Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 149: Quốc vương




Chương 149: Quốc vương

Trong doanh trại, binh lính đã bắt đầu ăn cơm chiều, sau khi bọn hắn dựng trại xong, Oskar để bọn hắn đi luyện tập hơn hai giờ, sau đó cho phép bọn họ đi làm chuyện mình muốn.

Một số lính đi vào thành, trước khi đi bọn hắn được dặn dò phải trở về vào buổi tối, tên nào tên nấy đều nhanh miệng đáp lời.

Một số khác thì không muốn đi đâu, bọn hắn ở yên trong lều của mình, một số ăn sớm rồi đi ngủ, một số hiện tại mới bắt đầu dùng bữa.

Oskar ngồi trước một đống lửa trại, nửa người trên để trần, hắn đang lau sạch mồ hôi trên người, sau khi luyện tập bắn nỏ hắn còn luyện kiếm thêm một hồi mới ngừng lại.

Chiều tối, mấy chiếc xe rời khỏi khu chợ sau đó lái ra khỏi thành.

Noah trở về, hắn cầm theo một bình rượu mật ong, vừa nhìn thấy bóng người để trận liền chạy tới kéo lấy Oskar chia sẻ nó.

“Đợi một chút đi.” Oskar cười nói, quay người nhìn ra phía lối vào của doanh trại.

Oskar nhìn thấy mấy chiếc xe hàng kia giảm bớt đi, nhưng vẫn chưa bán hết sạch.

Stan cầm theo sổ sách, xuống khỏi xe, đi tới gần bọn họ.

“Thế nào, mua bán thuận lợi sao?” Oskar hỏi.

“Chúng ta bán đã bán đi gần hết tất cả những thứ được giá, ngày mai ta muốn đi khu bán đồ sắt mua sắm chút hàng hóa, rồi ngày kia chúng ta liền tiếp tục khởi hành, đi tới Miris, giá lương thực ở đó có vẻ thấp.” Người phụ trách cười cười trả lời.

“Midas đâu rồi?” Oskar nói, hắn phát hiện không có bóng dáng của Midas trong nhóm người trở về.

“Ừm, ngài ấy chưa trở về sao?” Stan tưởng Midas đã về đây, ngài ấy đã rời đi từ buổi trưa, cả ngày hôm nay cũng chưa từng xuất hiện.

Oskar vừa định trả lời thì thấy bóng dáng màu trắng xuất hiện ở phía xa xa, là Midas trở về, người đội trưởng chậm rãi cưỡi ngựa dạo bước, không có chút nào vội vàng.

“Ông cũng nên đi nghỉ ngơi đi.” Oskar cười nói với Stan.

Hắn khoác lên áo vải, trở lại ngồi xuống trước đống lửa trại, cầm lấy bình rượu Noah đưa tới, uống một ngụm.



Dòng rượu óng ánh chảy vào cổ họng, rượu có vị ngọt vừa phải, vị ngọt của mật ong, có lẽ là thứ thức uống giải khát tốt trong ngày nóng bức.

“Ngon lắm!” Oskar thoải mái cười, đưa trả bình rượu cho Noah.

Người sau hớn hở cầm lại, cũng uống một ngụm nhỏ, lúc trong chợ hắn bị thu hút bởi mùi thơm từ cửa hàng nên mới bỏ tiền mua về một bình.

Midas xuống khỏi ngựa, đưa dây cương cho một người lính dắt đi, rồi hắn bước lại, cũng ngồi xuống bên cạnh Oskar.

“Ăn tối chưa?” Oskar hỏi thăm, trông Midas hơi không tập trung, vừa ngồi xuống liền nhìn chằm chằm mặt đất.

“Chưa.” Midas lắc đầu, đôi mắt có chút mỏi mệt.

Oskar nhận ra tâm trạng Midas không tốt lắm.

“Mấy người trong thương đội đã nấu nướng xong rồi, Noah, để bọn hắn mang thức ăn đến đây đi.” Oskar nói, có lẽ chút thức ăn vào trong dạ dày sẽ để tâm trạng người đội trưởng tốt hơn.

Mấy món ăn được bưng đến, một con gà nướng được đặt gần ngọn lửa để làm ấm lại, một tô súp rau củ cùng với bánh mì.

“Stan nói hắn cần ở đây thêm một ngày nữa, ngày kia chúng ta sẽ tiếp tục lên đường.” Oskar thông báo tin tức cho người đội trưởng.

“Ừ, ta biết rồi. Ngồi xuống cùng ăn với bọn ta, Noah.” Midas gật đầu, nói với người thanh niên to con, hắn đang bưng tới một cái bánh nhồi thịt.

Oskar cười nhìn Noah, nhích người nhường chỗ một chút, bày mấy món ăn ra trước mặt ba người, đưa tay xé xuống một cái đùi gà cho vào miệng.

Noah gãi gãi đầu, có chút gượng gạo ngồi xuống.

Stan có vẻ mệt mỏi, hắn không ăn tối mà chui thẳng vào lều đi ngủ.

“Ngươi hình như đang suy nghĩ vấn đề gì?” Oskar vừa ăn vừa nói.

Midas nhai nuốt một miếng bánh, rồi trả lời, “Có rõ ràng như vậy sao?”

Tên đội trưởng cười khổ, ánh mắt sáng ngời nhìn lên bầu trời.



“Ta vừa gặp một người bạn ở đây, hắn nói với ta về một việc.” Midas trầm ngâm một lúc rồi nói.

“Chuyện gì vậy đội trưởng?” Noah nói, hắn đẩy bình rượu tới trong tầm tay Midas.

Người đội trưởng cầm bình rượu uống một ngụm lớn.

“Aaa, thật thoải mái.”

Hắn không nhận ra là rượu mật ong lại có thể ngon như vậy, hắn đã uống thứ rượu này hàng trăm lần trước đây.

“Bạn của ta nói về một cuộc triển lãm ở Vương Đô Icrane, tin tức này cũng đã truyền tới Loshek vài ngày trước khi chúng ta rời đi.”

Rồi hắn từ từ nói cho hai người về cuộc triển lãm kia.

Noah càng nghe càng có vẻ háo hức, Oskar thì lộ vẻ suy tư.

“Ngài cũng muốn cưới công chúa sao, đội trưởng?” Tên thanh niên to con cười nói.

“Không, đương nhiên là không, chắc chắn sẽ không, không bao giờ.” Midas phất tay chối liên tục bốn lần.

Oskar có chút ngạc nhiên khi Midas phản ứng như vậy.

Hắn hơi do dự một chút rồi nói, “Nếu đã biết về nó rồi thì sao ngươi có gì lại làm ngươi suy nghĩ nhiều như vậy khi nghe bạn mình lặp lại một lần?”

“Hừm.” Midas dừng lại một lát, cũng không giấu diếm mà nói, “Hắn nói một chuyện khác mà ta chưa biết.”

Midas lại uống một ngụm rượu, “Chuyện đó cũng liên quan tới buổi triển lãm kia.”

Người đội trưởng thở dài một hơi, mái tóc đen quạ phủ qua khuôn mặt, chúng không rối bù nhưng cũng đã rất dài, tuy vậy khi hắn ăn uống thì lại lạ thường gọn gàng, không bao giờ để nó dính phải dầu mỡ dù chỉ một chút.



“Cái gì vậy? Một tên quý tộc? Một món trang sức?” Oskar nói nhỏ.

“Một cái trâm cài, đúng hơn là một cái ghim buộc áo choàng.” Midas trả lời.

Oskar không hiểu tại sao một đồ vật lại để cho Midas suy nghĩ phiền lòng như vậy, đáng ra sinh ra ở gia tộc Cowanii hắn sẽ hiếm khi thiếu thốn thứ gì mới đúng chứ.

“Giống thứ các hiệp sĩ thường dùng sao?” Noah tò mò hỏi, bình dân hiếm khi dùng tới mấy món đồ này, thứ mà hắn thấy nhiều nhất là những cái ghim buộc áo choàng hai bên vai của hiệp sĩ.

“Không, tuy nó cũng buộc giữ áo choàng, nhưng cái trâm cài này dùng với mục đích trang trí. Không giống nhưng cái trâm cài bình thường làm bằng đồng, sắt hay chì, nó được làm bằng vàng ròng, phía trên được điêu khắc những đường vân xinh đẹp.” Midas từ từ nói, trong đầu liên tưởng tới hình ảnh của đồ vật kia.

“Ta đã nghe nói tới nó trước đây, nhưng vẫn chưa được nhìn ngắm nó tận mắt bao giờ.” Người thanh niên tiếp tục nói.

“Có người đem nó đưa đi cuộc triển lãm kia sao?” Oskar hỏi.

“Ừm, ta không biết ai tung tin đồn kia, đám quý tộc trong vương quốc đã như điên cuồng tìm kiếm những thứ mà trước đây chỉ được nghe nhiều qua các câu chuyện, chúng ít xuất hiện tại mặt người ta đến mức một số thứ đã được cho là truyền thuyết mà thôi.”

“Bạn của ta nói, có một lời đồn đã truyền đến đây, Bá tước Rupert của Karlsbad đem nó ra từ trong kho tàng của gia tộc Huntingmond, nó lộ ra ánh sáng sau gần cả trăm năm khuất bóng, con trai trưởng của ông ta mang theo nó tới Vương Đô rồi.”

Oskar nghe giọng kể của Midas, hắn cảm thấy Midas không phải là say mê cái trâm cài, hắn chẳng thể hiện ra có chút gì khát khao thứ đó cả.

Và chính miệng người đội trưởng cũng đã từ chối rằng mình không muốn tham gia cuộc triển lãm kia, hơn nữa không chỉ một mình cái trâm cài tham gia, còn có nhiều vật khác nữa, hẳn không lâu sau bọn họ sẽ nghe thấy tin tức về những món trang sức kia.

Oskar lại suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra được thứ gì khiến Midas trở nên như vậy, hắn hỏi.

“Vậy sao ngươi còn suy nghĩ nhiều về nó, nó có gì đặc biệt sao?”

Midas đưa mắt nhìn hai người thuộc hạ mới của mình, “Đó chỉ là một thứ trang sức quý giá mà thôi, ta cũng không nghĩ nó sẽ chiến thắng trong buổi triển lãm, hẳn là có nhiều thứ còn hiếm có và đẹp đẽ hơn nó nhiều.”

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nó chỉ có một điểm duy nhất hấp dẫn ta.”

“Cái gì?” Noah hỏi, đưa đầu lại gần lắng nghe.

“Ít người biết tới, nhưng nó từng được Dobra mang trên người trong rất nhiều năm.”

“Vua Dobra sao?” Oskar dừng lại một chút, lật ra một đồng bạc, xòe nó ra trên bàn tay.

Midas nhìn vào mặt chính của đồng bạc trong tay Oskar, gật đầu, “Cái trâm cài kia, tên của nó là…”

“Quốc Vương.”