Chương 150: Đầu tiên
“Đủ rồi sao?” Stan nói.
Tiếng leng keng lách cách vang lên, từ đồng bạc được đếm kỹ bỏ vào trong rương gỗ đậy kín lại.
“Vâng, vâng, đủ rồi.” Tên chủ cửa hàng gật đầu, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt, thỉnh thoảng hắn mới bán được nhiều hàng như vậy trong một lần.
“Vậy ta đi đây, hẹn gặp lại lần sau.” Stan rời khỏi cửa hàng, người chủ cửa hàng nhanh chóng theo sau đưa tiễn.
“Ngài tiếp tục đi về hướng đông sao?”
“Ừm, tiếp theo là thành Miris.”
“Lần sau ngài nhất định phải ghé qua đây chiếu cố ta.” Hắn rối rít nói, một túi bạc không chút tiếng động luồn tới dúi cho người phụ trách.
Stan cầm lấy túi bạc, nhìn tên chủ cửa hàng cười một tiếng, “Đương nhiên rồi, lần sau thương đội cũng sẽ ngang qua Karmitrog.”
Hắn bước lên xe ngựa, chiếc xe chuyển bánh, rời khỏi khu chợ, mấy người lính nỏ từ từ bước đi xung quanh.
Stan ngước đầu nhìn sắc trời, trời đã về chiều, hôm nay bọn hắn lại nghỉ ngơi tại ngoài thành Karmitrog một đêm, ngày mai thì tiếp tục hành trình đi Miris.
Phía sau lưng, một người thanh niên nhìn lướt qua mấy chiếc xe chất đầy hàng hóa vừa rời đi kia, liếm môi một cái, quay đầu chạy đi.
Hắn chạy dọc qua mấy ngõ hẻm, tới một quán rượu nhỏ, bước vào bên trong.
Trong quán rượu có không gian không lớn, chỉ đặt năm cái bàn gỗ, trong đó trống mất hai cái, chỉ có vài người khách đang uống rượu.
Hắn đi tới một bàn trong góc, ngồi xuống.
“Fin.” Người ngồi sẵn tại bàn nói.
“Ta phát hiện một cái mục tiêu.” Người thanh niên nhỏ giọng.
Người ban đầu ngồi một mình trước bàn là một người đàn ông cao to, để trần hai cánh tay, hắn đang ăn ngấu nghiến một con gà nướng, miệng môi dính đầy dầu mỡ.
“Bọn hắn là ai?” Người cao to nói.
“Một thương đội, điểm đến kế tiếp của bọn hắn là Miris, ta tận mắt thấy bọn hắn mua sắm rất nhiều đồ vật.” Fin nói tiếp.
“Ta còn tận mắt thấy bọn hắn đem một rương đầy bạc ra mua sắm, chắc hẳn bọn hắn còn có nhiều tiền hơn nữa.” Fin liếm môi nói.
“Lực lượng hộ tống của bọn hắn như thế nào?” Người cao to hỏi, đưa tay chùi đi miệng, cầm lên ly rượu lớn.
“Một đám cừu non, ta nhận ra khi nhìn vào mặt bọn hắn, có lẽ còn cầm lên v·ũ k·hí chưa bao lâu, đừng lo lắng Ed.”
Ed gật đầu, cũng đã lâu kể từ lần cuối bọn hắn kiếm được một món lớn, đây có lẽ là mục tiêu tiếp theo.
“Bảo Joe đi tập trung người đi, còn ngươi đi trông chừng bọn hắn, đếm xem số lượng là bao nhiêu.”
“Vâng.” Fin quơ lấy một cái đùi gà rồi đứng dậy phóng ra ngoài.
Ed hơi nhăn mặt một cái, ực ực uống hết rượu.
---
Buổi tối.
Ngoài thành, doanh trại chìm vào trong im lặng.
Oskar phân công cho đám lính trực đêm, hắn thì chờ đợi tới khuya liền đi ngủ.
Cách đó không xa, Joe mặc áo choàng trùm lên người, nấp sau một gốc cây, ban đầu hắn định tới gần hơn để xem xét, nhưng lại phát hiện thấy có người đang gác ở bên ngoài nên thôi.
Một đêm trôi qua, sáng sớm mặt trời mọc, binh lính cùng thương đội thu dọn đồ đạc rồi rời đi Karmitrog.
Số lượng xe ngựa chở hàng không thay đổi, nhưng một số hàng hóa thì thay đổi.
Bọn hắn buộc ngựa vào xe, tiếp tục đi về phía đông.
Chuyến đi vẫn như mọi khi, không có điều gì đặc biệt.
Giữa trưa, bọn hắn đã rời đi Karmitrog khoảng 15 cây số, hiện tại đang di chuyển trên vùng hoang dã, chung quanh chẳng có nhà cửa làng mạc gì.
Sau một ngọn đồi, Ed và Joe nằm kế nhau, sau lưng bọn hắn là một đám đồng bọn, băng c·ướp khoảng năm mươi sáu mươi người, trên tay cầm theo kiếm rìu, giáo, một vài cây cung.
“Bọn hắn khá đông.” Ed nhíu mày.
“Không sao đâu, một đám lính mới thì sao địch lại được chúng ta.” Fin nói.
“Có hơn hai mươi xe hàng, chỉ riêng số hàng hóa kia đã là một khoản tiền lớn.” Joe nói.
Chợt có một tiếng vó ngựa từ đằng xa truyền tới.
Mấy người trinh sát của thương đội trở về, bên trong có Jaxton.
Tên thiếu niên tóc đỏ cưỡi trên con ngựa đỏ, chạy lệch về phía bên phải một chút.
Con ngựa căng ra cơ bắp, phóng những bước dài, Jaxton cưỡi ngựa vòng ra phía ngoài trước khi trở về nghỉ trưa.
Khi bọn c·ướp nghe thấy tiếng vó ngựa tới gần, người thiếu niên cũng nhìn thấy một đám người khá đông núp ở phía sau sườn đồi, có khoảng hai mươi con ngựa, sắc mặt Jaxton thay đổi.
Hắn lập tức chuyển hướng, định trở lại thông báo.
‘Vụt’ một mũi tên bay tới, người thiếu niên nhìn qua phía bên trái và thấy cả tên bắn cung, chấm đen dần tới gần.
Hắn nằm úp sấp, mũi tên sát đầu bắn qua bay đi đâu mất tiêu.
‘Phù’ Jaxton thở ra một hơi, suýt nữa thì hắn b·ị b·ắn trúng.
“Có c·ướp!” Hắn la to.
“Khốn kiếp!” Ed mắng.
“Xông lên, g·iết hết bọn hắn.” Người đầu lĩnh ra lệnh cho đám thuộc hạ.
Bọn hắn chỉ có khoảng hai mươi con ngựa, hai mươi t·ên c·ướp nhanh chóng lên ngựa, cưỡi ngựa phóng ra đầu tiên, từng người từng người ló đầu ra khỏi ngọn đồi, lao xuống dốc đâm thẳng vào phần giữa của thương đội.
Những kẻ khác chạy bộ theo sau hoặc cầm cung chạy tới gần, đưa kẻ địch vào tầm bắn của mình.
Khi Jaxton hét lên, Midas, Oskar và những người khác lập tức nghe thấy rồi làm ra phản ứng.
Midas nhìn thẳng về phía bên phải mình, chỗ ngọn đồi kia, lại nhìn đoàn xe sau lưng mình, hắn biết hiện tại không còn kịp để xoay tròn đoàn xe tạo thành tường chắn, địa hình này cũng không thích hợp làm như vậy.
“Dừng lại, xuống xe!” Đầu tiên hắn hét lớn một tiếng.
“Mau dừng lại!” Stan cũng hét lên, hắn biết trong những tình huống như thế này mình nên nghe theo mệnh lệnh của người có kinh nghiệm.
“Lấy trang bị, rút lui sang phía bên trái, lính cầm khiên lớn lấp lại những khoảng trống, đừng để bọn hắn vượt qua.” Oskar la lên, hắn cũng lập tức đưa ra mệnh lệnh của bản thân.
“Các ngươi, tìm v·ũ k·hí mà tự bảo vệ mình.” Hắn lại hét lên nói với mấy tên đánh xe và người phụ việc của thương đội.
Đám lính có chút hốt hoảng, đây chính là lần đầu tiên bọn hắn gặp phải kẻ địch, một số người là lần đầu tiên trong đời rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy.
“Đứng lại, nỏ của ngươi đâu?” Oskar kéo lấy một tên lính đang xoay quanh như ruồi muỗi.
“Ta, ta là lính cầm khiên.” Tên kia lắp bắp nói.
“Vậy cầm lấy khiên, buộc chặt nón giáp vào, đừng để cho bọn hắn xông qua.” Oskar đẩy tên kia một cái, chỉ vào phía mấy chiếc xe.
Bọn hắn để trang bị của mình trên xe, có người còn cởi ra mũ giáp, bao tên cũng đặt ở phía trên, hiện tại cả đám đều vội vàng lấy xuống v·ũ k·hí và trang bị, có kẻ còn lấy nhầm nhưng cũng không còn quan tâm được nhiều nữa.
“Giết!” Ed la to lên, hắn hơi có chút lo lắng khi thấy đám người kia lập tức làm ra phản ứng, hiện tại trước mặt bọn hắn là một đống xe ngựa, đám lính kia đã núp hết ở phía sau rồi.
Bọn c·ướp ập tới rất nhanh, khoảng cách vốn dĩ đã không xa, bọn hắn lao xuống dốc như cơn lũ từ thượng nguồn đổ xuống, muốn cuốn trôi tất cả trên đường đi.
Oskar cầm lấy cây nỏ của mình, nhanh chóng đạp xuống vòng sắt lên dây, đặt một mũi tên vào trong, bóp lẫy, một loạt động tác nối liền thành một mạch.
Mũi tên bay ra khỏi thân nỏ, nhắm vào đám đông k·ẻ c·ướp đang lao xuống kia.
‘Phập’
Từ phía trước, một mũi tên nỏ được Noah bắn ra, nhìn thấy nó bắn chính xác, g·iết c·hết được một kẻ địch ở cách khoảng chừng trăm mét, người thanh niên nuốt một ngụm nước miếng, thở dài một hơi.
Đây là lần đầu tiên hắn g·iết người, nhìn tên kia té văng khỏi ngựa nằm im thin thít trên đất, hắn đoán chừng tên kia đ·ã c·hết rồi.
Noah liếm môi một cái, cúi người tiếp tục lên dây, chuẩn bị cho một lượt bắn sau, trên khóe miệng cong lên, hiện ra một nụ cười.
Đây là chiến công đầu tiên của hắn.
---
Cảm ơn Nấm đề cử.