Chương 145: Quà chia tay
“A, đừng mà, ta sẽ sớm trả đủ tiền mà!” Trong con hẻm truyền tới âm thanh kêu la đau đớn thảm thiết.
“Đừng, làm ơn!!!”
“Aaaaa!”
Một tiếng kêu vang khắp con hẻm, để đám người ở gần lui tránh vòng sang hướng khác mà đi xa tránh khỏi nơi này.
Luke đứng trong ngõ, nhìn xem đàn em cắt đứt một ngón tay của tên con nợ, im lặng nhìn xem hắn rên rỉ.
‘Bịch’
Tên đàn em lại đưa lên một cú đá, để tên già kia té ngã đập vào tường, khóc lóc ôm lấy bàn tay bị cụt ngón kia, nhìn kỹ có thể thấy đã có hai ngón bị cắt đứt, một v·ết t·hương đã lành và một ngón vừa bị cắt đứt, rơi trên mặt đất dơ bẩn.
“Lần sau tao sẽ lấy mạng của mày!”
Luke đe dọa nói.
“Đi thôi!” Hắn nói với tên đàn em của mình, tên to con kia cùng một tên khác nữa theo sau lưng Luke, ba người đi ra khỏi con hẻm này.
Bọn hắn vẫn dạo bước trong mấy con hẻm như mọi khi, hôm nay chỉ đòi được chút ít tiền nợ làm Luke hơi bực bội, hắn nhớ còn một tên nữa, tên kia làm người hầu trong lâu đài của Tử tước.
Hắn cũng không sợ khi dính dáng tới mấy tên người hầu, dù sao có người bảo bọc cho hắn.
Luke đá một viên đá vụn trên đất, nó văng đi v·a c·hạm với mặt đất vài lần rồi ‘bịch’ một tiếng.
Hòn đá chạm nhẹ vào đôi giày da cũ, dội trở lại nằm im trên đất.
Luke ngẩng đầu, phía trước mặt đứng một người cao to, cả thân hình bị che kín dưới lớp áo choàng, khuôn mặt không lộ ra chút nào, đều bị bóng tối bao phủ lại.
Hắn nhíu mày.
Tên đàn em đứng phía sau đã lên tiếng trước, “Cút ra thằng kia!”
Luke nhìn kẻ trước mặt có vẻ không dễ chọc, lườm tên đàn em một chút để hắn im miệng, hơi tránh sang một bên, tiếp tục đi tới.
Khi hắn vừa đi ngang qua mấy bước, tên kia lại mở miệng, từ sau lưng truyền tới âm thanh khàn khàn để người dựng tóc gáy.
“Ngươi là Luke sao?” Rovert nói.
Luke dừng bước, nhăn mặt vừa định quay lại nói gì, phía trước mặt lại xuất hiện hai bóng người người khác, một tên đầu trọc và một tên lùn.
“Các ngươi là…” Luke nhìn hai người trước mặt, vừa định hỏi cho ra lẽ thì lại bị ngắt lời.
“Chính là hắn, ta nhận ra tên to con kia, lần trước là hắn tới đòi nợ Kane.” Lại một âm thanh nữa truyền tới từ sau lưng, Luke quay lưng lại, thấy một tên râu ria lồm xồm đeo cung tên đi chầm chậm tới đứng song song với tên mặc áo choàng.
“Các ngươi là người của Tử tước sao?” Luke nói, đưa tay vào trong áo sờ tới thanh dao găm, hai tên đàn em của hắn đã rút ra dao, ba người đứng tựa lưng vào nhau.
“Nếu các ngươi muốn tiền, ta sẽ cho các ngươi, đồng thời xóa luôn món nợ của tên kia.” Luke nhanh chóng nói, hắn không cảm thấy mình có thể địch lại mấy người trước mặt này.
“Không, ta không chỉ muốn tiền của ngươi, nó chỉ là chút tiền lời mà thôi.” Rovert quay lại đối mặt với tên chủ nợ.
“Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Luke cắn răng nói, “Ta là người quen của hiệp sĩ Nathan, hắn còn là con rể của ngài Timothy.”
Rovert im lặng chờ đợi Luke báo xong bối cảnh sau lưng, hắn gật đầu một cái, “Ừm, nhưng mà ta không biết Nathan cũng chẳng biết Timothy.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Cũng không quan trọng là ta muốn gì, mà là hắn muốn gì.”
Hắn đưa tay chỉ người đứng bên cạnh mình, Gert.
Gert rút kiếm ngắn ra, “Ta hứa với một người sẽ giải quyết khó khăn cho hắn, kéo hắn ra từ vũng bùn đang nhấn chìm cuộc đời vừa có chút ánh nắng của hắn.”
Luke càng ngày càng hoảng hốt, mồ hôi chảy xuống trên trán, “Ai? Là ai? Là tên người hầu sao? Ta có thể cho hắn bất cứ gì hắn muốn! Nói cho ta thứ hắn muốn!”
Rovert im lặng, dựa lưng vào tường, không định tham dự vào việc này.
Gert nhe răng cười đầy dữ tợn, phía bên kia Randy và Noe cũng chậm chậm tiếp cận ba người.
“Thứ hắn muốn ngươi cho không được, chỉ có ta có thể đoạt lấy cho hắn.” Tên lính đánh thuê nhỏ giọng tự nói một mình, đầu cúi xuống hơi thấp.
“Với lại, các ngươi chính là bùn đất, các ngươi không biến mất thì sao nơi này sạch sẽ được.” Hắn ngẩng đầu lên kết thúc cuộc trò chuyện, trong mắt tràn ra ý muốn g·iết người rất rõ ràng.
“Làm sao đây, đại ca.” Một tên đàn em lo lắng sợ hãi nói.
“Bọn khốn kiếp, tụi mày tưởng tao dễ nuốt sao!” Luke cắn răng, “Phía bên trái, lao ra!” Hắn hét lên với hai tên đàn em của mình.
Cả ba nhào về phía Randy và Noe, Luke cảm thấy Rovert có chút khó chơi hơn nên mới lựa chọn phương hướng này, hắn cho rằng đánh đổi chút v·ết t·hương và mạng sống của hai tên đàn em có thể để mình trốn thoát khỏi đây.
Sau đó thì lại tính sổ với bọn người này sau, cả tên người hầu khốn kiếp kia nữa.
“Coi thường tao sao?” Noe bực tức, dao găm của tên đàn em to con chưa tới nơi, mũi kiếm dài của hắn đã đâm tới trước, đâm xuyên hốc mắt tên kia, thân xác to lớn mất đi linh hồn ngã gục xuống.
Randy hai tay hai thanh rìu, ném ra một thanh trúng vào vai tên đàn em nhỏ con, rồi vung rìu cùng Luke quần nhau.
Gert chậm chạp đi tới gần, tiện tay cắt đứt đầu tên đàn em bằng một cú chém ngang, cái đầu lâu lăn lộn trên đất.
Luke hoảng sợ, lui lại một bước tránh khỏi lưỡi rìu kia, hắn tuy mạnh hơn hai tên đàn em nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, bị Randy vờn quanh, trên tay chịu một cú chém hơi nông, v·ết t·hương chảy xuống máu tươi ròng ròng.
Randy cũng không có hứng thú g·iết hắn, cúi xuống rút ra thanh rìu dính trên vai cái xác không đầu của tên đàn em.
Luke nhìn xem hai cái xác trên đất, mắt trợn to đầy vẻ điên cuồng, biết không còn đường lui, lao thẳng về phía Gert.
“C·hết đi!!!” Hắn hét lên.
Thanh kiếm ngắn vẽ một đường cong trong không khí, cắt ngang người Luke.
Tên chủ sòng bạc chạy tới thêm vài bước, thanh dao găm rơi xuống trên mặt đất, che lại v·ết t·hương gục xuống trên đất, máu tươi ào ào phun ra.
“Đi thôi.” Rovert lên tiếng nói.
Noe thì tranh thủ mò mẫm lấy hết tiền trong người ba tên này.
Bốn người rời khỏi con hẻm, để lại tên chủ sòng bạc nằm úp sấp trên đất, mắt vẫn trợn ra.
Nền đất dần dần bị nhuộm thành màu đỏ, tiếng thở yếu ớt kia cũng dừng lại không còn vang lên nữa.
“Đi đâu tiếp đây?” Randy nói.
Có chút thu nhập thêm này coi như bù lại cho việc bọn hắn chờ đợi trong thành mấy ngày này.
Rovert trầm ngâm, “Đi Vương Đô đi, ta không nghĩ Nathaniel dễ dàng đồng ý giao dịch với chúng ta, dù hắn đồng ý ta cũng cảm thấy không đủ an toàn.”
Gert im lặng suốt quãng đường, dường như đang suy nghĩ gì.
Noe thì cười cười tung tung mấy đồng bạc trong tay, mỉm cười vui vẻ, nghe Rovert nói vậy lên tiếng nói: “Vậy thì phí công mấy ngày nay rồi!”
Rovert từ từ nói: “Ở Vương Đô chúng ta dễ dàng tìm được người mua hơn, có lẽ có thể bán được nó với giá cao hơn.”
“Ta nghe ngươi, thủ lĩnh.” Tên lùn Noe cười nói.
Randy cũng gật đầu, hắn chỉ phụ trách g·iết người và làm việc tay chân, từ khi gia nhập với Rovert thì càng chẳng muốn suy nghĩ nhiều cho mệt não, hắn luôn luôn đồng ý với mọi quyết định của thủ lĩnh.
Đương nhiên, nếu là ý nghĩ quá khác người hay quá điên cuồng, hắn cũng sẽ phản đối.
Bốn người bước ra đường lớn, đang định vòng về quán trọ lấy hành lý và ngựa thì Gert lại dừng bước.
Rovert hỏi nhỏ: “Sao vậy?”
Gert nhìn về một phương hướng khác, trầm ngâm nói: “Đột nhiên muốn làm thêm một việc, không biết ý của các ngươi như thế nào?”
Randy và Noe cũng tò mò đưa tai tới.
Gert nói nhỏ vài câu, hai mắt Noe sáng lên.
Rovert cười, “Vậy thì đi thôi, coi như quà chia tay với Matheri, sau đó chúng ta liền đi Icrane.”
Bốn người rẽ trái, đi song song với nhau.
Randy liếm môi một cái, trái tim đập nhanh vài nhịp.
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa.