Chương 143: Không quên
“Ta không quan tâm ngươi cho rằng nó là thứ gì.” Nathaniel lạnh lùng nói.
“Sự thật là ngươi chẳng thể nào bảo vệ nó được, hay ngươi cho rằng nó còn quý giá hơn mạng sống của bản thân mình.”
“Ta làm hổ thẹn gia tộc mình, ta thà c·hết còn hơn để mất nó.” Richard yếu đuối nói, máu từ v·ết t·hương chảy qua khe hở ngón tay rồi nhỏ giọt xuống đất, hắn đã không còn nhiều sức lực.
“Cái thằng này!” Nathaniel tức giận, cúi xuống nắm lấy đầu Richard đưa lại kề sát mình, nói vào lỗ tai hắn, “Có lẽ vậy, nhưng vợ và các con ngươi có coi trọng nó như vậy không.”
“Đồ cứng đầu!” Nathaniel tiếp tục mắng, đưa mắt nhìn quanh một vòng, nhìn tới quản gia của mình.
“Còn chờ gì nữa, gọi thầy thuốc tới băng bó cho hắn, muốn hắn mất máu c·hết sao?” Vị Tử tước to tiếng nói.
Timothy nhìn hắn, nhỏ giọng: “Ta đã cho người gọi ông ấy khi trận đấu vừa bắt đầu.”
Nathaniel đứng dậy lui lại một bước, nhìn Richard quỳ gối trên đất, “Đi thôi.” Hắn nói với các hiệp sĩ của mình, dẫn đầu một đám người đi dọc theo hành lang tới cửa.
Trong sân, Gilbert nhàm chán chờ đợi cùng với đám thuộc hạ của mình, trên đỉnh đầu trăng sao sáng ngời.
Cả bọn đều đã chờ đợi mệt mỏi, không biết có việc gì mà Tử tước Grimster giữ lãnh chúa của mình ở lại lâu như vậy.
Chợt hắn nghe được tiếng bước chân lại gần, không phải một người hai người mà là một đám người.
Người đầu tiên bước ra khỏi cửa là Tử tước Nathaniel Grimster, trên tay hắn ta còn cầm theo thanh kiếm dính máu, phía sau lưng lại toát ra một loạt binh lính và hiệp sĩ.
Đám lính canh gác trong sân nhìn thấy Tử tước tới cũng bắt đầu chuyển động, có vài tên cung thủ trên bức tường đã giơ cung lên, đưa tay sẵn sàng rút tên bắn bất cứ lúc nào.
Hiệp sĩ Gilbert nhăn nhó khi thấy vậy, nhìn thanh kiếm dính máu tươi kia, hắn bỗng có chút sợ hãi, đưa mắt nhìn ra sau lưng, cánh cổng đã bị đóng lại, còn có một đám lính đang canh giữ trước cổng.
Gilbert đưa tay đặt lên chuôi kiếm, nhưng không rút ra mà lui lại một bước, cả đám thuộc hạ cũng tụ tập lại đứng cạnh nhau, cả đám tụ hợp thành một nhúm nhỏ như vòng tròn, lưng tựa vào nhau, nhìn về đám lính xung quanh đầy cảnh giác.
Nathaniel nhìn thấy phản ứng của bọn hắn, bước chậm rãi từng bậc từng bậc cầu thang đi xuống sân, nhìn về phía kẻ dẫn đầu.
Gilbert nói, “Tử tước đại nhân, lãnh chúa của ta đâu rồi?” Hắn vừa nói vừa nhìn xem lưỡi kiếm dính máu kia.
“Ha.” Nathaniel dừng bước, “Đừng lo, hắn chưa c·hết.”
Gilbert mím môi: “Đó là máu của ngài ấy sao?”
Nathaniel cười giơ lên lưỡi kiếm, “Đúng vậy, hắn thua trong một trận đấu tay đôi.”
Đạt được đáp án, sắc mặt của Gilbert càng khó coi hơn, “Ngài định làm gì?”
“Đầu tiên, bỏ v·ũ k·hí xuống, các ngươi muốn tạo phản sao?” Nathaniel nói.
“Ta trung thành với ngài Richard, trung thành với gia tộc Langstel.” Gilbert đáp lại, phủ định cách nói của Nathaniel.
“Ừm.” Nathaniel dừng một chút, đổi một cách nói khác: “Mạng sống của hắn hiện tại ở trên tay ta, ngươi muốn hắn c·hết sao?”
Nghe lời này khiến Gilbert do dự, bàn tay phải nắm chặt lấy chuôi kiếm, nhưng vẫn chưa rút ra.
“Ngài định gây nên c·hiến t·ranh giữa hai gia tộc sao?”
“Không, không hề.” Nathaniel cười nói.
“Trước hết bỏ v·ũ k·hí xuống đi.” Hắn tiếp tục nói.
Gilbert nhìn đám người trước mặt, nhìn quanh người mình, nhìn vẻ mặt hoảng hốt thiếu thốn tự tin của đám thuộc hạ, thở dài buông tay ra, tháo ra nút thắt, thắt lưng da buộc kiếm vào dao găm rơi xuống trên đất.
Có hắn dẫn đầu, đám thuộc hạ cũng nhanh chóng bỏ v·ũ k·hí đầu hàng, có người còn may mắn không phải giao chiến với kẻ địch, bọn hắn biết rằng phe mình sẽ không có một chút xíu phần thắng nào.
Nathaniel hài lòng với quyết định của tên hiệp sĩ trước mặt mình.
“Giam giữ những kẻ khác, ngươi ở lại đây.” Tử tước chỉ vào mặt Gilbert.
Vị hiệp sĩ quay đầu nhìn xem đám lính bị người của Tử tước áp giải đi, hàng người biến mất ở một cánh cửa nhỏ dẫn vào trong lâu đài.
Đám lính gác của lâu đài lúc này mới giải trừ cảnh báo, bỏ xuống cung tên, buông ra giáo mác, cánh cổng lâu đài một lần nữa được mở rộng ra.
Gilbert đứng giữa khoảng sân rộng trống trải.
“Ngài ấy sao rồi?” Gilbert hỏi.
“Hắn không c·hết được đâu, đừng lo lắng nhiều.” Nathaniel nói, thanh kiếm trên tay đâm vào mặt đất đầy sỏi phía dưới.
Hắn đưa tay ra sau lưng, đưa mắt nhìn lên bầu trời, “Nghe nói Richard có hai đứa con trai.”
Hắn đột nhiên nói tới một chuyện không liên quan.
“Ừm.” Gilbert gật đầu.
“Ngươi trở về Millson, thông báo cho nhà Langstel, bảo bọn hắn chuẩn bị Hào Quang, đưa nó cho con trai nhỏ của Richard cầm, để thằng nhóc mang nó tới đây, rồi ta sẽ trả tự do cho lãnh chúa của ngươi.” Nathaniel trầm ngâm nói.
Gilbert nghe vậy nhíu mày.
Tên người hầu đứng phía sau lưng Nathaniel, Kane âm thầm ghi nhớ những lời này.
Trong chốc lát, không gian chìm vào trong im lặng, cho tới lúc có tiếng thúc giục.
“Còn chờ gì nữa, ngươi không muốn đón lãnh chúa của mình trở về sao?”
Một tên người hầu dắt một con ngựa khỏe mạnh đi ra từ chuồng ngựa, Gilbert nhìn tòa lâu đài sau lưng mình một lát, hung hăng giật lấy dây cương, leo lên ngựa, cũng không chào hỏi một tiếng mà phóng ngựa nhanh chóng rời đi.
Tiếng vó ngựa vang lên trên con đường của Matheri.
Trong sân, Nathaniel Grimster nở nụ cười vui vẻ, có vẻ như cuối cùng cũng có một món đồ sắp đến được trong tay hắn.
Vị Tử tước bước đi thoải mái tràn đầy hứng khởi, rút lên thanh kiếm mình cắm trên nền sỏi, bước nhanh trở về trong lâu đài.
Kane đưa mắt nhìn chỗ cổng một lát, rồi cũng theo sau.
Bên ngoài, Gert đứng trong bóng đêm, thu lại tầm mắt, chờ đợi một lúc lâu không có ai ra ngoài nữa, cổng cũng được đóng kín lại, hắn mới rời khỏi bóng đêm từ từ đi trở về quán rượu.
---
Buổi sáng ngày hôm sau, trong ngõ hẻm lần trước, Kane đứng chờ đợi hồi lâu, mãi đến khi có một âm thanh phát ra.
“Những người tối hôm qua là ai?” Rovert hỏi.
Kane đưa mắt nhìn thấy đôi giày quen thuộc, vội vàng trả lời.
“Đó là những người từ gia tộc Langstel, trấn Millson.”
“Ừm, bọn họ đến đây làm gì?” Rovert hỏi tiếp.
Kane cẩn thận chi tiết kể ra mọi thứ mình chứng kiến ngày hôm qua, từ sự nóng vội của Tử tước, tới đám người gia tộc Langstel đến lâu đài, bữa cơm tối, những lời họ nói với nhau, món đồ trang sức mà Tử tước đề cập luôn miệng.
Hắn nói thêm về trận đấu giữa hai người, nói về con ngựa rời đi báo tin, sự vui vẻ thoải mái của Nathaniel khi mọi thứ kết thúc.
Rovert im lặng lắng nghe, không nghĩ tới tối ngày hôm qua trong lâu đài xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Hắn cũng không nghĩ tới vì một món đồ mà Nathaniel làm đến mức này, sẵn sàng ra tay với phong thần của mình.
Hắn tự hỏi liệu rằng Nathaniel sẽ làm gì nếu biết Chuỗi Ngọc của Lòng Sông, một thứ khác mà hắn theo đuổi hiện tại đang ở trên tay mình.
Hắn sẽ ngoan ngoãn giao tiền mua lại sao, hay ra tay dùng vũ lực để đoạt lại nó?
Hay hiện tại khi đã có Hào Quang thì không còn quan tâm đến Chuỗi Ngọc nữa?
Một loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu, kết hợp với những chuyện nghe được trong quán rượu, Rovert càng trở nên do dự không quyết, cảm thấy tỷ lệ thành công của vụ giao dịch càng ngày càng giảm xuống.
Con hẻm chìm vào trong im lặng, Kane cũng không dám mở miệng đánh vỡ nó, cho tới khi Rovert dời đi bước chân, lần này tên người hầu lập tức chú ý tới, hắn đã nhìn chằm chằm vào đôi giày kia ngay từ giây phút đầu tiên.
“Xin hỏi, về chuyện của ta thì sao?” Kane thấp thỏm nói.
Rovert dừng bước, “Làm sao?”
“Các ngươi đã nói sẽ giúp ta giải quyết chuyện đó không phải sao, đã gần đến hạn trả tiền, ta lo lắng các ngươi quên mất.” Kane yếu ớt trả lời.
Rovert im lặng trong giây lát rồi nói, “Ta không quên, đừng lo lắng.”
Kane nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ rời đi nơi này, giống như mọi khi, đến lúc hắn đi tới đầu hẻm thì bóng người của Rovert đã biến mất.
Ánh mắt tên hầu có chút miên man bất định, không biết liệu mình có lựa chọn chính xác hay không.
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa.