Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 152: Kết liễu




Chương 152: Kết liễu

Đám c·ướp chạy bộ theo sau tới nơi khi những người cưỡi ngựa đi trước vừa c·hết sạch.

Bọn hắn còn lại khoảng ba mươi người và mười tên cung thủ đứng ở xa xa phía sau.

Trên tay bọn hắn cầm theo đủ loại v·ũ k·hí khác nhau, lúc đầu chạy tới với vẻ mặt hung hăng, la ó chuẩn bị xông lên mà c·ướp g·iết.

Joe cũng ở trong đám người này, hôm qua hắn nhận được tin báo của Fin thì mau chóng chạy đi thông báo cho đồng bọn, bọn hắn tìm một vị trí mà những người tới Miris phải đi qua, cả bọn đến được nơi này trước thương đội khoảng ba giờ, cuối cùng cũng chờ được mục tiêu tới nơi.

Tuy bị bại lộ bởi tên lính trinh sát, nhưng cùng kế hoạch cũng không xê xích gì nhiều, vậy mà vẻ mặt Joe hiện giờ có chút khó coi.

Hai mươi người dẫn đầu xông lên có gần một nửa bị g·iết c·hết qua hai lượt bắn đầu tiên, hắn vừa chạy qua xác của một người quen, tên kia b·ị b·ắn xuyên ngực, đ·ã c·hết tới không thể c·hết lại.

Còn có một vài tên lẻ loi còn sống nằm ở phía trước, nhưng chợt ‘phập’ ‘phập’ vài tiếng vang lên, có người bắn bù thêm, chính thức kết liễu sinh mạng của bọn hắn.

Joe nhìn qua đoàn xe kia, trước mắt không thấy được bao nhiêu người, chỉ có vài chỗ khoảng trống giữa hai chiếc xe là có thể xông qua, nhưng hiện tại cũng đã bị lấp đầy bởi mấy tên cầm khiên lớn, phía sau khiên chĩa ra những mũi giáo dài.

Hắn không biết rốt cuộc những người băng qua đó đi đâu hết rồi, có vẻ như mọi chuyện vẫn dừng lại ở thời điểm bắt đầu, đám thủ vệ của đoàn xe chẳng có vẻ gì là bị hao tổn.

Joe giờ chỉ muốn xông lên, c·ướp đi một hai xe hàng hóa rồi rời đi, hắn không muốn quyết sống c·hết với đám người này, tốt nhất Fin và Ed có thể cầm chân bọn hắn một thời gian.

Phía sau đoàn xe, Midas và Oskar nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy đám người kia đã chạy tới gần sát, sắp tiếp cận phe mình.

“Lên dây, chuẩn b·ị b·ắn!” Oskar la lên.



“Khiên đâu, che kín các khoảng trống lại, tốt nhất đừng để kẻ nào vượt qua nữa.” Midas kéo một tên lính cầm khiên, đẩy hắn vào vị trí.

“Những người bắn tốt, các ngươi biết mục tiêu của mình rồi chứ!” Oskar chỉ về một chỗ cao.

Mấy tên cung thủ đứng ở trên cao là những kẻ trước hết nhận ra sự thất bại phải trả giá bằng mạng sống của Ed, cũng nhìn thấy đám đồng bọn còn lại đang lao đầu vào chỗ c·hết.

Bọn hắn đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm ra hành động gì, khi Joe dẫn đầu ba mươi t·ên c·ướp xông thẳng vào lớp khiên, bọn hắn cũng quyết định rút lui, bỏ lại đám đồng bọn phía dưới.

Hiển nhiên cả đám đều không có lòng tin chiến thẳng được, hay mang đi được số hàng hóa quý giá phía dưới kia.

Chưa kịp chuyển bước, mười mấy mũi tên bắn tới, khoảng cách của bọn hắn với đoàn xe là hơn 100 mét, đám lính nỏ phải nâng nỏ cao lên và bắn theo đường vòng cung, gần hai mươi mũi tên rơi xuống khu vực này.

‘Phập’

“Aaaa.”

Có ba bốn tên b·ị b·ắn trúng, còn lại tất cả đều bắn hụt, đâm vào trên mặt đất, loạt bắn này như sự cảnh cáo từ những người phía dưới, xua đuổi bọn hắn rời khỏi nơi này.

Đám cung thủ chạy, vứt bỏ đám đồng bọn phía dưới, cũng bỏ rơi một hai tên b·ị t·hương còn sống đang nằm lăn lộn trên đất, bỏ ngoài tai lời cầu xin van nài của họ.

Bọn hắn đối mặt với hơn hai mươi mũi tên ở khoảng cách xa, còn Joe, hắn và những người theo hắn đối mặt với hơn bốn mươi mũi tên ở khoảng cách gần.

Khi bọn hắn nhào tới chỗ lớp khiên, một loạt tiếng dây thừng căng phản xạ thẳng băng ra vang lên, chúng nối liền nhau tạo thành một chuỗi âm thanh không dễ nghe, nhưng mang theo sự c·hết chóc.



Hơn mười người lập tức c·hết đi, chẳng kịp rên la, có kẻ còn trúng hai ba mũi tên nỏ, mất hết sự sống ngã xuống trên đất.

Ngay lập tức bị giảm mất gần một nửa quân số, đám c·ướp hốt hoảng và lo sợ, rồi bọn hắn nhìn thấy thảm trạng của những người đi trước.

Joe nhìn lướt qua không thấy bóng dáng đầu lĩnh Ed đầu, lại thấy xác của Fin trên đầu ghim một mũi tên, óc văng ra đầy đất.

“Chạy mau, rút lui!” Hắn la lên đầy hoảng sợ.

Oskar bóp lẫy, phụt, tiếng kêu kia bị cắt dứt, một mũi tên ghim vào lưng hắn ta.

Nhưng hiện tại cũng không cần ai dẫn đầu, cả đám giặc c·ướp tự mình liền biết đây là thời điểm chạy trối c·hết vì mạng sống, người nào người nấy đều căng sức ra mà chạy, lao đầu theo hướng ngược lại, muốn thoát khỏi nơi này nhanh nhất có thể.

“Nạp tên, bắn tự do!” Midas la lên.

Đám lính nhanh chóng cúi người, móng ‘vuốt’ đạp vòng, kéo dây, nạp tên, một loạt mà thành, động tác dần trở nên thuần thục, mỗi người đều cảm thấy hưng phấn và tự tin hơn, không nghĩ tới bọn hắn dễ dàng đánh bại đám c·ướp kia như vậy.

Dù gì cũng có năm mươi sáu mươi t·ên c·ướp, nếu xông lên cận chiến, có lẽ còn phải bỏ xuống mạng sống của ít nhất vài chục người, có khi còn nhiều hơn, bọn hắn chỉ là lính mới, còn đám c·ướp này hiển nhiên là kẻ tái phạm, thường xuyên làm chuyện chém g·iết liếm máu này.

Nhưng hiện tại tình thế lại cực kỳ trái ngược, ngoài mấy người b·ị t·hương do tên bắn hay đợt t·ấn c·ông đầu tên của đám cưỡi ngựa, không có ai c·hết cả, kẻ địch thì b·ị đ·ánh tan tác, đang dùng ra toàn bộ sức lực mà chạy trốn khỏi tử thần.

Noah đưa mắt nhìn cây nỏ trên tay mình, đây chính là tử thần của đám c·ướp kia.

Nó thực sự là một con quái vật, mang theo mọi sinh mạng bị nó cắn phải, hiếm có ai bị nó t·ấn c·ông mà sống sót được.



Vậy mới thấy được sự đáng sợ của lính nỏ, phải biết bọn hắn mới chỉ được huấn luyện một tháng, và đây lại là trận chiến đầu tiên, nhưng kết quả lại hết sức khả quan.

Noah cúi người lên dây, phát bắn trước hắn bắn hụt mất, mục tiêu di động cũng không dễ dàng bắn trúng, còn phải làm ra dự đoán về hành động của chúng nữa.

Hắn giơ nỏ lên, bàn tay nắm vững, hơi thở đều đều, tìm tới một tên cầm kiếm.

Tên kia cắm đầu chạy về phía trước, thỉnh thoảng còn rẽ qua rẽ lại, sợ có ngươi đem mình làm mục tiêu, lần này hắn lại chạy qua bên trái, nhưng không may mắn như những lần trước nữa.

Mũi tên của Noah bay tới, bắn thủng người tên kia, hắn té xuống nằm trên đất, đau đớn rên rỉ, nhưng vẫn chưa c·hết đi, chỉ là v·ết t·hương kia khiến cho hắn mất đi năng lực hành động.

Sau mấy lượt bắn, bọn c·ướp c·hết gần hết, chỉ còn lại vài tên chạy được qua sườn núi, biến mất phía sau nó.

Oskar nhìn về con ngựa trắng phía sau lưng mình, hướng về đội trưởng nói: “Đội trưởng, cho ta mượn nó.”

Midas biết Oskar muốn làm gì, người thanh niên gan dạ kia hiển nhiên không muốn để bất cứ kẻ nào trốn thoát.

“Đừng để mình b·ị t·hương.” Midas gật đầu.

“Đi cùng ta.” Oskar vuốt ve con ngựa một chút, cưỡi lên người nó, quay lại nói với mấy người lính trinh sát.

Bọn hắn là những người lính có nhiều kinh nghiệm, cũng không sợ hãi đám c·ướp này, biết đội phó muốn đuổi theo, đều hăng hái rút ra v·ũ k·hí, cả Jaxton cũng rút ra thanh kiếm ngắn của mình.

Oskar cũng không có mở miệng ngăn tên nhóc lại, Jaxton cũng cần kinh nghiệm, lính trinh sát cũng sẽ thường xuyên xảy ra giao tranh với kẻ địch, đây là cơ hội để tên nhóc rèn luyện khả năng chiến đấu.

Sáu người sáu ngựa phóng ra khỏi hàng ngũ, mang theo một dải bụi mờ mờ sau lưng, lao thẳng tới trên đỉnh đồi.

Midas nhìn theo bóng lưng của bọn hắn chốc lát, quay đầu lại hét vào mặt đám thuộc hạ, “Chờ đợi cái gì nữa, rút v·ũ k·hí phụ ra, kết liễu những tên còn sống đi!”