Chương 14: Đám tang
Ngày 10 tháng 7 năm 467, lịch vương quốc Aswia.
Thành Rachdale, xứ Alklen.
Buổi chiều, một đoàn người ngựa từ trong cổng thành phía đông đi ra, những con ngựa chậm rãi bước đi, trong đoàn có những người cưỡi ngựa và một số xe ngựa.
Những người trong đoàn xe ai nấy đều mặc đồ đen, im lặng không lên tiếng, dọc theo con đường từ từ đi về phía tây.
Cờ hiệu của gia tộc Murden thành Rachdale đang tung bay trong gió, kề bên nó, những lá cờ hiệu khác cũng được giương cao, có hai con quạ của thành Brivey, thuyền vàng của cảng Prygos, thanh đao trắng của trấn Tithega phía nam, vân vân.
Josiah cưỡi ngựa đi tại nhóm dẫn đầu, thân khoác áo lông, trầm mặt không nói.
Một cỗ xe ngựa màu đen đi ở giữa đoàn người, bên trong phu nhân Miriam đang ngồi cạnh con gái mình Elena, cô nắm chặt tay con gái mình, mắt liếc nhìn ngoài cửa sổ, hơi nước tại trong mắt tràn ngập.
Đi cạnh bên xe ngựa là một đoàn kỵ binh, trong đó, một người đàn ông cưỡi ngựa đi phía bên trái, đầu đội mũ trùm hơi kéo xuống che khuất lại gương mặt của mình.
Khoảng một giờ sau, bọn họ đi đến một ngọn đồi cách thành khoảng mười lăm cây số về hướng tây, đoàn người đi lên sườn đồi.
Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được một cái bệ đá được xây dựng ở nơi đó, phía trên có những vết cháy xém màu đen vẫn chưa phai màu.
Josiah kéo cương ngừng ngựa, từ trên ngựa đi xuống, những người khác cũng mau chóng xuống ngựa, dắt đám ngựa đi đến một bên, cột vào vài cái cây ở bên cạnh.
Những người trong xe ngựa cũng ra ngoài, phần lớn trong bọn họ là phụ nữ và trẻ em, còn có một số người già yếu không thể cưỡi ngựa.
Phu nhân Miriam dắt tay Elena đi đến gần bệ đá, mọi người đều đưa mắt hướng về một chiếc xe ngựa ở phía sau, một vài người lính tiến lên, kéo ra vải che, từ trên xe nâng xuống t·hi t·hể của Bá tước Murden.
Thi thể của Bá tước đã bị quấn kín lại bằng vải trắng, một dải vải màu đỏ được choàng qua cổ của t·hi t·hể, sáu người lính nâng t·hi t·hể đi từ từ đến bên bệ đá, những người xung quanh đều tỏ vẻ thương tiếc, Elena khóe mắt chảy xuống một hàng nước mắt.
“Cha.” Bé gái Elena nắm tay mẹ mình, miệng nhỏ giọng thút thít.
Thi thể được đặt lên trên bệ đá, binh lính chất củi khô lên chung quanh, một người tư tế đi lên trước bệ đá, đốt lên chậu lửa ở bên cạnh, quay người hướng về t·hi t·hể, thực hiện một số nghi thức đặc biệt.
Một người trung niên thân mặc áo vải lụa, chụm lại ghé vào bên tai người đứng bên cạnh mình nói nhỏ, “Leopold, phu nhân Miriam liên hệ với ông rồi sao?”
Ông lão đứng bên cạnh đưa mắt nhìn phu nhân Miriam một chút, rồi trả lời:
“Ta không đồng ý với cô ấy, một bé gái không thể nào trở thành người quản lý Alklen.”
“Vậy ai có thể, ý của ông là?” Người trung niên lại hỏi thêm
“Guy, đừng lắm lời, ta biết ngươi sẽ duy trì lãnh chúa của mình, trong việc này ta cũng sẽ đứng về phía ngài Josiah, đừng quá lo lắng nhiều chuyện.”
Người đàn ông trung niên Guy cười cười, gật gật đầu, nói sang chuyện khác:
“Ta vẫn luôn thắc mắc tại sao chúng ta, những người tôn thờ lửa lại thiêu xác của mình sau khi c·hết đi.”
“Vậy ngươi đi làm gì, địa táng hay thủy táng, hay ngươi muốn treo xác lên chờ chim chóc tới ăn?”
Lão già Leopold đã tỏ vẻ khó chịu, nhưng vẫn tiếp tục cùng Guy nói chuyện, hai người bọn họ dù gì cũng khá thân cận với nhau.
“Ta biết chúng ta tôn thờ thần lửa Gopothy, nhưng ta từng nghe một vị tư tế nói, chính không khí duy trì ngọn lửa, thiêu đốt cái xác không phải đang làm ô nhiễm không khí sao.” Guy nói.
Leopold hơi suy nghĩ, đáp lại: “Con người sinh ra trong nước, lớn lên trên mặt đất, thiêu đốt trong ngọn lửa để trở thành không khí, nghe nói linh hồn của chúng ta sẽ biến đổi trong ngọn lửa, chuẩn bị cho những chuyện tiếp sau.”
“Tiếp sau, nơi nào, thiên đường hay địa ngục?” Guy cũng hơi nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của bạn già của mình.
Leopold trầm mặc không nói, nhìn về phía t·hi t·hể của Bá tước Murden.
Lúc này, vị tư tế kia đã đọc xong lời cầu nguyện, ông ta tiếp nhận một ngọn đuốc từ tay người hầu, nhóm lửa nó, sau đó đặt lên t·hi t·hể của Bá tước Murden.
Vải quấn xác c·hết dường như đã được thấm lấy một loại dầu hay dung dịch dễ cháy, vừa gặp phải ngọn lửa, nó bắt lửa rồi hừng hực cháy lên, nhen nhóm bên cạnh củi khô.
Đống lửa phát ra nhiệt lượng to lớn, sức nóng để những người đứng chung quanh phải lui lại một vài bước, ngọn lửa cứ thế bừng bừng b·ốc c·háy, thiêu đốt tất cả những gì còn sót lại của vị Bá tước già.
Miriam cùng Elena lại lần nữa bật khóc, những người khác đều im lặng, trầm mặc nhìn xem ngọn lửa thiêu đốt, Josiah nhìn lướt qua khuôn mặt tất cả mọi người đứng nơi đây, dừng lên trên thân cháu gái mình một lát, rồi lại chăm chú vào đống lửa, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt của anh ta.
Ba giờ sau, trời đã tối dần xuống, đống lửa chỉ còn lại chút than tro vẫn còn ửng đỏ, theo ngọn gió thổi tới mà ửng đỏ sáng lên rồi lại tối xuống.
Nước mắt trên khuôn mặt của phu nhân Miriam và Elena đã khô cạn, Miriam lau đi khóe mắt, hướng bên cạnh một người thân khoác giáp trắng nói:
“Hiệp sĩ Carl, hãy đưa Elena trở về trước.”
“Vâng thưa phu nhân.” Vị hiệp sĩ kia cúi đầu đáp lại.
“Elena, con trở về trước đi, mẹ sẽ quay về sau.” Miriam lại ngồi xuống, nói với con gái mình.
Elena gật gật đầu, hiệp sĩ Carl nâng cô bé, đỡ cô bước vào xe ngựa, một người thị nữ leo lên xe ngồi cạnh cô bé.
Carl leo lên ngựa, dẫn đầu đi xuống sườn đồi, xe ngựa theo ở phía sau lưng hắn, ngoài ra, còn có khoảng hai mươi kỵ binh đi theo sau bọn họ.
Josiah nhìn cháu gái mình rời đi, tiến bước đi lại gần: “Miriam, cô đã quyết định rồi sao, việc này sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu?”
Miriam không hề nhượng bộ: “Quyền thừa kế Rachdale của Elena là không thể bị x·âm p·hạm.”
“Thừa kế, theo luật pháp nó không hề có quyền thừa kế thứ gì cả, gia tộc Murden sẽ không nằm trong tay một bé gái.” Josiah la lớn, những người khác đều tập trung sự chú ý về phía bên này.
“Thật sao?” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía bên cạnh, một người khác đi đến gần bên bọn họ.
Josiah đưa mắt nhìn người kia, thấy người kia kéo ra mũ trùm của mình, để lộ ra một khuôn mặt trẻ trung với mái tóc màu nâu, hắn còn chú ý tới một biểu tượng ở trước ngực của người thanh niên, một con đại bàng màu bạc trắng.
“Ngươi là người nào?” Josiah chú ý tới biểu tượng kia, trừng mắt hỏi.
“Ta là Bertram thành Narris.” Người kia đáp lại.
Josiah lúc này đã nghĩ tới người này là ai, hắn lần nữa mở miệng chất vấn, “Người xứ Weskast, ngươi sao lại xen vào việc nội bộ của gia tộc chúng ta?”
Lúc này, Miriam đột nhiên chen vào: “Hắn không phải là người ngoài, Bertram và Elena đã kết hôn với nhau, hiện tại con bé có quyền thừa kế lãnh địa và danh hiệu của cha mình.”
“Vậy ra chồng mình vừa c·hết, cô liền bận rộn tìm chồng cho con gái mình sao, Miriam? Xem ra cô cực kỳ thèm muốn quyền thừa kế Rachdale.”
Josiah cười gằn, “Nhưng dù thế thì sao, ai biết được anh trai ta trăn trối điều gì trong lúc hấp hối, ta thì được bảo là anh ấy muốn để lại Rachdale cho ta. Hay cô muốn bắt đầu một trận c·hiến t·ranh?”
Miriam không nói chuyện, mà quay sang nhìn Bertram.
Bertram chú ý tới ánh mắt của Miriam, nhìn chằm chằm Josiah nói, “Ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì Elena, kể cả khơi mào một trận c·hiến t·ranh.”
“Ha ha ha, vậy là hai kẻ xứ khác lại muốn tranh giành quyền thống trị Alklen, các ngươi cho rằng mình là ai.” Josiah ẩn giấu vẻ tức giận dưới khuôn mặt tươi cười của mình.