Chương 140: Do dự
Buổi tối hôm trước, trong quán rượu, Rovert và Gert ngồi trước bàn cùng uống rượu.
Gert vừa ăn vừa lầm bầm kể về Kane.
“Hắn sẽ không bán ngươi cho lãnh chúa chứ?” Rovert nhâm nhi rượu, cười nói.
“Lãnh chúa không thể giúp được hắn, chúng ta thì khác, cách chúng ta giải quyết vấn đề mới thực sự thích hợp với hắn, ai sẽ tự tay gạt bỏ sợi dây thừng quăng xuống để kéo mình lên từ vực thẳm chứ.” Gert từ từ nói, chậm rãi cắt thịt, lấp đầy cái bụng trống không suốt cả ngày.
“Hơn nữa, hắn làm gì biết ta là ai, làm gì biết ta ở nơi nào mà báo cáo.” Tên lính đánh thuê quẹt miệng một cái rồi nói tiếp.
“Sau khi mọi chuyện xong xuôi, ngươi sẽ thực hiện lời hứa của mình?” Rovert nhìn vào mắt Gert.
Người sau im lặng trong chốc lát, bỏ xuống dao nĩa, “Ngươi nghĩ sao?”
“Hừm.” Rovert cười nhỏ, không đáp lại.
“Nghe nói tại thành Kavar, có người bán ra một chiếc nhẫn vàng với giá cực kỳ cao, một vị Nam tước gần như trút hết gia sản để mua sắm nó.” Bàn bên cạnh có người trò chuyện với nhau.
“Cuộc triển lãm kia khiến khá nhiều người trở nên điên cuồng a, mấy tên thợ làm trang sức cũng cực nhọc thức khuya làm việc xuyên đêm để làm ra tác phẩm để đời cho bản thân.” Một người khác nói.
“Không phải chỉ là tác phẩm để đời, nghe nói có nhiều người đặt hàng họ làm chúng với giá cao chót vót, thúc giục họ tăng nhanh tiến độ hoàn thành cho kịp ra mắt trên buổi triển lãm kia.” Một tên giơ cao ly rượu lên cụng với đồng bạn mình, tranh nhau nói ra hiểu biết và tin đồn mình nghe được.
“Thiên Thần Trắng hấp dẫn đến vậy sao?” Có một tên lầm bầm, như kẻ say nói mớ.
“Đừng! Đừng bàn luận về người trong hoàng gia, ngươi muốn c·hết sao?” Đồng bạn của hắn mắng mỏ, đè lại tên say xỉn kia.
“Ta cho rằng những món đồ mới làm ra kia chẳng thể nào giành chiến thắng.” Một người đưa ra ý kiến, kéo chủ đề lại trên mấy món trang sức.
“Ngươi muốn nói tới mấy món đồ trong truyền thuyết, trong truyện xưa sao?”
“Không phải truyền thuyết, chúng có thật, chỉ là bị các gia tộc giấu kín trong kho tàng, không biết lần này có bao nhiêu thứ được đem ra, ta muốn lên đường đến đó, ngắm nhìn những thứ chỉ xuất hiện tại trong lời kể kia.” Người đàn ông nói với giọng hướng tới.
“Ngươi tới ngắm nhìn trang sức hay thưởng thức người đẹp.” Có người trêu ghẹo hắn, tên kia lập tức đỏ mặt gân cổ lên phản bác.
Hai người Rovert và Gert im lặng ngồi trong góc lắng nghe người xung quanh bàn luận, Rovert nhíu mày.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này, Randy và Noe từ ngoài cửa đi vào, thấy bọn hắn, Rovert cầm kiếm lên, sau đó đứng dậy rời bàn.
Gert cũng quơ lấy một bình rượu rồi theo sau.
Bốn người tụ hợp rồi cùng nhau lên phòng, cánh cửa phòng khép lại, những lời nói xì xào vang lên, bọn hắn nói về kế hoạch sắp tới.
---
Sáng sớm, lâu đài Matheri vẫn như mọi khi, Kane đứng hầu cận cạnh bên Tử tước Nathaniel.
Ngày hôm qua hắn mang theo sự thấp thỏm trở về lâu đài, phủi sạch bụi bẩn trên quần áo, trên mặt nặn ra nụ cười giả tạo, trong lòng thì ấp ủ suy nghĩ của kẻ lạ mặt.
Người kia đưa ra một lời đề nghị cho hắn, một cứu cánh cho tình huống khó khăn mà hắn đang phải trải qua, nhưng cái giá phải trả là gì?
Kane nuốt một ngụm nước miếng, hôm nay không như mọi ngày bình thường, hôm nay hắn chú ý mọi lời nói, mọi cử chỉ của vị Tử tước.
Nhờ thế hắn mới phát hiện lãnh chúa Grimster có chút khác với mọi khi, vị lãnh chúa nôn nóng hơn, cáu giận khi dùng bữa, thường xuyên tra hỏi liệu quản gia Timothy trở về hay chưa.
Điều này lại làm dấy lên một suy nghĩ khác trong lòng tên người hầu.
Hắn vừa rót rượu cho vị lãnh chúa vừa suy nghĩ đủ thứ.
Có lẽ Nathaniel Grimster không ngờ rằng kẻ đang rót rượu cho mình, công việc mà chỉ những tên hầu cận trung thành nhất mới có thể đảm nhận, trong đầu lại đầy suy nghĩ tính toán chính mình.
Trong lòng Kane có chút bứt rứt nhưng hắn mặc kệ, thứ hắn quan tâm nhất lúc này là bản thân và gia đình, hơn nữa, trong lòng hắn tồn tại chút hi vọng, có lẽ chút lời nói hay thông tin lặt vặt chẳng ảnh hưởng gì tới lãnh chúa của mình, người cực kỳ giàu có và mạnh mẽ.
Sau khi dùng xong bữa sáng, hắn ra ngoài cưỡi ngựa dạo chơi trong chốc lát, rồi lại nhanh chóng vội vàng trở về lâu đài, vừa đặt chân xuống đất liền hỏi thăm.
“Timothy trở về chưa?”
Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu trong ngày hôm nay.
Kane lại gần, đôi tay run run cởi xuống áo choàng cho vị Tử tước.
Hắn trả lời: “Vẫn chưa thưa ngài.”
“Hừm, làm sao lâu như vậy?” Nathaniel có chút nóng vội, dù rằng hắn biết thời gian có chút gấp gáp, nhưng lại vẫn phải phát tiết ra ngoài bằng những câu hỏi dường như có chút vô nghĩa.
Hắn dậm chân vài cái, chà đế giày, như muốn vứt bỏ xui xẻo lây quấn mình dưới nền đá, hậm hực đi vào trong lâu đài, vừa xử lý một chút công việc thường ngày, trong lòng vẫn nóng nảy khó chịu.
Kane theo sau, trong đầu ghi lại từng lời từng lời một vị Tử tước nói ra.
Ngoài cổng lâu đài, Noe và Randy đứng ở hai góc khác nhau, bọn hắn ẩn mình trong bóng tối, tối hôm qua Gert đã miêu tả cho bọn hắn về tên người hầu, đảm bảo bọn hắn sẽ nhận ra tên kia nếu tên kia xuất hiện lần nữa.
Hôm qua hai người vẫn chưa tìm được địa điểm giao dịch ưng ý, nhưng Rovert nói tạm thời dời chuyện đó về sau, trước tiên tập trung vào tòa lâu đài trước đã.
Dường như người thủ lĩnh có chút suy nghĩ khác sau khi đến Matheri, nhưng Randy và Noe đều không hỏi thăm.
Noe trở nên ngoan ngoãn, dường như để chuộc lỗi cho lời nói lúc say rượu của mình ngày hôm qua, mặc dù khi đó chỉ có một mình Randy chứng kiến.
Tên lùn thầm mắng chửi bản thân, hiện tại thì từng giây từng phút đều tự răn bảo chính mình, ‘Rovert là thủ lĩnh’ hoặc là ‘ta đánh không lại hắn’ ‘đừng ngu ngốc tìm c·ái c·hết’.
Hắn dường như bị ám ảnh bởi những lời kia một chút rồi.
Randy lắc đầu, nhìn xem đồng bọn của mình ở phía bên kia đường, tên lùn có lẽ đã thay đổi để trở thành một tên thuộc hạ dưới trướng Rovert, sự biến đổi mà người ngoài mới có thể nhận ra.
Kia là nỗi sợ hãi.
Trời đã tới giữa trưa, vẫn không có gì thay đổi, vị Tử tước ra ngoài trong chốc lát rồi lại trở về, trong đám người hầu ra ngoài cũng không có mặt Kane.
Chờ đợi thêm chốc lát, Rovert đi tới thay thế hai người họ, Randy và Noe trở về quán rượu ăn uống và nghỉ ngơi.
Gert thì âm thầm loanh quanh trong thành, hiện tại hắn đang ở cách nơi này không xa, che lại mặt mũi, lần mò tới sòng bạc trong thành.
Hiển nhiên tên lính đánh thuê có phần coi trọng lời nói của mình, dù gì thì hắn ít nhất cũng muốn cố gắng thực hiện nó.
Rovert nhìn tòa lâu đài trước mặt mình, suy nghĩ về những câu chuyện nghe được trong quán rượu, lại nghĩ tới mục đích thực sự của mình, hắn có chút do dự không quyết định được.
Đưa bàn tay thô ráp sờ lên ‘Ô Nhục’ hắn cảm nhận được bề mặt lạnh lẽo của nó, cái vỏ kiếm làm bằng sắt, bề mặt không bằng phẳng và có chút rỉ sét.
Khác với lưỡi kiếm được hắn bảo quản cẩn thận, lớp vỏ bên ngoài nhìn trông giống một thanh kiếm bị vứt bỏ trong góc lâu ngày không ai để ý tới.
Rovert đưa mắt nhìn lên bầu trời, mặt trời đang lặn xuống phía tây, trời đã về chiều, bỗng trong lâu đài đi ra một bóng người, Rovert nhìn tới, phát hiện có chút giống với khuôn mặt mà Gert miêu tả.
Hắn không vội vàng đi theo sau mà chờ đợi trong chốc lát, đảm bảo sẽ không có binh lính từ trong lâu đài ra ngoài theo sau tên người hầu kia.
Xác định không có ai khác nữa, hắn mới nhanh chóng đi tới chỗ đã hẹn trước.