Chương 154: Không được
Ngày 24 tháng 1, buổi trưa.
Thương đội của Willie Canfield cuối cùng tới được đích đến của mình, Vương Đô, thành Icrane.
Lance ngước mắt nhìn lên, bức tường thành cao cao, lá cờ hình rồng dữ tợn, những binh lính đứng gác phía trên tường thành.
“Đến nơi rồi.” Người thanh niên thở dài một hơi, trải qua cuộc hành trình kéo dài gần hai tháng, hắn cuối cùng cũng đến được Icrane.
Nơi này có lẽ sẽ là nơi mở ra một trang sách khác trong cuộc đời của hắn, một giai đoạn mới, tốt hơn, vui vẻ hơn, nhiều thử thách hơn.
Trước cổng thành là dòng người đông đảo, thương đội của họ cũng đang xếp hàng để vào thành.
Lance cầm cương cưỡi ngựa, chạy nhanh lên phía trước, tới gần chỗ chiếc xe của Willie.
“Đến lúc chia tay rồi sao, Lance?” Người thương nhân ngồi trên xe, nhìn hắn chạy tới, khi Lance dừng ngựa hắn cười hỏi.
Người thanh niên gật nhẹ đầu, trên mặt hiện lên một vệt cười nhẹ, nhỏ giọng nói:
“Cảm ơn vì đã cho ta đồng hành với ngài.”
“Ngươi đã có điểm đến tiếp theo cho mình rồi sao?” Willie hỏi.
Lance hơi dừng lại, đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này, hiện tại ngay lúc này trong đầu vẫn chưa biết được mình sẽ làm gì tiếp theo.
Hắn lắc đầu, trong mắt có chút mờ mịt nhưng càng nhiều hơn là vẻ mong đợi về những thứ sắp tới.
“Vẫn chưa, ta muốn đi dạo một vòng trước đã, nhìn xem cảnh sắc của Vương Đô.”
Willie đã sớm đoán được như vậy, cười ha ha, “Vậy ngươi trước đi dạo chơi đi, nếu có cần thì cứ tới tìm ta, ta sẽ ở trong khu chợ mấy ngày tới.”
“Cảm ơn và tạm biệt, Willie.”
“Hẹn gặp lại, Lance.”
Người thanh niên chia tay với thương đội, gật đầu chào hỏi mấy vị người quen trên đường đi.
Rồi hắn cưỡi Lốc Xoáy tiến lên, đi vào lối đi dành cho người bình thường, trên lưng ngựa buộc bộ áo giáp, kiếm đeo bên hông, người mặc áo vải trắng, đầu tóc nâu có chút rối bời lộn xổn tản mát trên đầu, ánh mắt tràn nhập tinh thần hăng hái nhìn qua mọi thứ xung quanh.
Hắn chầm chậm tiến lên, nhanh chóng đi lướt qua một người thanh niên cao lớn, người kia đưa mắt liếc hắn một cái, dưới cái mũ đỏ ánh mắt hơi hơi nhấp nháy một chút.
Lance vượt qua hắn ta mà tiến vào trong thành.
Răng Sói híp mắt, chú ý tới thanh kiếm cùng bộ giáp, nhận ra đây là một người gần giống với mình, có lẽ chính là một tên hiệp sĩ hay một tên lính đánh thuê.
Hắn cười nhẹ một cái, những người như thế này hắn đã gặp được rất nhiều kể từ khi đến đây, trong đôi mắt kia tràn ngập hướng tới, tràn ngập hi vọng về tương lai tốt đẹp.
Đám hiệp sĩ từ khắp vương quốc tập trung tới nơi này, mỗi người tại trong lòng đều cất giữ một thứ mình muốn tìm kiếm, ẩn sâu một ước muốn mà bản thân đạt được.
Hắn cũng giống vậy.
Trang phục của Răng Sói là áo giáp sắt bình thường, nhưng màu đỏ của áo choàng sau lưng và mũ giáp tại trên đầu lại tượng trưng cho lực lượng bảo vệ thành phố, Mũ Đỏ.
Hắn hiện tại là một người đội trưởng.
Trong thành, Lance một lần nữa leo lên ngựa, cưỡi Lốc Xoáy chầm chậm đi, những con đường trong thành Icrane được lát đá bằng phẳng, chúng rộng rãi hơn nhiều khi so sánh với những tòa thành khác, số lượng người trong thành cũng nhiều hơn.
Cũng có nhiều người cưỡi ngựa và xe ngựa qua lại trên đường, bọn hắn đi ở giữa đường, tốc độ cũng không nhanh hơn đi bộ là bao nhiêu.
“Bây giờ ngươi cũng đi qua bên kia sao?” Một người đang nói chuyện với đồng bạn của mình, họ cưỡi ngựa đi ở trước mặt Lance, âm thanh lơ đãng chui vào lỗ tai người thanh niên đi phía sau.
“Đúng vậy, nó đã chuẩn b·ị b·ắt đầu rồi.” Người kia gật đầu đáp lại.
Lance chú ý thấy có nhiều người khác cũng bàn tán về điều đó, qua lời nói của họ, hắn biết được ‘nó’ là một buổi triển lãm trang sức, và Công chúa Cicely sẽ có mặt ở đó.
Lance thầm ngẫm nghĩ đôi chút.
Hiện tại hắn cũng không có việc gì làm, cũng chưa quen thuộc với mọi thứ ở đây, dứt khoát cưỡi ngựa theo sau bọn họ, đi theo dòng người xem ở đó có gì thú vị hay không.
Cưỡi ngựa rẽ qua mấy ngã đường, hắn bắt gặp phía trước mặt tụ tập đám đông người, con ngựa chở người thiếu niên không nhanh không chậm tiếp lại gần.
Nhưng nơi này có quá nhiều người, không thể tiến xa thêm được nữa, Lance hơi dừng lại.
“Công chúa, Công chúa đến rồi!” Chợt có tiếng người la to lên.
“Mau lên, đừng bỏ lỡ.” Hai người ở phía trước hắn cũng thúc ngựa muốn tiến nhanh thêm, nhưng dòng người ở nơi này quá đông đúc, bọn họ cũng không đi nhanh hơn được bao nhiêu, càng tiến lên càng khó nhúc nhích, giống như mấy con cá bơi ngược dòng nước.
Lance ngước đầu, nhờ vào độ cao trên lưng ngựa, hắn nhìn thấy một chiếc xe màu trắng do hai con ngựa trắng kéo đi.
Nó đang chậm rãi tiến tới nơi này, chạy giữa một lối đi được ngăn cách ra, hai hàng binh lính canh giữ hai bên.
Những hiệp sĩ và binh lính dẫn đầu đoàn xe đang tới, bọn hắn đi trước dẹp ra một con đường cho chiếc xe đi qua, đảm bảo không có kẻ nào cản lại đường đi.
Trên xe còn buộc lên những chiếc chuông nhỏ, chúng phát ra tiếng kêu nhỏ bé linh đinh lang đang khi di chuyển.
Lance cưỡi Lốc Xoáy ngoặt ra ngoài, hắn biết mình cứ tiếp túc chen lấn ở đây thì cũng chẳng thể tiến xa hơn được.
Con ngựa khó khăn lách qua dòng người, đi đến những căn nhà ở sát hai bên đường, nơi này ít người hơn, không khí cuối cùng hơi hơi mát mẻ một chút, thoáng đãng và rộng rãi hơn nhiều.
Lance nhúc nhích một chân đạp nhẹ trên lưng Lốc Xoáy, động tác linh hoạt nhảy một cái, từ trên lưng ngựa bay ra, bám vào chỗ nhô ra trên vách tường, thoăn thoắt leo lên một đoạn cao, tay chân cùng hoạt động nhanh chóng trèo leo, cuối cùng không mất bao lâu thì đứng ở phía trên mái nhà của căn phòng này.
Lúc này tầm mắt hắn đã rõ ràng khoáng đạt, thấy được toàn cảnh của nơi này.
“Thật nhiều người!”
Đây là thứ đầu tiên hắn nghĩ tới, thốt ra thành tiếng, hắn đưa mắt liếc nhìn phía xa xa những tòa nhà, những kiến trúc cao thấp không đều nhau, một vài nơi tỏ rõ sự khác biệt với phần còn lại, giống như một tòa kiến trúc bằng đá được xây dựng ở trên cao, hay một bức tường thành bên trong tòa thành, cắm lấy đủ loại cờ xí bay lượn trong gió.
Nhìn quanh một vòng, ánh mắt của hắn lại kéo trở về nơi này, đem sự tập trung trở lại trong quảng trường này.
Nơi mà mọi người đang tập trung có vẻ là ở trước một tòa trang viên trong thành, trước hai cánh cửa gỗ lớn bị binh lính đóng giữ, ngăn không cho bất cứ kẻ nào bước qua.
Trước cửa có một khu vực riêng, có những người ăn mặc trang phục lộng lẫy sang quý đang đứng chờ đợi ở đó.
Con đường ở trước cánh cửa cũng bị binh lính ngăn ra thành một lối đi chờ đợi chiếc xe ngựa kia tới.
Không lâu sau, nó tới nơi, bánh xe dừng lại, mấy cái chuông nhỏ ngừng lắc lư, màn cửa lung lay nhẹ nhàng.
Mấy vị hiệp sĩ mặc giáp trắng nhanh chóng xuống khỏi ngựa, đứng vây quanh chờ đợi người trên xe bước xuống.
Lance cũng đưa mắt tới.
Trên xe hẳn là vị Công chúa mà đám đông nhắc tới luôn miệng? Người mà tất cả bọn họ, từ bình dân tới binh lính, tới những kẻ ăn mặc sang trọng kia phải chờ đợi?
Một người thị nữ theo bên xe tiến lên, kéo ra màn che.
Từ trong xe, một mái tóc vàng xuất hiện, rồi là một gò má trắng trẻo hơi đỏ hồng xuất hiện trong tầm mắt người thanh niên trẻ tuổi.
Nàng đưa đầu ra nhìn quanh một chút, rồi mỉm cười vịn tay người thị nữ bước xuống bệ gỗ được để sẵn.
Công chúa Cicely đứng dưới mặt đường, mỉm cười rạng rỡ đưa tay lắc lư, vẫy chào người dân xung quanh một lượt.
Nụ cười kia giống như mặt trời chiếu tỏ, còn sáng hơn cả ánh nắng trên đỉnh đầu.
Lance ngẩn ngơ, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy một vị Công chúa.
‘Tất cả Công chúa đều xinh đẹp như vậy sao?’ Hắn thầm tự hỏi.
Giống như một thiên thần đạp bước xuống thế gian.
Nàng có vẻ ngoài tươi trẻ, những đường nét trên mặt mềm mại, vóc dáng cao và thanh tú, cử chỉ bao gồm cả sự mảnh mai và toát lên sự duyên dáng của nàng.
Khuôn mặt kia treo lấy một đôi mắt to, nó màu xanh sáng đầy biểu cảm, từ xa xa vẫn thấy được sự lấp lánh.
Chiếc mũi nhỏ và thẳng, đôi môi màu hồng như cánh hoa.
Làn da trắng như sứ không chút tì vết, mịn màng và như tỏa sáng khi phản chiếu bởi ánh mặt trời.
Mái tóc dài xõa ra, đa phần phủ lên bờ vai tràn xuống lưng, một lọn tóc nhỏ che lại một chút gò má.
Nó có màu vàng kim, tươi sáng và đẹp đẽ hơn cả những đồng vàng Verris.
Chiếc váy xòe ra được thêu thêm những bông hoa xinh đẹp, bề mặt vải lụa chắc hẳn rất mềm mại và mượt mà.
Đứng ở phía xa trên cao, Lance bản thân cảm thấy được một nguồn năng lượng rõ ràng mà nàng phát ra, kể từ khi nàng bước xuống khỏi chiếc xe ngựa kia, giống như một viên kim cương bị kéo ra vải che, sự xinh đẹp của nàng, sự ngây thơ kia lộ ra khiến tất cả mọi người xung quanh bị say mê, thu hút tất cả mọi sự chú ý.
Khiến bất cứ ai nhìn thấy nàng đều như bị mê hoặc.
Tên thanh niên nhà quê ngẩn người ra, không biết lúc nào đã ngồi bệch trên mái nhà, ánh mắt không thay đổi nhìn về phía dưới, đôi mắt toát ra vẻ mê mẫn.
Hắn không biết người ta trưng bày thứ gì ở trong kia, nhưng hắn thề không có thứ gì có thể so với nàng.
Cicely vẫy tay chào dân chúng xung quanh một lượt, đôi mắt chợt bắt gặp có một người thanh niên ngồi phía trên mái nhà, hắn cũng đang ngẩn ra nhìn về phía bên này, giữa một bầy người đông đảo đứng dưới mặt đất, hắn lại giống hạc giữa bầy gà, đột xuất ra khỏi đám đông.
Nàng mỉm cười một cái, cảm thấy thú vị.
Nụ cười như hoa nở rộ trong vườn.
“Cicely!”
“Thiên Sứ!”
“Công chúa thật xinh đẹp!”
Dân chúng xung quanh hò reo tên nàng, Cicely lại liếc qua bên kia một lát, rồi không để ý nữa bước đi từ từ tiến tới, gặp mặt những quý tộc đang chờ đợi nàng ở phía trước.
Bước đi của nàng uyển chuyển và thanh lịch, hai tay nâng nhẹ váy, không để nó chạm vào mặt đất phía dưới.
Lance ngồi ngẩn người ra một lúc, đến khi Công chúa rời đi, hắn mới tỉnh hồn, trong lòng dâng lên chút xấu hổ, đưa mắt nhìn qua phía bên kia.
Công chúa cùng với đám quý tộc trò chuyện đôi câu vài lời rồi nàng dẫn đầu bọn họ đi vào trong trang viên.
Lính gác mở cổng ra, một đoàn người với thân phận cao quý đi vào, sau đó nó cũng không khép lại, nhưng được thủ vệ canh giữ không cho phép kẻ không được mời tiến tới.
Lance trông thấy bóng dáng kia biến mất, có chút thất vọng, nghe thấy tiếng gì đó, nhổm người nhìn xuống.
Lốc Xoáy nhìn hắn hí một tiếng, có chút nóng nảy vì chờ đợi một mình bên dưới này, giữa một chốn xa lạ với đầy người lạ mặt.
“Ta xuống ngay đây.” Lance la lên nói với nó.
Hắn tranh thủ tay chân nhanh chóng chuyển động, leo xuống khỏi mái nhà, khi xuống thấp thì buông tay nhảy xuống dưới đất.
Bàn tay to lớn dắt lấy Lốc Xoáy, tách ra đám người muốn đến gần trang viên kia.
Dân chúng xung quanh cũng ùa tới đó trong chốc lát, rồi thất vọng tản ra.
Lance mất một lúc lâu tới được chỗ cổng, ở chỗ kia hắn nhìn thấy vẫn có người đang tiến vào bên trong.
Người thiếu niên đang muốn vượt qua, bỗng một cánh tay đưa ra ngăn lại hắn.
“Ngươi đi đâu đây?”
Người lính gác nhìn hắn nói.
“Ta, ta muốn đi vào bên trong. Buổi triển lãm, ta muốn xem triển lãm, không được sao?” Lance chậm chạp lắp bắp nói.
Tên kia nhìn trang phục của hắn một chút, dùng giọng điệu mang theo chút trêu tức và coi thường, “Không được.”