Chương 147: Hành trình
Ngày 21 tháng 1, phía nam thành Loshek.
Trong căn cứ của hội lính nỏ, đội của Midas đã tập hợp trên sân huấn luyện.
Đây là một đội một trăm người, tính cả đội trưởng Midas và đội phó Oskar.
Phía trước là những người lính nỏ, mỗi người đều có trang bị giống nhau, được hội thống nhất phân phối cho mỗi người.
Oskar trên lưng đeo nỏ, v·ũ k·hí chính không thể thiếu của họ, hắn dùng một sợi dây buộc nó choàng qua vai.
Trên người họ mặc giáp da, giúp họ thoải mái và linh hoạt để thực hiện các động tác trong chiến đấu.
Thắt lưng kép để hỗ trợ lên dây cho nỏ.
Ngoài ra trên thắt lưng còn đeo dao găm hoặc kiếm ngắn để cận chiến, và một túi chứa khoảng 20 mũi tên nỏ, đây là số lượng tối thiểu họ bắt buộc mang theo mỗi khi tham gia chiến đấu.
Trên đầu mỗi người còn đội một chiếc nón sắt để bảo vệ phần đầu.
Những người lính cầm khiên đứng ở phía sau, trang bị của bọn hắn không ít hơn mà còn nhiều hơn cả những người lính nỏ.
Bọn hắn cũng mang theo nỏ và một bao tên đầy, nhưng đó sẽ là v·ũ k·hí dự bị cho những người lính nỏ, chính bọn hắn chỉ sử dụng chúng trong tình huống xấu nhất.
Ngoài ra bọn hắn còn phải cầm theo một tấm khiên lớn, đây cũng là lý do mà đám lính này được gọi là người cầm khiên.
Những tấm khiên lớn này sẽ cung cấp sự che chở cho những người lính nỏ, để họ yên tâm lên dây nạp lại tên cho lượt bắn tiếp theo mà không phải lo lắng trở thành mục tiêu trên chiến trường.
Cuối cùng là một món v·ũ k·hí dài, hoặc là giáo, hoặc là rìu với cán dài, chùy gai vân vân.
Midas hài lòng nhìn xem đội ngũ của mình, bọn hắn đã có chút ra dáng binh lính.
Trong đội chỉ có số ít người mang theo kiếm dài, trong đó có hắn, Oskar và Noah.
“Đi thôi.” Midas leo lên ngựa, ngoài hắn và đội trinh sát không còn người nào được cưỡi ngựa, tất cả binh lính sẽ hành quân trên đôi chân của mình.
Tuy nhiên họ vẫn mang theo vài con ngựa để dự phòng.
Đám lính gánh vác không chỉ trang bị nặng nề mà còn có hành lý, bao gồm lều vải, thức ăn và công cụ.
Đội quân đánh thuê cũng có mang theo cờ hiệu, Rees đeo khiên sau lưng, trong tay hắn cầm theo lá cờ đi ngay sau lưng Midas.
Bọn họ đi xuống đồi và ra khỏi cổng, đi ra phía bên ngoài, với một số người, đây là lần đầu tiên bọn hắn được ra ngoài sau một tháng huấn luyện đầy mệt nhọc và nhàm chán.
Oskar làm đội phó, hắn đi ở phía cuối cùng, đảm bảo đám lính phía sau luôn theo kịp, không có người rời khỏi hàng ngũ hay cố ý trốn đi, vân vân.
Hiện tại hắn chỉ phải uốn nắn những kẻ lề rề làm chậm tốc độ của cả đội hay điều chỉnh lại những kẻ gây lộn xộn hàng ngũ, về phần điều sau, có lẽ không cần quá lo lắng, hiện tại đám lính này vẫn tràn đầy đấu chí, chưa gặp bất cứ ngăn trở nào để bọn hắn chùn bước và lựa chọn đào ngũ.
Bọn hắn hành quân đi tới thành Loshek ở phía bắc, mồ hồi chảy xuống khi bọn hắn đi được một đoạn, đám lính vẫn phải tiếp tục tiến lên, tiếng thúc giục cưỡng ép bọn hắn làm quen với sự nặng nề của đống đồ trên người mình, Noah lau mồ hôi trên trán, thở ra một hơi.
Hắn nhìn về phía Oskar, người đội phó dường như chẳng hề mệt mỏi chút nào, khiến cho không chỉ Noah mà cả những người xung quanh cũng có chút bất ngờ.
Oskar bước đều tiến lên, thỉnh thoảng trò chuyện kéo gần mối quan hệ với những người lính trong đội, hắn đã trải qua một cuộc c·hiến t·ranh, và đã quen thuộc với việc hành quân như thế này.
Bọn hắn cũng sẽ làm quen nhanh thôi, Oskar thầm nghĩ.
Có lẽ lúc trở về sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, tất cả bọn họ đều quen thuộc với việc hành quân chiến đấu.
Một đội quân được huấn luyện nhiều năm nhiều tháng không biết sẽ mạnh như thế nào, Oskar không cho rằng một nhóm người được vội vàng tập trung lại có khả năng chống lại bọn họ trên chiến trường.
Thành Loshek dần hiện ra trước mắt, trước cổng thành, một loạt xe hàng của thương hội Cowanii đã chờ đợi sẵn.
Hugo Cowanii đứng tựa vào một chiếc xe, chờ đợi đám người từ phía xa xa đi tới gần.
Hắn đứng thẳng người lên, chờ đội trưởng Midas cưỡi ngựa tới.
“Dừng lại.” Midas giơ lên tay phải, đám người có chút lộn xộn không đều đặn, nhưng một trăm người nhanh chóng dừng lại bước chân của mình, điều chỉnh để đội ngũ dần dần trở nên ngay ngắn.
Midas xuống ngựa, đi tới gần Hugo, hắn không đội mũ sắt, mái tóc đen lợn cợn lên xuống, áo choàng mỏng bay ở sau lưng.
“Hugo.”
“Em trai.” Hugo gật đầu đáp lại.
“Đây là Stan, ông ta sẽ phụ trách việc mua bán.” Hugo giới thiệu một người đàn ông trung niên.
Stan cúi đầu, “Chào ngài Midas.” Hắn cũng đã nghe nói tới người em trai của hội trưởng.
“Ừm, vậy thì khởi hành thôi.” Midas gật đầu, không nói nhiều lúc chia tay.
“Chúc may mắn, em trai.” Hugo đi tới giang tay ra ôm Midas.
Chờ hắn buông mình ra, Midas mới cười nói, “Hugo, hẹn gặp lại.”
Stan chạy tới phía trước, leo lên chiếc xe ngựa dẫn đầu.
Midas cưỡi trên con ngựa trắng cao lớn, quay lại nhìn đội ngũ của mình.
“Chia làm hai hàng, đứng hai bên trái phải của đội xe, lính cầm khiên đứng xen kẽ với những người cầm nỏ, hãy cảnh giác với bất cứ kẻ lạ mặt nào, được rồi, di chuyển đi.” Người đội trưởng lớn tiếng nói.
Một trăm người chia làm hai, mỗi bên đứng năm mươi người, dọc theo chiều dài của đoàn xe có khoảng hai mươi chiếc xe ngựa.
Nhìn thì có vẻ không nhiều khi so sánh số lượng của đội hộ vệ và xe chở hàng, nhưng không phải băng c·ướp nào cũng có gan chọc tới một trăm người lính được trang bị đầy đủ như thế này.
“Các ngươi đi dò xét đường đi.” Midas nói với Jaxton.
Ngoài thiếu niên tóc đỏ, còn bốn người lính trinh sát khác nữa được hắn mang theo.
Nhận được mệnh lệnh của đội trưởng, năm người liền chia thành hai nhóm cưỡi ngựa phóng đi trước, Jaxton cưỡi con ngựa đỏ đi trong nhóm ba người, hắn cần học tập từ những người tràn đầy kinh nghiệm.
Đội lính nỏ đã sắp xếp ổn định hai bên đoàn xe, một số hành lý được bọn hắn cởi xuống đặt trên chiếc xe ngựa đi kế bên mình.
Có lính cầm khiên còn đem tấm khiên đặt lên trên đống hàng hóa, Midas cũng không nói gì, hắn cũng không thể buộc thuộc hạ của mình vác tấm khiên vừa to vừa nặng kia đi suốt dọc đường được, chỉ cần bọn hắn có thể ngay lập tức cầm tới nó khi có tình huống bất ngờ xảy ra là được rồi.
Người đội trưởng cưỡi ngựa chạy tới hàng đầu tiên, “Xuất phát.” Hắn nói to.
Người đánh xe vung roi, mấy con ngựa bắt đầu tiến lên, đoàn xe chậm chạp nhúc nhích, binh lính đi hai bên cũng đều đều theo sát đội xe.
Oskar đi ở phía sau cùng, gật đầu chào Hugo, người sau cũng gật nhẹ đầu đáp lại rồi lên ngựa trở về trang viên của mình.
Đoàn xe đi một đoạn ngắn trên con đường trải sỏi ở gần thành, sau đó là quãng đường đất gồ ghề kéo dài, bánh xe lộc cộc di chuyển.
Đám lính thở hổn hển khi phải di chuyển thật lâu và liên tục, mồ hôi đổ xuống, hiện tại bọn hắn rèn luyện không chỉ sức mạnh mà còn là sự nhẫn nãi và tính kỷ luật của mỗi người.
Bọn họ tiếp tục tiến về hướng đông.
Oskar cũng cảm nhận được sự khác nhau với chuyến hành quân lên phía bắc của mình vào năm ngoái.
Lần hành quân này không có trống trận và cờ hiệu vây quanh, không có những kỵ binh chạy dọc hàng ngũ la hét vào tai họ bảo họ lui trở về hàng, đám lính nỏ chỉ có một hàng duy nhất, kéo dài xuyên suốt đoàn xe, nối đuôi nhau mà tiến lên phía trước.
Noah đi ở phía trước, trong đầu hiện lên những cảnh tượng bất ngờ của những toán c·ướp đột nhiên xông ra, hay có một tên to con đứng giữa con đường ngăn lại không cho đoàn xe đi qua, nhưng để người thanh niên thất vọng là cho tới khi bọn hắn dừng lại nghỉ ngơi, chẳng có gì đặc biệt xuất hiện, chỉ có hành trình ngán ngẩm kéo dài mà thôi.
---
Cảm ơn Nấm đề cử.