Chương 142: Không phải
Hai vị quý tộc dùng bữa với nhau, trong chốc lát chỉ còn lại tiếng dao nĩa chạm vào đĩa sứ trắng.
Nathaniel và Richard thỉnh thoảng ngẩng đầu, ánh mắt v·a c·hạm với nhau, Richard lúng túng đáp lại bằng một nụ cười rồi tiếp tục ăn uống.
Hiển nhiên hai người bọn họ đều không để tâm tư vào trong bữa ăn thịnh soạn này.
Đầu lưỡi chẳng hề quan tâm tới rau thịt trong miệng, hàm răng nhai nuốt một cách máy móc, không có thời gian để thưởng thức vị ngon từ thức ăn mà đầu bếp đã phải tốn công sức thời gian chuẩn bị.
Thỉnh thoảng Tử tước Grimster lại mở miệng bắt chuyện, nói về những thứ chẳng hề quan trọng.
“Nghe nói con trai ngươi vừa hoàn thành chương trình học.” Nathaniel nói.
“Vâng.” Richard đáp lại.
“Ta rất vinh hạnh trở thành người phong tước hiệp sĩ cho nó.” Nathaniel nói tiếp.
“Hubert sẽ rất vui khi nghe tin này, đó là vinh hạnh cho nhà Langstel.” Richard ngoài mặt cười nói, nhưng trong lòng lại càng không đoán được mục đích thực sự của Nathaniel.
Tử tước Nathaniel giơ lên ly rượu, bữa ăn lại tiếp tục chìm vào im lặng trong giây lát.
Quản gia Timothy và người hầu Kane đứng lặng người trong căn phòng lớn này, người trước mồ hôi trên trán chảy xuống, người sau thì chăm chú lắng nghe mọi lời lãnh chúa của mình nói ra.
Chốc lát sau, Nathaniel lại một lần nữa phá vỡ sự im lặng.
“Ta nghe nói trong kho tàng của gia tộc Langstel có một món trang sức cực kỳ xinh đẹp, nó mang theo cả sự sang trọng và vẻ lạnh lùng.” Nathaniel cười nói.
Richard ngẩng đầu lên, nhíu mày, đây là mục đích thực sự của Tử tước sao?
Richard nghĩ tới thứ gì, nghĩ tới tin đồn được kẻ nào đó loan truyền khoảng một hai tháng gần đây, sắc mặt khó coi.
“Nhà chúng ta làm gì có thứ gì bao hàm được cả hai thứ đó, hẳn là vợ ta sở hữu vật trang sức nào mà ta không biết đến.” Vị Nam tước cười nhẹ nói, không thẳng thắn thừa nhận.
“Ta không nói tới những thứ tầm thường mua được trong cửa hàng trang sức hay sạp hàng trong chợ, ngươi hẳn biết ta đang đề cập tới thứ gì.” Nathaniel thu lại nét cười, hai bàn tay đưa ra úp xuống dưới mặt bàn gỗ, nhìn chằm chằm người đối diện.
Hắn nói tiếp: “Ta nói tới Hào Quang, thứ được rèn đúc tại trong thời kỳ thịnh vượng nhất của gia tộc các ngươi.”
Richard nghiêm túc ngồi thẳng người lên, nói: “Đúng là có một thứ như vậy, nhưng Hào Quang của Langstel không phải trang sức, nó được rèn đúc bằng máu và mồ hôi của nhiều thành viên trong gia tộc chúng ta.”
“Ngài rốt cuộc muốn gì?” Hắn biết không thể né tránh, hỏi thẳng lãnh chúa của mình.
Đối với sự chuyển biến thái độ của tên phong thần, Nathaniel có chút không vui, nhưng vẫn nặn ra nét cười: “Ta muốn mua sắm nó, ngươi cứ ra giá đi, bất cứ con số nào ngươi đưa ra, ta đều sẽ đáp ứng.”
Richard ngay lập tức đứng dậy, giọng kiên quyết, “Ngài không nên làm như vậy, Tử tước, đó không phải vật để đem ra bán, nó là một phần lịch sử của Langstel, nó nên ở lại trong nhà Langstel mãi mãi.”
“Ngươi dám nói với ta như vậy sao, một phong thần dám nói với lãnh chúa của mình như vậy, lòng trung thành của ngươi để ở đâu rồi.” Nathaniel cao giọng, dường như muốn hét lên.
Timothy và Kane hơi run.
Tên người hầu cúi thấp đầu không dám ngước nhìn, sợ chọc giận một trong hai vị lãnh chúa ở đây.
“Ta và gia tộc của ta thề trung thành với gia tộc Grimster, nhưng ngài không thể dùng lời thề đó mà ép buộc ta làm tất cả mọi thứ được.” Richard có chút bực bội, không nghĩ tới lãnh chúa Grimster lại để ý tới vật gia truyền của nhà mình.
Nathaniel cũng đứng dậy, “Vậy là câu trả lời của ngươi là gì?”
Richard nhìn vị lãnh chúa có sắc mặt dữ tợn, tên kia còn nhỏ tuổi hơn mình, không nghĩ tới vừa trở thành Tử tước không lâu thì lại trở nên như vậy.
Người đàn ông nói: “Ta từ chối, Hào Quang của Langstel được cha ta tự tay trao cho ta, ta sẽ không để nó mất đi trong khi mình đang nắm quyền, đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của ta.”
“Ngài cần thiết vì một buổi triển lãm mà làm ra quyết định như vậy sao, những người khác trong lãnh địa sẽ nghĩ như thế nào?” Richard tiếp tục nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
Nathaniel im lặng, chỉ có cặp mắt hằm hằm nhìn về phía kẻ đối diện.
Kane lui lại phía sau một bước.
Timothy bờ môi mấp máy, dường như muốn mở lời khuyên lãnh chúa của mình, nhưng cuối cùng vị quản gia không thốt lên được lời nào.
“Người khác sẽ nghĩ như thế nào?” Nathaniel cúi đầu giống như đang tự hỏi.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên nói: “Bọn hắn phải trung thành với ta dù rằng có xảy ra chuyện gì đi nữa. Ta không biết bọn hắn như nào, nhưng có vẻ ngươi không trung thành với lãnh chúa của mình lắm.”
Nathaniel nhìn thẳng vào đôi mắt kia, bước ra khỏi chỗ của mình.
Richard thấy vậy thì nhìn quanh người mình một chút, hiện tại trong căn phòng này không có ai khác ngoài bốn người bọn họ, thanh kiếm thì vẫn luôn ở cạnh mình từ khi bước qua cánh cửa kia.
Vị Nam tước thở dài một hơi, không nghĩ tới xui xẻo đột nhiên đổ ập xuống trên gia tộc của mình như vậy.
Hai người đứng đối diện với nhau, Nathaniel cười nham hiểm nhìn xem phong thần của mình, hắn có chút tức giận, đáng ra Richard nên ngoan ngoãn dâng ra món đồ mới đúng.
Vị Tử tước trẻ trong đầu đầy sự căm tức, có vẻ như kể từ khi theo đuổi buổi triển lãm, những hành động của hắn đều không có chút nào thuận lợi, đây đã là món trang sức thứ ba bị hắn để ý tới, nhưng lại tiếp tục nhận được một câu trả lời từ chối.
Món đồ kia, rồi tới Chuỗi Ngọc của Lòng Sông, hiện tại là Hào Quang của Langstel, chẳng lẽ mình không chiếm được dù chỉ một thứ sao?
Nathaniel đưa mắt ra hiệu cho Kane, tên người hầu gật nhẹ đầu rồi quay người bước nhanh rời đi.
Richard nhăn nhó, “Ngài rốt cuộc định làm gì, vì một món đồ mà g·iết ta sao?”
Nathaniel im lặng không đáp trả, chỉ chốc lát sau một loạt tiếng bước chân vang lên, âm thanh gõ vang cảnh báo trong lòng Richard.
Kane trở về, không phải đi một mình nhưng với hơn mười người khác nữa.
Hơn mười vị hiệp sĩ đi vào trong phòng ăn, họ ngăn lại các lối ra, bịt kín đường thối lui của Richard.
Vị Nam tước không chạy trốn, hắn biết kể từ khi mình bước qua cổng lâu đài, mình đã giao tính mạng vào trong tay chủ nhân nơi này, nếu người chủ nhân có ý đồ xấu, vị khách chẳng có cơ hội nào để thoát thân cả.
Richard chỉ ân hận vì đặt niềm tin sai chỗ, khiến mạng sống của mình và thuộc hạ rơi vào trong nguy hiểm.
Kane đưa tới một một thanh kiếm dài.
‘Keng.’
Nathaniel rút kiếm ra, mở miệng nói: “Ngươi nói nó được rèn đúc bằng máu của nhiều thành viên trong gia tộc, vậy ngươi có sẵn sàng đổ máu để bảo vệ nó hay không?”
Vị Tử tước hai tay cầm chặt kiếm giơ lên trước người.
‘Hừ!’
Richard thở mạnh ra một hơi, cũng rút kiếm ra, “Ngài bị ma quỷ ám ảnh rồi!”
“Aaaa!” Nathaniel nhào người lên, thanh kiếm vung thẳng chém về phía trước.
‘Keng!’
Vị Nam tước giơ ngang kiếm đỡ lại đòn đánh, hơi lui lại một bước chân, dùng sức đẩy ra lưỡi kiếm rồi đánh trả.
Hai thanh kiếm vung qua chém lại, Tử tước Grimster và Nam tước Langstel đều là hai tay kiếm cừ khôi, cả hai người đều đã được phong tước hiệp sĩ trước khi thừa kế lãnh địa.
Hai lưỡi kiếm lướt qua, chém xuống, chặt ngang, một loạt đòn đánh tung ra.
Mồ hôi chảy xuống, không khí tràn ngập sự căng thẳng.
Chợt lưỡi kiếm của Nathaniel nhanh hơn chém vào bụng của Richard, người sau trúng đòn lui lại một bước.
Richard cắn răng, hắn không buông kiếm mà tiếp tục chiến đấu.
Không quá lâu sau, ưu thế được mở rộng, Richard nhận thêm vài v·ết t·hương khác, quỵ ngã trước mặt Nathaniel, một tay cầm kiếm chống đất, tay kia đè lại v·ết t·hương ở bụng, mồ hôi lạnh bốc ra đầy trán, thở hổn hển.
Hắn thua!
Nathaniel không ra tay kết liễu đối thủ mà bước chậm đến gần, từ trên cao nhìn xuống, bóng lưng che lại ánh nến, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối.
Richard cắn răng nghiến lợi, tuy thua nhưng lời nói vẫn kiên cường: “Nó không phải là trang sức!”
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa.