Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 141: Khách




Chương 141: Khách

Trong con hẻm nhỏ, Kane run run, đứng trong một góc vắng vẻ, nơi này hiếm khi thấy bóng người qua lại, đây chính là địa điểm Gert tình cờ tìm thấy rồi chọn làm chỗ gặp mặt của bọn hắn.

Tên người hầu đứng trong ngõ cụt, dựa lưng vào tường chờ đợi, chờ mong người kia xuất hiện.

Kane đứng đợi trong giây lát, thấp thỏm và băn khoăn, lông tơ dựng lên khi nghe tới thấy bước chân nặng nề lấp đầy con hẻm vắng.

Một đôi giày da màu đen xuất hiện ở đầu kia con hẻm, tên người hầu hít một hơi thật sâu.

Bỗng một cái đầu thò ra, một con mắt màu đen như mực nước trừng trừng nhìn thẳng vào hắn.

Không có lời nói, chỉ một hành động đơn giản đã làm cho hắn dựng tóc gáy lên.

Kane sợ hãi lui lại nhưng phía sau đã là chân tường, chẳng còn đường nẻo nào cho hắn chạy trốn.

“Ngươi, ngươi là ai, đừng qua đây?” Tên người hầu nói lăp bắp.

Người kia không đáp lại, chỉ im lặng trừng mắt đánh giá bóng người yếu đuối ở cuối con hẻm, tròng mắt lờ đờ mang vẻ nhàm chán.

“Không phải chúng ta hẹn gặp ở đây sao?” Rovert rụt đầu lại, chỉ còn một chiếc giày da màu đen còn lộ ở ngoài.

Câu hỏi của hắn làm mặt Kane đổi sắc.

“Ngươi là đồng bọn của tên kia!” Tên người hầu lập tức nói.

“Nói đi, có thông tin gì trong ngày hôm nay hay không?” Giọng nói của Rovert vang vọng vào con hẻm nhỏ, hắn dựa lưng vào tường, đưa mắt quan sát những ngã rẽ qua lại, sẵn sàng phản ứng lại khi bất kỳ người lạ mặt nào xuất hiện.

“Ừm.” Kane vừa gật đầu vừa bước tới trước một bước.

“Đứng im đó đi, cứ nói như bình thường, chẳng có ai ở đây đâu.” Rovert nói, để tên người hầu ở yên trong hẻm.

“Ngày hôm qua quản gia đi ra ngoài…” Kane bắt đầu thuật lại tất cả những gì mình đã mắt thấy tai nghe, cẩn thận nói rõ mỗi một chi tiết nhỏ.



Những lời nói dần xâu chuỗi trong đầu Rovert, đa số thời gian hắn chỉ im lặng lắng nghe, chỉ thỉnh thoảng làm ra đáp lại hay hỏi một số chi tiết khác.

Khi Kane nói xong, Rovert trầm ngâm trong chốc lát, “Nếu không có gì bất ngờ thì ngươi đừng ra ngoài nữa, đừng để những người khác nghi ngờ mình, ba ngày sau chúng ta lại gặp nhau ở đây.”

Sau đó không còn âm thanh nào vang lên nữa, Kane im lặng chờ đợi, sau đó một hồi mới nhận ra chiếc giày ở góc tường đã biến mất, hắn từ từ bước ra, nhìn quanh hai bên, chẳng còn bóng dáng của người nào nữa.

Tên người hầu nhìn sắc trời, cảm thấy trời không còn sớm, vội vàng chạy nhanh ra chợ mua sắm chút đồ vật rồi trở lại tòa lâu đài.

Trước lâu đài, Randy đứng trong bóng tối, ghi nhớ bóng dáng tên người hầu, rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ, ngồi bệch trên đất dựa vào tường như kẻ lang thang, chỉ thỉnh thoảng đưa đầu ra ngoài để quan sát.

Trời tối, hôm nay trăng sao sáng người, thành Matheri cũng đã lên đèn, trên đường người qua lại ít hơn, bốn tên lính đánh thuê cũng trở về trong phòng của mình.

Qua cuộc trò chuyện với Kane vào buổi chiều, Rovert cũng xác nhận chắc chắn thân phận của bốn người bọn Ian, bọn hắn đúng là người hầu và hiệp sĩ của Tử tước thành Matheri, Ian là quản lý của đám người hầu nam trong tòa lâu đài này.

Ngoài ra, hôm nay không có thu hoạch gì khác ngoài mấy mẩu chuyện của đám khách uống rượu.

---

Ngoài cổng thành tây, một đoàn người vội vã vượt qua cổng thành, ai nấy đều mang theo vẻ mỏi mệt, nhất là Timothy, hắn đã phải cưỡi ngựa đi liên tục cả một ngày dài, kể từ chiều tối ngày hôm qua, vừa đi vừa về giữa trấn Millson và thành Matheri.

Họ không giảm tốc độ, tiếp tục phóng nhanh trên con đường vắng, nhanh chóng tiếp cận cửa tòa lâu đài.

“Huaaa.” Richard Langstel dừng ngựa, đám thuộc hạ của hắn cũng nhanh chóng dừng lại ở phía sau vị Nam tước.

Vị hiệp sĩ gác cổng giơ lên bó đuốc, từ cái nhìn đầu tiên liền nhận ra vị quản gia, sau đó hắn cũng thấy rõ mặt Nam tước trấn Millson.

“Xin chào ngài Langstel.” Hắn gật đầu chào, vẫy tay để đám thuộc hạ mở cửa ra.

Richard xuống khỏi ngựa, đưa mắt nhìn xem quản gia của tòa lâu đài, “Vậy ta vào gặp ngài Grimster ngay bây giờ hay là đợi tới sáng ngày mai.”

Hiện tại trời đã tối, dù chưa quá khuya nhưng hắn nghĩ mình và người của mình cần được nghỉ ngơi sau một ngày dài, tuy nhiên Richard vẫn phải mở miệng hỏi thăm, để vị quản gia thu xếp chỗ ở cho mình và người của mình.

“Cái này…”



Đối mặt câu hỏi của Richard, Timothy lại có chút do dự.

Khi mọi người đã đi qua cổng đứng trong sân của tòa lâu đài, hắn nói, “Để ta đi thông báo cho ngài Grimster đi, ngài ấy chắc hẳn rất mong muốn gặp được ngươi.”

Lời nói của vị quản gia khiến Richard nhíu mày.

Timothy thì lại gần bên một tên lính gác ở cửa, thấp giọng hỏi, “Ian đã về chưa?”

Người kia lắc đầu đáp lại.

Quản gia thở dài một tiếng, đạp lên cầu thang, dù mệt mỏi nhưng vẫn nhanh chóng băng qua hành lang để đi thông báo.

Richard liếc mắt nhìn theo bóng dáng hơi khom xuống của Timothy đang rời đi, biến mất sau đầu hành lang.

Hắn không thể từ chối được, chỉ có thể im lặng đứng cùng đám lính tại trong sân chờ đợi, liếc mắt nhìn qua bức tường đá cao cao bao bọc xung quanh, những ngọn đuốc màu đỏ vàng chiếu tỏa soi sáng mặt sân.

Chỉ chốc lát sau, có người đi ra từ cửa chính, không phải Timothy trở lại nhưng mà là một tên người hầu khác.

Hắn đi tới nhìn một lượt những người đứng trong sân, cùng theo sau hắn còn có một vị hiệp sĩ nữa.

Kane nhìn Nam tước Langstel, cúi đầu nói: “Tử tước muốn gặp ngài ngay bây giờ.”

Richard Langstel nhíu mày, hắn dừng lại một nhịp, rồi bước lên bậc thang, đi theo sau hắn là hiệp sĩ Gilbert.

Richard vừa vào cửa, tên hiệp sĩ kia đã bước ngang cản lại Gilbert.

“Ngươi.” Gilbert nhăn nhó.

“Nam tước, người của ngài có thể chờ đợi ngoài sân, chẳng có gì nguy hiểm sau cánh cửa này cả.” Tên hiệp sĩ nói.



“Đi thôi thưa ngài, xin đừng để Tử tước đợi lâu.” Kane thúc giục, đứng ở phía trước mặt Richard chuẩn bị dẫn đường.

“Không sao, ngươi lui lại đi.” Richard nói với thuộc hạ của mình, rồi gật đầu ra hiệu Kane đi trước.

Cái hành lang này hắn đã đi qua nhiều lần, nhưng tối hôm nay không hiểu sao có chút u ám, Richard hơi lo lắng khi thấy thái độ khác thường của quản gia Timothy, tên người hầu cùng đám lính trong lâu đài.

Nhưng hắn có gì để Nathaniel giăng bẫy mà tốn công lừa mình đi vào, hắn cũng đâu có phản bội gia tộc Grimster mà phải hứng chịu trừng phạt?

Richard thở dài một hơi, bàn tay sờ tới thanh kiếm bên hông mình, chuôi kiếm lạnh lẽo mang tới cho lòng hắn chút ấm áp và lực lượng.

Kane dẫn Richard tới phòng ăn, một loạt món ăn đã được bày biện trên bàn, phía đầu bên kia của cái bàn dài, Tử tước Nathaniel Grimster đang đứng trước ghế, mỉm cười nhìn xem phong thần của mình đi vào phòng.

Sau nụ cười kia ẩn giấu một chút giận dữ, hắn vừa mới mắng quản gia của mình xong, nhưng ít nhất là Richard đã đến đây rồi.

“Chào mừng ngươi tới nhà của ta làm khách, Richard.” Nathaniel cười nói, giọng nói của người thanh niên tràn ngập hứng khởi và sự thoải mái.

Timothy đứng ở bên cạnh, dùng khăn vải lau đi mồ hôi trên trán, thấy Richard đưa tới ánh mắt thì cúi thấp đầu đáp lại.

Kane đi tới phía trước, kéo ra cái ghế đặt ở đối diện Tử tước, sau đó đi qua gần cái bàn gỗ nhỏ, đứng kề bên Timothy.

Richard đứng giữa phòng, mở miệng, “Ngài gọi ta đến đây…”

Chưa đợi hắn nói xong, Nathaniel đã cắt ngang, “Ngồi vào bàn và dùng bữa với ta, ngươi hẳn cũng đói bụng rồi.”

Tử tước ngồi xuống chỗ của mình, phủ lên khăn ăn màu trắng, đôi mắt vẫn đang nhìn xem Richard.

Richard im lặng ngậm miệng lại, không thể làm gì khác ngoài gật đầu ngồi xuống bàn, đối diện với Nathaniel.

Kane bưng lên bình rượu nho tiến lại gần, hắn đứng bên phía của vị khách, rót đầy cái ly sứ.

Richard liếc nhìn nước rượu màu đỏ óng ánh, cầm ly nâng cao lên.

“Lời đầu tiên, cảm ơn ngài đã đón tiếp ta, thật vinh hạnh cho ta khi làm khách tại Matheri.”



---

Cảm ơn Nấm tặng hoa.