Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 153: Chết hết




Chương 153: Chết hết

Khi bọn người Oskar lao qua đỉnh đồi, những tên kia cũng chưa chạy được quá xa, bọn hắn rải rác chạy trong vùng hoang dã, như bầy sói mất đi con đầu đàn.

Bọn hắn cũng không nhận ra có sáu cặp mắt của thợ săn đang nhìn tới đây, đang đánh giá con mồi trong bãi săn của mình.

Sáu người đứng song song nhau, Oskar lướt qua một lượt, “Mười hai tên.”

Victor, một người trinh sát đầy kinh nghiệm, cười nói: “Chúng ta xem ai g·iết được nhiều hơn, hắn nói xong liền phóng ngựa đi tới.”

Oskar quay qua Jaxton, tên nhóc đỏ bừng khuôn mặt, Oskar biết đây là do hắn đang phấn khích, nói nhẹ nhàng, đưa mắt ra hiệu tấm khiên trên ngựa của hắn, “Cẩn thận một chút, đừng quá sức là được.”

Nói xong hắn cũng phóng ngựa đi, sáu con ngựa chạy trên đồng hoang, dần dần tiếp cận những k·ẻ c·ướp ở phía trước.

Những tên cung thủ chạy trước một đoạn, bọn hắn mệt mỏi chậm dần bước chân, những kẻ ở phía sau thì bị bỏ xa một quãng, đang lê bước chạy trốn.

Bọn hắn là những người mỏi mệt nhất lúc này, gần như đã kiệt sức, chạy từ trên đồi xuống dưới, lại vội vàng cắm đầu chạy ngược trở lại, sau đó lại chạy một quãng đường dài nữa, hiện tại người nào người nấy đều rã rời cả người.

Bọn hắn đang may mắn mình thoát được khỏi cái hố t·ử v·ong kia, thoát khỏi làn mưa tên kinh khủng kia, may mắn mình thuộc về những người sống sót.

Sự may mắn kia chưa kéo dài được bao lâu, thì bị tiếng vó ngựa đá bay ra khỏi lòng ngực, trái tim kia lại lần nữa rộn ràng kêu lên, sự sợ hãi kia lại lần nữa ập tới.

Bọn hắn cứng ngắc quay đầu về phía sau, hình ảnh khiến bọn hắn tuyệt vọng xuất hiện.

Truy binh.

Một đám truy binh đang cưỡi ngựa đuổi theo, có vẻ như g·iết gần hết đám đồng bọn của họ ở dưới kia là chưa đủ, đám người này muốn nhổ sạch răng, lột da rồi đem con sói dám chọn họ làm con mồi gác lên lửa nướng.



Bọn lính kia muốn g·iết sạch tất cả bọn họ.

“Khốn kiếp!”

“Mẹ nó!”

“Không!”

Những tiếng la mắng, chửi rủa hay gào thét tuyệt vọng vang lên, khi đám lính cưỡi ngựa càng ngày càng tới gần bọn hắn.

Mấy tên bị tên nỏ bắn trúng la hét khốn khổ nhất, giống như muốn khóc.

Oskar đi sau mà tới trước, cưỡi con ngựa màu trắng của Midas phi nhanh, nó cũng không làm khó người khách mình chở theo, hăng hái lao nhanh vượt qua Victor ở phía trước, lao thẳng tới trước mặt mấy tên kia.

Mấy tên kia hoảng hốt, vừa chạy vừa quay lưng quan sát, trong lòng chỉ còn có sợ hãi, nỗi sợ đã tràn ngập ra cả bầu không khí xung quanh.

Oskar tiếp cận, chạy lướt qua kẻ đầu tiên, tay phải đem thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, vẽ một đường cong đẹp trong không gian, chém vào kẻ địch ở phía bên phải con ngựa, tên kia nâng lên lưỡi rìu muốn phản kháng, nhưng lưỡi kiếm đã chém chéo xuống, cắt đứt cổ họng lộ ra khi hắn quay đầu.

Lưỡi kiếm như dao mổ, cắt chém ra một đường ngay ngắn, máu tươi trào ra từ động mạch, dòng máu không còn bị trói buộc bởi máu thịt, phun trào trên mặt đất.

Tên kia ngã quỵ xuống, úp sấp nằm trên đất, dòng máu giống như lôi đi linh hồn hắn ra khỏi thể xác, cái xác nóng hổi nằm vất vưởng một mình, trong khi những kẻ khác vẫn còn ra sức chạy trốn.

Mũi kiếm chảy xuống giọt giọt máu tươi, Oskar vẫy một cái, để máu bắn hết đi, kiếm hắn cũng không thu lại, vượt qua đám c·ướp này, để năm tên này lại cho những người tới sau, còn mình thì thẳng tới chỗ mấy tên cung thủ.

Đám cung thủ kia cũng đã rời xa nhau, rẽ sang những hướng khác nhau khi nhận ra có người truy đuổi, bọn hắn muốn tăng cơ hội trốn thoát.



Khi thấy con ngựa phía sau chạy tới gần mình, một tên cung thủ dừng lại, bàn tay lộn xộn rút tên kéo cung, mũi tên rời cung bắn về phía Oskar, hắn cách người này khoảng ba mươi mét, mũi tên bay lướt tới, Oskar cúi thấp người, ánh mắt cũng không sợ hãi mà vẫn khóa chặt mục tiêu của mình.

Hắn liếc thấy mũi tên kia bay xa mấy mét ở phía bên trái mình.

Lưỡi kiếm nắm chặt trong tay, tên kia không kịp bắn một mũi tên khác chỉ có thể giơ cung lên cản, kiếm và cung gỗ chạm nhau, cây cung b·ị c·hém đứt đôi, Oskar phóng ra phía trước một đoạn, quay đầu ngựa lại nhìn về phía tên kia, hắn nở nụ cười, như mèo vờn chuột, lần nữa nhào tới.

Lần này tên kia rút ra cây dao găm để phản kháng, nhưng chẳng có may mắn hay phép màu xuất hiện, trước khi lưỡi dao kia có thể chạm tới Oskar, hắn đã chém bay đầu tên cung thủ, lưỡi dao kia có đâm thẳng tới cũng còn cách hắn một đoạn xa.

Oskar thở dài một hơi, mấy người phía sau đang chiến đấu với đám c·ướp, đã có thêm ba t·ên c·ướp nữa c·hết đi, hai tên còn lại đang chịu năm người vây công.

Không lâu sau, Jaxton cũng có được chiến công đầu tiên cho bản thân mình, hắn đứng trên đất, rút ra lưỡi kiếm bị nhuộm đỏ, tên nhóc thở phào, nhìn xem cái xác im ắng trên đất, lặng im không nói gì.

“Đi!” Victor nói, dẫn đầu tiến lên.

Ở phía trước, Oskar lại tìm tới một tên cung thủ khác.

Một hồi trước đó, ở chỗ đoàn xe, Noah cầm theo lưỡi rìu, chậm chạp lại gần một tên bị mình bắn b·ị t·hương nằm trên đất.

Người thanh niên cầm chắc lưỡi rìu, lòng bàn tay đổ chút mồ hôi, hơi thở nặng nề, hắn cẩn thận bước tới gần, tên kia đang nằm trên đất, một tay che lại v·ết t·hương, mũi tên kia cắm sâu vào trong bả vai, có lẽ kẹt lại trong xương nên không xuyên thấu qua.

Hắn rên rỉ, đau đớn vì v·ết t·hương này, nghe thấy tiếng bước chân lại gần, khuôn mặt càng thêm hoảng sợ, mở mắt ra nhìn thấy Noah.

“Đừng, làm ơn, tha cho ta.” Hắn liên tục kêu xin, dù biết lời này khá vô nghĩa nhưng muốn nắm lấy bất kỳ cơ hội nào để giữ lại mạng sống.

Noah dừng bước, đứng trước người hắn ta, lưỡi rìu cầm chặt trong tay, hắn biết t·ên c·ướp này chẳng còn sức lực gì để phản kháng nữa.



Hắn từ từ lưỡi rìu giơ lên, chút ít suy nghĩ chạy trong đầu, nếu bọn hắn thua thì chuyện gì xảy ra, bọn c·ướp này sẽ làm gì với bọn họ, sẽ đối xử với bọn hắn như thế nào, trước đây hắn đã làm nhưng điều gì xấu rồi.

Bàn tay vững vàng, ánh mắt lạnh nhạt, trong lòng thì quyết tâm, lưỡi rìu rơi xuống, máu bắn ra dính những hạt nhỏ li ti trên khuôn mặt của Noah, người thanh niên hôm nay đã được nếm trải vị máu.

Hắn trưởng thành hơn ngày hôm qua một chút.

Noah thở dài, nhìn vào khung cảnh xung quanh mình, đám lính khác cũng kết liễu những kẻ địch khác, không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ là tiếng kêu van xin thảm thiết vang lên một hồi rồi im bặt.

Những thành viên của thương đội hoàn hồn, bình tĩnh lại, may mắn khi được bảo vệ bởi đội quân này, bọn hắn cũng hoảng sợ khi bị t·ấn c·ông, và bất ngờ với kết quả này, đám lính nỏ g·iết sạch kẻ địch mà không phải đánh đổi một ai.

“Mau băng bó cho người b·ị t·hương đi.” Midas nói với Stan.

“Vâng.” Người sau gật đầu, lập tức chỉ huy người của mình, băng bó cầm máu, chữa trị cho những người b·ị t·hương kia.

Đám lính thu dọn chiến trường, thu thập lại hàng hóa lộn xộn khi cuộc tập kích bắt đầu, một số đem trang bị cởi ra, đặt lại trên xe, một số khác thì dường như bị cuộc tập kích dọa sợ, lò mò kiếm đủ trang bị mặc hết trên người mình, muốn chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.

Bọn hắn làm xong mọi việc, ngồi tựa vào xe nghỉ ngơi, trời đã trưa, trải qua một trận chiến, chẳng còn người nào có sức lực hay tâm trí để đi đường nữa, Midas cũng quyết định để họ nghỉ trưa ở nơi này.

Midas uống một ngụm nước, ngước cổ lên, nhìn thấy sáu người của mình trở về, Oskar vẫn là người dẫn dầu, hắn không b·ị t·hương chút nào, chỉ là trên mặt dính chút máu tươi.

Jaxton một bên ống tay áo xé rách, bị một mũi tên sượt qua, trên tấm khiên còn cắm một mũi tên gãy, trên mặt hắn không tỏ ra đau đớn, chỉ có vẻ hưng phấn hứng khởi.

Những người khác cũng không ai b·ị t·hương nặng, chỉ có chút v·ết t·hương nhẹ.

Oskar nhảy xuống ngựa, đưa trả con ngựa trắng cho Midas.

“C·hết hết rồi sao?” Người đội trưởng hỏi.

Oskar gật đầu đáp lại, trên khuôn mặt bình tĩnh kia bị tô điểm bởi những giọt máu tươi.