đầu tiên.
Điều này khiến cho những kẻ mang vật quý của mình tới càng phát tác suy nghĩ trong lòng.
Dù rằng lời đồn kia có là giả, thì bọn hắn vẫn ra sức để lấy lòng người thiếu nữ xinh đẹp này, nàng là tình nhân trong mộng của rất nhiều quý tộc.
“Hugh, hôm nay sẽ có thứ gì được đem ra?” Cicely hỏi nhỏ, đi cạnh bên nàng là anh họ Hugh Cunningham.
Hắn mặc một bộ quần áo màu đỏ thẫm, mái tóc vàng cắt ngắn, luôn đi kề bên cạnh Cicely kể từ khi nàng đặt chân vào tòa trang viên này.
Người thừa kế của xứ Chech lườm xung quanh một chút, ánh mắt hơi lạnh để tầm mắt của đám thanh niên trai tráng xung quanh vội vàng tránh né đi nơi khác.
Hiển nhiên hiếm có người nào dám bất kính với Công chúa khi Kỵ Sĩ Đỏ có mặt ở đây.
Đợi xung quanh trống trải một chút, Hugh chậm rãi từ tốn nói: “Em gái, hôm nay là mới ngày đầu tiên, chúng ta trước xem một vòng những trang sức được bày ở bên ngoài, thứ quý giá và xinh đẹp nhất sẽ được đem lên vào cuối buổi, nghe nói ngài Hungtingmond đem theo một bất ngờ đến đây.”
Cicely nghe vậy đưa mắt nhìn về phía một người đàn ông đang đứng cách đây không xa, tên kia lập tức cười đáp lại, Cicely chỉ gật nhẹ đầu, khoác lấy tay Hugh mà bước đi trong sảnh, quan sát những đồ vật được trưng bày.
Những người xung quanh đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn xem Hugh, mỗi người ở đây đều mong ước được một lần chạm vào Thiên Thần Trắng, nhưng đối với phần lớn người, đó chỉ là mơ ước viển vông.
Nhiều người khác nữa cũng đang từ bên ngoài tiến vào, không chỉ những quý tộc được mời, cả những thương gia giàu có bỏ tiền mua lấy thư mời để được vào trong, bọn hắn vừa chiêm ngưỡng sự xinh đẹp của những vật triển lãm, vừa tìm kiếm cơ hội mua bán cho mình.
Trong sảnh đặt phần lớn là những món trang sức cho phụ nữ, các thứ trang sức như vòng, dây chuyền, bông tai, vân vân.
Chúng được thợ kim hoàn tỉ mỉ làm ra, có những món đồ mới chỉ hoàn thành trong những ngày gần đây.
Chúng được gấp rút chuẩn bị để tham gia vào buổi triển lãm này, chỉ cần được nhiều người chú ý tới và bỏ tiền ra mua, là những người thợ có thể thu được một khoảng tiền lời to lớn.
Đủ thứ trang sức đẹp đẽ làm cả sảnh đường sáng bừng lên, trước mỗi món trang sức đều có người hầu và vệ binh canh giữ, tránh cho có kẻ nào muốn thừa cơ trộm lấy chúng.
Cicely đứng trước một cái vòng bằng bạc, nó được điêu khắc rất tỉ mỉ, chạm trổ ra những đường nét tạo thành những cánh hoa, từng cái lá cây, một chút mầm non, giống như một khu vườn được nghệ nhân đem bỏ lên trên.
Công chúa cầm nó lên cẩn thận quan sát, chỉ có nàng và một số ít người mới có đặc quyền như vậy, những người khác còn không được phép chạm vào chúng.
Nàng Công chúa quan sát nó một hồi, đưa nó kề sát lại bên cổ tay ngắm nghía một lát rồi thả xuống.
“Thích nó sao, nếu không để anh mua lại nó cho em?” Hugh mỉm cười nói.
Người thợ đứng cạnh bên sản phẩm mình làm ra lộ ra nét vui mừng, ngài Hugh hẳn là sẽ ra một cái giá cao cho món đồ dành cho em gái mình, hắn đang chờ đợi câu trả lời của Công chúa.
Nhưng rồi nàng Công chúa lắc đầu, dưới chân di chuyển bước qua một kệ khác, đặt ở nơi đó là một chiếc nhẫn vàng.
Người thợ kia thở dài thất vọng, rồi hít sâu một hơi, tiếp tục chờ đợi những người khác tới quan sát chiếc vòng.
Đám quý tộc một số theo sau đuôi Công chúa như những tùy tùng nhỏ, một số khác thì tản ra xung quanh mà xem xét những món đồ mình để ý tới.
---
Đứng ở bên ngoài trang viên, Lance nhăn nhó: “Sao lại không được?”
“Ngươi được mời tham dự sao?” Người lính gác liếc nhìn thanh kiếm và con ngựa, nói nhiều thêm một chút, nếu gặp những kẻ khác, những người bình dân ăn mặc rách rưới, hắn đã quát đuổi đi rồi.
Lance lắc đầu.
“Chỉ những người được mời mới có thể vào trong, các quý tộc và hiệp sĩ.” Người kia giải thích.
Lance đưa mắt ra hiệu những người bình thường kia, bọn hắn ăn mặt sang quý một chút nhưng chẳng có vẻ gì là quý tộc.
Người lính cười nói, “Nếu ngươi vẫn muốn vào dù không được mời,” Hắn xoa xoa mấy đầu ngón tay, “Một Verres, và ngươi sẽ được vào trong.”
Giọng nói mang theo chút trêu chọc, trong lòng biết chắc người thanh niên trước mặt sẽ không bỏ ra được số tiền này.
“Đắt như vậy.” Lance có chút chần chừ, hắn có đủ tiền, nhưng lại không muốn bỏ ra một cái giá lớn như vậy chỉ để vào trong quan sát một vòng rồi rời đi.
“Cũng không thể để cho tất cả mọi người đều nhét đầy nơi đây đi, nó không phải chỉ là tiền vé vào cửa, mà còn để phân loại và giới hạn.” Tên lính có lòng tốt nói thêm một chút.
Hắn đang rảnh rỗi không việc làm, nhàn tản trò chuyện tiếp: “Mới tới đây sao?”
“Ừm.” Lance gật đầu, hắn hiện tại đã từ bỏ việc vào trong, dù rằng không thấy được bóng hình xinh đẹp kia để hắn có chút xíu bứt rứt trong lòng, nhưng phải nhẫn nhịn mà thôi.
“Ở nơi này thứ gì cũng cần tiền, nếu ngươi không có rất nhiều tiền thì tốt nhất nên đi kiếm một công việc đi.” Người lính cười nói.
Lance đưa đầu nhìn vào trong một chút, “Cảm ơn.” Hắn nói với người lính rồi dắt Lốc Xoáy rời đi, giống với những người dân bình thường khác, có lẽ nơi này không dành cho hắn.
---
Trong sảnh, đám quý tộc đang dạo bước chung quanh, ngắm nhìn đủ loại trang sức quý giá và xinh đẹp.
Những người quý tộc nam hiện tại mang theo vợ hay người yêu của mình đi dạo, thỉnh thoảng liếc nhìn Công chúa và lập tức gánh chịu ánh nhìn ghen tuông tức giận của người phụ nữ đi chung với mình.
Cicely dạo quanh một vòng, trên tay nhiều một đôi bông tai chế tác tinh xảo bằng vàng và bạc, nàng lại liếc nhìn nó một lần, cảm thấy hài lòng, đưa cho người thị nữ đứng bên cạnh.
“Hetie, cất nó vào đi.”
“Vâng.”
“Nó bao nhiêu tiền?” Hugh nói với chủ nhân của món trang sức.
Nhưng Cicely lại đưa tay cầm lấy cánh tay anh trai mình, “Không cần đâu anh Hugh.” Nàng quay sang một người hiệp sĩ, “Raymond, ngươi đi thanh toán cho món đồ kia đi.”
“Vâng.” Một giọng nói hơi lớn tuổi phát ra từ sau cái mũ sắt, vị hiệp sĩ tên Raymond tiến lại nói chuyện với người bán kia.
“Không cho ta cơ hội nào sao?” Hugh cười đùa nói.
Cicely khoác tay hắn tiếp tục đi tới trước, “Đừng như vậy, ngươi nên giữ lại tiền mà mua cho chị dâu ta thứ gì đó xinh đẹp.” Nàng cười nói.
Bỗng lúc này một tràng tiếng vỗ tay vang lên, mọi người đều bị thu hút và quay đầu nhìn về phía bên kia, Huntingmond đang đứng trên lan can lầu trên vỗ tay ra hiệu.
“Đến lúc rồi.” Hắn nói lớn tiếng, hướng Công chúa gật đầu chào hỏi.
“Ernest Hungtingmond xem ra rất háo hức.” Hugh Cunningham cũng nhìn qua, “Hẳn là tới lượt thứ kia ra sân, hắn rất tự tin a.”
“Đó là thứ gì, để ngươi giấu diếm ta lâu như vậy.” Cicely nhẹ nhàng nói, chậm rãi tiến bước lên bậc thang, món đồ kia được đặt ở phía trên.
“Tất cả những thứ quý giá nhất đều được giữ kín trước khi trưng bày, ta chỉ là nghe được tên của nó mà thôi.” Hugh đáp lại.
Không mất quá lâu để tất cả mọi người tập trung lên trên tầng trên.
Ernest đang đứng trước một cái bệ đá, nó giống với những cái bệ đặt những vật trưng bày khác, nhưng nó lại bị phủ vải lên, che kín vật phía dưới.
Khi Công chúa đi đến, các quý tộc khác cũng đều vòng quanh thành một vòng, chờ đợi người chủ nhân để lộ ra vật kia.
Ernest hít một hơi, chờ mong nhìn về phía Công chúa, chỉ mong rằng nàng sẽ yêu thích nó.
“Xin giới thiệu với tất cả mọi người…”
“… Quốc Vương.”
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa.