Chương 144: Tạm biệt
Trấn Millson, trang viên của nhà Langstel.
Oliver dụi đầu trên cái gối bông, đầu tóc vàng xõa ra, tên nhóc cố gắng chìm vào trong giấc ngủ.
Không biết tại sao đã khuya nhưng mẹ và anh chị của hắn vẫn còn trò chuyện ở phòng bên cạnh.
Kia là phòng của cha hắn, ông thường hay ngồi trên bàn để đọc sách và xử lý công việc.
Họ hiếm khi vào trong khi ông không có mặt ở nhà, nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ.
Tiếng nói chuyện ồn ào, đôi khi còn có những lời cãi vả vang lên, Oliver còn nghe thấy tiếng của ông chú, không biết tại sao ông ấy cũng tới đây.
Hắn kéo cái chăn bông lên, để mình bị phủ kín trong bóng tối, âm thanh nhỏ đi một chút, trải qua một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng chìm vào giấc ngủ, âm thanh xung quanh dần dần biến mất.
Trong căn phòng kề bên, Hubert nhíu mày ngồi trên ghế, vị trí trước kia thuộc về cha của hắn.
Trên mặt của tên quý tộc trẻ tuổi hiện vẻ giận dữ và bất lực, cả hai loại cảm xúc phức tạp trộn lẫn với nhau.
Đứng bên cạnh hắn là mẹ và em gái.
Nhìn em gái Gwen khóc đỏ hoe cả mắt, mẹ mình cũng rươm rướm nước mắt, Hubert càng thêm khó chịu.
Hắn đưa mắt nhìn xem người đứng trước mặt mình.
“Gilbert, ngươi cho rằng như thế nào?”
“Ta…” Gilbert vừa định nói, một người khác đã cắt ngang.
“Ta mặc kệ như thế nào, không được để mất Hào Quang.” Người đàn ông đứng bên cạnh Gilbert đập tay vào bàn nói.
Hubert không nói chuyện, giơ tay cản lại Gilbert, nhìn về phía người kia.
“Chú Terence, ngươi định để cha ta chịu c·hết sao?” Người thanh niên tóc vàng trợn mắt nói.
“Ta không có ý đó. Nhưng mà…”
Không để Terence nói xong, ‘két’ một tiếng, cái ghế gỗ lui lại khi Hurbert đứng thẳng người, trên mặt hai người phụ nữ cũng xuất hiện vẻ hoảng hốt.
“Ta đang bàn tới em trai ta, không phải Hào Quang.” Hubert nói với giọng cứng rắn.
“Hừ. Vậy thì ngươi làm chủ đi, gọi ta tới làm gì!” Terence nói một câu, phất áo đi ra ngoài, đi tới đứng trước cánh cửa gỗ, đưa tay lên, nhưng mất một lúc lâu cũng không có mở cửa ra, hắn hậm hực quay trở lại.
“Khốn kiếp! Thằng khốn nhà Grimster!” Terence đi mà trở lại, kéo ghế ngồi xuống, khuôn mặt bực bội.
‘Bịch’ Hubert ngồi trở lại trên ghế, mười ngón tay hãm sâu vào trong đầu tóc vàng xinh đẹp khiến chúng rối bời, dưới đôi bàn tay hai con mắt màu xanh lam vằn vệt tia máu.
Hắn đang nghĩ nếu người đó ở đây, liệu ông ta sẽ làm gì.
Trong phòng lâm vào trong im lặng, chỉ còn lại tiếng thút thít của Gwen.
Đêm đã khuya, gió lạnh thổi từng cơn vào phòng, sau một lúc lâu, Hubert ngẩng đầu lên.
“Trở về đi ngủ đi, ta đã có quyết định rồi.” Hắn nói với giọng yếu ớt.
“Con trai.” Mẹ hắn đưa tay đặt lên bờ vai kia, sống lưng Hubert có chút khom xuống.
Hắn thở dài một hơi, “Không sao đâu mẹ, con sẽ làm những gì tốt nhất cho gia tộc của chúng ta.”
Terence nhìn xem cháu trai mình chốc lát, đứng dậy, lại nhìn lá cờ hiệu treo trên tường một chút rồi rời đi đầu tiên.
Sau đó phu nhân Langstel cũng dắt theo con gái rời đi.
“Ngươi cũng nghỉ ngơi đi Gilbert, chuẩn bị cho chuyến đi vào sáng sớm mai.” Hubert hướng về vị hiệp sĩ nói.
Khi mọi người đều đã rời khỏi phòng, Hubert ngồi lặng im trong căn phòng hồi lâu, hai mắt trợn nhìn thẳng vào bức tường phía trước mặt.
“Lòng trung thành, vinh dự, lời thề, tất cả chúng có ý nghĩa gì với ngươi đâu Nathaniel.” Người thanh niên lầm bầm nói, đứng dậy đi tới chỗ giá sách, lấy xuống một quyển sách lật ra.
Bên trong ghi chép gia phả của gia tộc Langstel, hắn lật ra chính giữa, có một ngăn bí mật nhỏ chứa một chiếc chìa khóa sắt, Hubert lấy ra chìa khóa rồi bỏ sách lại trên giá.
Hắn đi ra khỏi phòng, rút xuống một bó đuốc trên tường, đi chậm chậm trong hành lang, đến trước cửa phòng của em trai Oliver, đẩy nhẹ cánh cửa, ánh sáng vàng chiếu vào căn phòng nhỏ từ khe hẹp.
Hắn nhìn thấy Oliver đã ngủ say, tên nhóc không biết lúc nào đã đạp tấm chăn rơi xuống đất, Hubert đi tới, đưa tay lấy chăn đắp lại thân thể nhỏ bé kia, thằng nhóc còn đang chảy nước dãi.
Hắn đưa tay trái ra, chạm vào mái tóc vàng óng kia một chút, rồi ngay lập tức rụt lại, từ từ lui ra khỏi phòng.
Một mình hắn đi lang thang trong các hành lang của lâu đài, cuối cùng dừng bước ở một cánh cửa tầng hầm, lấy cái chìa khóa ra, thở dài một hơi, đút nó vào ổ.
---
Sáng sớm, Oliver b·ị đ·ánh thức bởi tiếng bước chân qua lại của người hầu, tên nhóc ngáp một cái, mắt lờ mờ mở ra, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt mình, hắn nở nụ cười ngây thơ.
“Mẹ!” Tên nhóc nói với giọng lười biếng.
Phu nhân Langstel mỉm cười nhìn con trai, cặp mắt bà ửng đỏ, khi Oliver nhận ra thì lập tức ngồi thẳng dậy, hắn hỏi: “Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Không có gì con trai, dậy thôi, anh trai con đang chờ chúng ta ở dưới sảnh.” Sybil nói nhỏ, xoa đầu Oliver, kéo hắn rời khỏi giường.
Oliver được mẹ mặc cho một bộ đồ gọn gàng nghiêm trang, bộ đồ này hắn ít khi mặc, chỉ mặc vào dịp đặc biệt, tên nhóc có chút tò mò nhưng vẫn nghe theo mẹ mình.
Sybil dắt tay Oliver xuống dưới sảnh, Hubert và Gwen đã chờ sẵn, trước mặt bàn là một loạt món ăn mà Oliver yêu thích.
Tên nhóc cười tít mắt, nhanh chóng ngồi xuống cạnh anh trai mình.
Ba người nhìn xem hắn ăn, chẳng ai có tâm trạng dùng bữa, ánh mắt Hubert thỉnh thoảng lướt qua cái ghế trống không.
Chờ Oliver ăn xong, xoa xoa bụng tràn đầy thỏa mãn, ợ một cái, dựa lưng vào ghế, lúc này hắn mới nhận ra thức ăn vẫn còn rất nhiều.
Sybil dùng khăn lau sạch miệng đứa con trai nhỏ của mình, bàn tay nàng có chút run rẩy.
“Đi cùng ta, Oliver.” Hubert đứng dậy.
Oliver dù không hiểu có chuyện gì nhưng vẫn gật đầu đi tới bên cạnh anh trai mình.
Một nhà bốn người đi dọc theo hành lang đi tới cửa ra vào, ngoài sân, hiệp sĩ Gilbert và khoảng hai mươi binh lính đã đứng chờ sẵn.
Ngoài Gilbert, những người khác vẫn chưa biết tới tin tức của lãnh chúa, ngoài người nhà Langstel, tin tức này vẫn bị giữ kín.
“Có chuyện gì vậy anh trai?” Oliver hỏi, tóc nhóc đã thấy có chút khác thường.
“Em vẫn luôn muốn một con ngựa phải không?” Hubert không trả lời mà nói chuyện khác.
Tên nhóc lập tức quên đi câu hỏi của mình, gật đầu lia lịa.
Một người hầu dắt ra một con ngựa trắng.
“Nó là dành cho em.” Hubert cười nói, đưa tay chỉ về phía con ngựa.
Oliver lập tức rạng rỡ lên, phấn khởi chạy tới vuốt ve con ngựa kia.
Nó cao một mét năm, có một vệt vàng ở giữa trán, trông lanh lợi nhưng có chút nhỏ nếu so với mấy con ngựa trong sân.
Kích thước này khá phù hợp với Oliver, chỉ cần một tới hai năm để hắn trưởng thành hơn và hoàn toàn phù hợp với con ngựa của mình, đương nhiên con ngựa cũng sẽ ngày càng cang lớn.
Hubert lại giật ra nút cài chiếc áo choàng của mình.
Áo choàng tơ lụa màu trắng tụt ra bị Hubert nắm trong tay, cặp mắt hắn ngắm nhìn nó một hồi, hắn đã từng nghĩ mình sẽ mang nó đến rất nhiều năm sau, dù gì nó là một món quà hiếm hoi mà thầy tặng cho mình.
Oliver quay lại nhìn anh trai mình, ánh mắt cũng chú ý thấy tấm áo choàng bị cởi xuống.
“Mong nó bảo vệ ngươi, em trai.” Hubert nói thầm, cúi xuống choàng nó qua vai Oliver, “Món quà sớm của ta, khi ngươi trở thành hiệp sĩ hãy mang nó.”
Oliver để im cho anh trai mình khoác tấm áo choàng lên vai, cái đầu nhỏ gật lia lịa.
Hubert lại rút ra dao găm bên hông, ánh mắt của Oliver lại rời khỏi tấm áo mới, hôm nay quà tặng tới thật đột nhiên, đây đã là món quà thứ ba hắn nhận được từ anh trai.
Tên nhóc nuốt ngụm nước miếng, có chút căng thẳng nhìn thanh dao găm.
“Nó gọi là Tạm Biệt, nhớ kỹ đây không phải quà, khi nào ngươi trở lại, đem nó trả cho ta, ta tạm thời cho ngươi mượn nó để phòng thân, em trai.” Hubert đưa thanh dao găm tới.
Oliver nhận lấy.
“Buộc nó vào thắt lưng.” Hubert nói tiếp.
Tên nhóc loay hoay mất một lúc mới xong xuôi, lúc này hắn mới hiện lên lời nói trước đó của anh trai Hubert, ngẩng đầu lên.
“Ta sẽ đi đâu anh trai, ngươi không đi cùng ta sao?” Tên nhóc nói với giọng non nớt.
Bỗng Oliver thấy mẹ mình bụm mặt, chị Gwen cũng đỏ bừng mắt.
Hubert nhìn chằm chằm vào mắt em trai mình, “Ngươi sẽ đi đem một vật tới Matheri, cha của chúng ta đang ở đó.”
“Thứ gì?” Oliver càng thêm tò mò.
Hubert quay người lại, một tên người hầu dùng hai tay bưng một cái khay gỗ chậm rãi bước ra, ánh mắt tất cả mọi người trong sân đều ngay lập tức tập trung tới.
---
Cảm ơn Nấm đề cử.