Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 151: Mục tiêu di động




Chương 151: Mục tiêu di động

“Lên dây, nạp tên, bắn!” Midas hét lớn tiếng, hắn không chiến đấu mà cưỡi ngựa dọc theo chiều dài đội xe, ra lệnh cho thuộc hạ của mình.

Mấy người lính trinh sát rút kiếm ra, cưỡi ngựa đứng rải rác, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, nếu có kẻ nào lọt qua lớp chắn, bọn hắn sẽ ngay lập tức lao tới g·iết c·hết kẻ xâm nhập.

‘Phập’

Một tên cưỡi ngựa quơ múa cây rìu bên cạnh Ed bị nỏ bắn trúng, mũi tên được bắn tới từ phía chính diện, tên kia im lìm lắc lư trên con ngựa vài nhịp rồi văng ra lăn lộn trên đất.

Lại có vài mũi tên bắn tới, Ed vội vàng giơ lên tấm khiên gỗ, không có v·a c·hạm, cũng không có âm thanh gì phát ra, mấy mũi tên kia đều bắn hụt.

Ed thầm thở ra một hơi, trong tay cầm lưỡi kiếm đổ mồ hôi, dùng ánh mắt như chó dại muốn cắn xé người mà nhìn về phía Fin.

Fin thì không có tâm trạng để ý tới đầu lĩnh của mình, tên ốm đang có chút hoảng hốt, hắn ban đầu cũng nhìn thấy mấy cây nỏ, nhưng lại làm lơ đi, không suy nghĩ gì nhiều, nghĩ rằng chúng cũng giống như cung mà thôi, không nghĩ tới vừa bắt đầu bên phía mình đã có vài kẻ c·hết đi, hễ rằng ăn phải một mũi tên nỏ thì y như rằng c·hết ngay lập tức, mũi tên ngắn kia xuyên thấu qua thân thể, mang đi những sinh mạng yếu ớt.

“Làm sao mạnh như vậy?” Fin lầm bầm.

Ed có chút hối hận, may mắn là đa số tên nỏ bắn hụt, hắn để ý thấy có tận mấy chục mũi tên bắn ra trong lượt đầu tiên, đám người này là ai mà trang bị nhiều nỏ như vậy, hắn đoán chừng phải có một nửa người trang bị nỏ.

Khốn kiếp, ban đầu bọn hắn đặt nỏ trên xe nên hắn không nhìn thấy!

Nhưng không có cơ hội để quay đầu, Ed chỉ có thể cắn răng tiếp tục xông tới, trong lòng mong mỏi bọn hắn sẽ bị phá vỡ thành mảnh nhỏ khi giáp mặt với mình.

“Tập trung về chính giữa.” Oskar hét lên, ra lệnh cho thuộc hạ của mình tập trung vào chỗ bị t·ấn c·ông, bọn hắn vừa bắn loạt tên đầu tiên, chỉ g·iết được một người, cả bản thân hắn cũng bắn hụt, nơi này cách đám c·ướp quá xa, còn xa hơn mục tiêu xa nhất trong bài kiểm tra.

Oskar chạy tới phía trước, hắn bỏ xuống cây nỏ, rút kiếm ra, hiện tại trong trường hợp này có lẽ nó sẽ giúp ích được nhiều hơn, hơn nữa đã có quá nhiều nỏ ở đây rồi.

Phía sau lưng hắn, đám lính cầm nỏ và khiên chậm chạp theo sau, có kẻ còn chưa trang bị được v·ũ k·hí đầy đủ, không biết bỏ mất trang bị của mình ở nơi nào.

Mấy người lính cầm khiên cảm giác mình không thể chặn được kỵ binh, khi con ngựa cao to chạy tới bọn hắn có chút run rẩy lui lại.



Nhưng đám c·ướp lại phải chịu một loạt bắn thứ hai, lần này khi ở khoảng cách gần hơn, nhiều kẻ hơn b·ị b·ắn trúng, năm người rơi khỏi ngựa.

Ba kẻ c·hết ngay lập tức, còn hai tên khác thì rên rỉ, người nhẹ nhất b·ị b·ắn trúng chân, mũi tên dường như xuyên ngang qua xương đùi của hắn, v·ết t·hương tí tách chảy máu ra, hắn đã mất khả năng chién đấu.

‘Vụt’ ‘Phập’

Rees run tay một cái, một mũi tên từ đối diện bắn tới, ghim vào trên tấm khiên lớn của hắn, tên lính cầm khiên lui lui, ẩn giấu cả thân thể mình sau tấm khiên lớn.

Vài mũi tên khác bắn tới, bắn trúng vào xe ngựa và khiên chắn, hoặc bay vụt qua người bọn họ, chỉ đem tới chút hoảng hốt, không gây ra tổn thất nào.

Có khoảng mười tên cung thủ đứng ở phía trên sườn đồi, nhắm bắn về phía dưới này.

‘Hí’

Con ngựa dừng bước khi tiếp cận đoàn xe, nó suýt nữa đâm vào trong xe hàng.

Con ngựa của Ed cũng dừng lại, hắn đã có chút tuyệt vọng, thúc chân vào bụng ngựa, xông ngang qua hai tên cầm khiên, lao qua bức tường tạo bởi xe chở hàng trước mặt.

‘Keng’

Ed vung kiếm chém, lưỡi kiếm đụng vào tấm khiên gỗ, sau đó hắn lại cưỡi ngựa thẳng qua nhường chỗ cho những người khác phía sau mình.

Những tên kia cũng lao tới, tìm chỗ trống ở giữa mấy chiếc xe hàng, cố gắng g·iết c·hết kẻ địch.

Sau hai lượt bắn, đã có gần bảy tám n·gười c·hết đi, hiện tại còn sót lại mấy người trong đám kỵ binh có chút không đáng nói đến cho lắm.

Có ba bốn tên lao về phía hai người lính cầm khiên, nhưng lại đụng phải kẻ khó chơi, đà lao tới của con ngựa cũng không đủ hất văng tên kia ra, chỉ để hắn lui lại một vài bước.

Khi t·ên c·ướp còn đi nhào tới, một người lính đột ngột thò ra từ phía sau xe hàng, nâng lên một cây nỏ.



‘Bặc’ ‘Phập’

Bóp lẫy, tên bay.

Mũi tên ghim xuyên xéo qua hốc mắt, lòi ra ở phía sau hộp sọ, cả sọ não của hắn bị xốc lên sau phát bắn kia.

“Aaa!”

Ed lao qua được, vung kiếm chém b·ị t·hương một người, tên kia la lên đau đớn té ngã trên đất.

Hắn nhìn trước mặt mình một loạt người là người, số lượng gấp mấy chục lần mình, trong lòng hối hận tột cùng, không biết tại sao nghe Fin nói lời ma quỷ mà đâm đầu vào trong cái hố này.

Hắn cắn răng, nghĩ thầm, chờ đợi những người phía sau tới rồi đánh xáp lá cà, chưa chắc đã thua.

Hắn kéo cương điều khiển ngựa, vung vẫy kiếm, không muốn cho đám lính này có khoảng trống để lên dây nạp tên, đúng như Ed mong muốn, bọn hắn chỉ lo tránh né đảo quanh, mấy tên này đúng là lính mới, còn chưa có tên nào nghĩ tới việc rút ra v·ũ k·hí cận chiến.

Ed thở ra một hơi, hắn không cầu g·iết được nhiều người, chỉ muốn kéo dài thời gian chờ người của mình tới.

‘Phụt’ máu tươi phun ra.

Tại sao ta lại lui về phía sau? Ai ở trước mặt giống mình như vậy? Nhưng sao mình không có đầu?

Suy nghĩ của Ed lóe lên trong giây lát, cái đầu lâu bay vài vòng trên không trung rồi đập trên mặt đất, chút xíu tro bụi bốc lên, đôi mắt kia còn trợn lên ngạc nhiên.

Midas thu kiếm lại, dừng ngựa, “Rút kiếm ra lũ ngu, bọn hắn còn không bằng một phần mười các ngươi.”

Vị đội trưởng tức giận nói, hét vào mặt đám lính của mình.

Còn có bốn năm t·ên c·ướp cưỡi ngựa vào trong hàng ngũ, bọn hắn còn đang hoảng hốt, không hiểu sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này, lúc nãy khi còn trên đỉnh đồi có vẻ như phần thắng còn rất lớn.



Tại sao bây giờ cả đầu lĩnh cũng c·hết rồi?

Không để cho bọn hắn suy nghĩ nhiều, Oskar đã tới nơi, kiếm trong tay hắn đâm thẳng, t·ên c·ướp kia không có chút cơ hội nào, hắn còn đang quơ kiếm định chém về phía kẻ đứng bên phải mình, sườn trái đã đau đớn nhói nhói.

Lưỡi kiếm đâm ngập một nửa vào thân thể hắn, Oskar rút ra, máu tươi trào ra bắn đầy mặt người đội phó, một chút xíu còn văng vào trong miệng.

Oskar nhẹ nhàng đẩy, tên kia ngã ra rơi xuống đất.

Lúc này những người lính khác cũng đã lấy lại chút tinh thần, bọn hắn tự tin hơn khi cả đội trưởng và đội phó đều ở đây.

Khi bình tĩnh lại bọn hắn mới phát hiện chỉ còn lại một chữ số kẻ địch, và đám c·ướp còn đang bị bọn hắn vây quanh.

“Giết bọn hắn.” Oskar lạnh lùng nói, đổi thành hai tay cầm kiếm, nhanh chóng tới gần mục tiêu tiếp theo.

Tên kia chém tới, lưỡi kiếm của hai người chạm nhau, Oskar thở ra, đang định dồn sức vung chém thì ‘phập’.

Tên kia ỉu xìu rơi khỏi ngựa, Oskar đưa mắt qua, thấy Noah thả cây nỏ xuống, cười hớn hở nhìn mình.

Oskar lắc đầu cười cười, tiếp tục chỉ huy đám lính của mình, để lính cầm khiên áp sát, rồi cả đám vây quanh g·iết c·hết mấy tên còn lại.

Jaxton cũng đã quay trở lại, hắn cưỡi ngựa chạy tới gần mấy người lính trinh sát.

“Không còn việc gì cho chúng ta nữa rồi, đứng đây chờ đợi thôi.” Một người đàn ông nói, kéo ra túi rượu uống một ngụm.

Phía bên kia, Oskar rút mũi kiếm ra khỏi t·hi t·hể, t·ên c·ướp cưỡi ngựa cuối cũng cũng đ·ã c·hết, hắn c·hết trong sợ hãi, bị đám lính vây quanh chém không biết bao nhiêu phát.

Midas xuống ngựa đi tới, nhìn phía bên kia, quay đầu lại, nhìn đám thuộc hạ đứng sau lưng mình, gần như tất cả bọn hắn đã tập hợp đến đây.

Hắn nở nụ cười nói:

“Cả tháng trước các ngươi tập bắn bia cố định, hôm nay là cơ hội để các ngươi luyện bắn mục tiêu di động.”

---

Cảm ơn Nấm tặng hoa.