Chương 148: Ngài đến rồi
Buổi chiều tối, ngày đầu tiên trong hành trình của thương đội dừng lại trên vùng hoang dã.
“Vòng quanh mấy chiếc xe lại.” Midas ra lệnh, chỉ về phía một khu đất trống trải bằng phẳng.
Đám lính trợ giúp những thành viên của thương đội di chuyển những chiếc xe.
Mấy chiếc xe chở theo hàng hóa, mỗi chiếc thường do bốn con ngựa kéo, trên xe có một người đánh xe và một người phụ việc.
Có tổng cộng khoảng 50 người thuộc thương hội Cowanii ở trong chuyến mua bán này.
“Nhanh tay lên, dựng lều lên.” Oskar ra lệnh cho mấy người lính.
Những chiếc xe vòng quanh nối liền đầu đuôi làm thành một vòng tròn, nó sẽ là một lớp hàng rào bảo vệ cho họ, đề phòng có kẻ xấu thừa cơ tập kích trong đêm tối.
Hàng hóa bị buộc chặt và phủ kín, mấy con ngựa được tháo ra khỏi càng xe, buộc ở phía vòng trong, và rồi tới những túp lều.
Lều vải được buộc lên, cho cả binh lính và thành viên của thương hội.
Lửa trại thắp sáng không gian trước khi bóng tối ập tới.
Phía xa xa, tiếng vó ngựa vang lên, những người lính trinh sát trở về, bọn hắn xuống ngựa dắt chúng đi qua khe hẹp giữa hai chiếc xe đi vào trong.
Những cái nồi sắt gác lên trên ngọn lửa trại, họ nấu nướng thức ăn, ăn uống theo từng nhóm nhỏ năm người.
Điều này làm gợi lên chút ký ức của Oskar.
Hắn không ăn chung với đám lính mà cùng dùng bữa cùng Midas và Stan, họ ở trong ba túp lều nhỏ riêng biệt.
Jaxton chung nhóm với những người lính trinh sát, sau khi báo cáo về những gì mình nhìn thấy với đội trưởng Midas, bọn hắn cũng tranh thủ dựng lều rồi ăn uống và nghỉ ngơi.
Noah phụ trách nấu ăn cho nhóm của mình, bàn tay to nắm lấy thìa gỗ đảo liên tục, sau một lát đã có một nồi cháo thơm ngon.
Oskar cắn một ngụm thịt nướng, nó không phải lấy từ con mồi tươi ngon mà là thịt khô được họ mang theo.
“Oskar, lát nữa nhớ phân công ca trực đêm cho bọn họ.” Midas ngồi trên khúc gỗ ở bên cạnh hắn, vừa ăn vừa nói.
“Ta biết rồi.”
Oskar nhìn về phía bên ngoài, đám lính đang mỏi mệt xoa bóp bắp chân, có kẻ còn nằm dài ra đất, hưởng thụ chút êm ái của bãi cỏ phía dưới thân thể mình.
Doanh trại có hơn một trăm người đàn ông, mùi mồ hôi tràn ngập không khí, nhưng bọn hắn cũng nhanh chóng quen thuộc với nó.
“Đám lính có vẻ mỏi mệt.” Oskar nói.
Midas gật đầu, uống một ngụm nước, “Đây mới chỉ là ngày đầu tiên, rồi bọn hắn sẽ quen thôi.”
“Hôm nay chúng ta đi được bao xa rồi?” Oskar hỏi.
“Chắc là gần 30 cây số, chúng ta vẫn còn ở gần Loshek.” Midas dự đoán.
“Nếu những người lính quen thuộc với việc đi bộ đường dài, chúng ta có thể tăng tốc lên 35 cây số một ngày.” Stan nói bằng kinh nghiệm của mình, tốc độ đoàn người càng nhanh thì chuyến đi này của hắn càng mau kết thúc.
“Để bọn hắn làm quen trước đã, 30 hay 35 thì cũng phải mất một tuần để tới được Karmitrog.” Người đội trưởng lại không hề vội vàng chút nào.
“Vâng.” Stan cúi đầu, Midas không chỉ là đội trưởng đội hộ tống, mà còn là người nhà Cowanii, hắn hiểu rõ mình không được phép chống lại người thanh niên trước mặt này.
Oskar đứng dậy, “Ta đi chọn vài đội canh gác đêm nay.”
Midas đưa mắt nhìn người thanh niên kia rời đi, hắn ăn nốt cái bánh đang cầm trên tay rồi đứng dậy chui vào trong lều nghỉ ngơi.
Oskar chọn ra hai túp lều ở gần mình nhất, chỉ định mười người này trực phiên đầu tiên.
Đám lính có chút mỏi mệt nhưng vẫn phải kéo lấy thân thể đi ra vòng ngoài, đứng gần những chiếc xe mà canh gác.
Sau đó hắn chỉ định thêm bốn túp lều khác, để bọn hắm đảm nhận hai ca trực tiếp theo.
Xong việc hắn trở về, thấy Midas đã không còn ở đây, hắn cũng chui vào lều nghỉ ngơi, tháo xuống thanh kiếm đặt ở bên gối.
Doanh trại dần trở nên im ắng, đêm dần dần sâu.
Cả đêm không có chuyện gì bất ngờ xảy ra.
Khi bình minh ló rạng, Oskar mở mắt ra, chui ra khỏi lều, xung quanh vẫn chưa có ai tỉnh giấc.
Hắn đi ra vòng ngoài, nhìn thấy một tên lính gác đang tựa vào xe hàng lim dim ngủ.
“Tỉnh dậy!” Hắn la to vào lỗ tai tên kia.
Tên kia giật mình lờ mờ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt người đội phó, lập tức tỉnh táo lại.
“Lần sau đừng để ta bắt gặp ngươi ngủ trong phiên trực nữa!” Oskar nói với giọng nghiêm khắc.
“Vâng.” Tên kia đứng thẳng người lên.
“Đi gọi những người khác dậy đi.”
Tên lính nghe vậy nhanh chóng rời đi, tiếng chiêng vang lên, đánh thức những người đang còn trong giấc mộng, đám lính uể oải thức dậy.
“Thức dậy đi, hôm nay còn một quãng đường dài phải đi.” Giọng nói của đội trưởng vang lên, Midas đã mặc quần áo gọn gàng đứng giữa mấy túp lều la lớn tiếng.
Mấy đống tro tàn lần nữa bị nhen nhóm thành ngọn lửa, khói bếp bốc lên, bọn hắn dùng bữa sáng rồi bắt đầu hành trình ngày hôm nay.
Họ buộc ngựa vào xe, dắt chúng ra sắp xếp thẳng hàng, binh lính thu dọn lều vải và dụng cụ, một lần nữa tuân theo hiệu lệnh mà xếp thành đội hình hai bên đoàn xe.
Hành động lần này có vẻ nhanh gọn hơn lần trước một chút.
Đoàn xe lăn bánh tiếp tục lên đường.
Jaxton lại cưỡi con ngựa đỏ ra ngoài, nhóm trinh sát tỏa ra dò xét đường đi.
Chuyến đi kéo dài, vào lúc trưa bọn hắn dừng lại ngoài một ngôi làng nhỏ, Oskar nhìn thấy khói bếp bốc lên ở phía xa xa.
Nhưng thương đội không vào làng, nơi nghèo nàn này chẳng có gì cho bọn hắn kiếm lời cả, đám người nghỉ ngơi chốc lát để hồi phục sức lực, sau đó bọn hắn lại lên đường, buổi chiều dừng lại nghỉ ngơi qua đêm.
Cứ như vậy liên tục bảy ngày.
Buổi trưa ngày thứ bảy tính từ khi rời thành Loshek, Oskar nhìn thấy tòa thành đầu tiên mà bọn họ gặp được trên đường.
Thành Karmitrog.
Tiếng vó ngựa từ đằng trước truyền tới, Midas cưỡi ngựa tới chỗ cổng thành, đám lính gác cổng và dân thành cũng đã nhận ra đoàn xe chở hàng.
Midas xuống ngựa, cùng vị chỉ huy nói vài câu, người kia gật đầu đáp lại, nhanh chóng để cho đoàn xe vào thành.
Không phải tất cả xe đều vào trong, Stan chỉ định khoảng năm chiếc xe hàng đi tới khu chợ trong thành để buôn bán, số còn lại thì dừng ở bên ngoài.
“Dựng trại đi.” Oskar nói, một phần đội ngũ đi theo Midas vào thành, số lính còn lại thì bắt đầu công việc dưới sự chỉ huy của hắn.
Ở cạnh bên tòa thành, bọn hắn cũng không cần quá lo lắng về việc gặp phải bọn c·ướp, chỉ cần sắp xếp xe hàng ngay ngắn, phân công người coi giữ hàng hóa là được.
Trên tường thành tung bay cờ hiệu của gia tộc Sawsey, lãnh chúa của tòa thành này, lá cờ màu xanh lá thêu lên một chiếc chìa khóa trắng.
Đi qua vài tòa thành ở xứ Helmelo, Oskar cũng nhận thấy xanh lá là màu sắc thường gặp trên những huy hiệu của các gia tộc ở đây.
Từ Bá tước Goldnor cho đến các Tử tước và cả các Nam tước cũng như vậy.
Trong thành, Midas cưỡi con ngựa trắng đi chầm chậm ở phía trước, khi đến ngã tư sắp rẽ vào khu chợ, hắn quay lại nói với Stan.
“Các ngươi lo làm việc của mình đi, ta sẽ để đám lính đi chung với ngươi.”
“Vâng.” Người phụ trách đáp lại.
“Noah, bọn hắn tạm thời do ngươi chỉ huy.” Người đội trưởng lại cười nói với Noah.
Người thanh niên vui vẻ gật đầu, “Tuân lệnh, đội trưởng.”
Có hơn hai mươi tên lính nỏ vào trong thành.
Đám dân thành nhìn xem những cây nỏ lớn được bọn hắn đeo trên lưng tỏ ra ái ngại, có một số người đã nghe về hội lính nỏ đã lâu, nhưng đây là lần đầu được nhìn thấy tận mắt, có những người thì là lần đầu biết tới bọn họ.
Midas không còn quan tâm đến mấy chiếc xe hàng hay đám lính, hắn rời đi, cưỡi ngựa dạo quanh tòa thành, mái tóc đen ngày càng dài, che phủ phần lớn khuôn mặt của hắn.
Một lát sau, hắn dừng lại trước một ngôi nhà lớn, đưa mắt nhìn lên trên.
Trên tầng hai, một người đứng chỗ ban công nhìn thấy Midas, thở phào một cái, vẻ lo lắng chờ đợi trên mặt biến mất, tranh thủ chạy xuống dưới.
Midas cười nhẹ, xuống khỏi ngựa, dắt nó đi tới bên cửa, buộc lại chỗ một cọc gỗ.
Không lâu sau, cánh cửa gỗ mở ra, người kia đứng ở bên trong, nhìn xem Midas, hắn đã được báo trước về cuộc viếng thăm này.
“Ngài đến rồi.”
Hắn nói với giọng mừng rỡ, tránh người ra, Midas vỗ vỗ bả vai hắn, bước vào trong.
---
Cảm ơn Nấm đề cử.