Chương 137: Trang sức
Ngày 18 tháng 1.
Buổi chiều, thành Matheri.
Đây là lãnh địa của gia tộc Grimster, biệt hiệu của bọn hắn là mèo đỏ của xứ Melitos.
Con mèo trên lá cờ treo ở trên tường thành giống hệt với con mèo trên thắt lưng của Andy mà Rovert nhìn thấy.
Vừa nhìn thấy huy hiệu kia hắn liền biết bốn người kia được phái tới từ thành Matheri, đây là những kẻ trung thành với gia tộc Grimster.
Ngoại trừ Ian, có lẽ ba tên còn lại đều là hiệp sĩ hoặc binh lính, không biết làm sao bọn hắn có được một tên nội gián trên con thuyền vận chuyển ‘Chuỗi Ngọc’ rồi lập mưu đoạt lấy nó.
Có lẽ lãnh chúa Grimster không ngờ tới được thứ mình m·ưu đ·ồ giờ đang ở trên tay của bốn tên lính đánh thuê.
Bốn tên này đang muốn bán đi chuỗi ngọc và chia phần chiến lợi phẩm với nhau, ba người khác cũng tạm thời bị buộc chặt bên cạnh Rovert vì chuỗi ngọc kia.
Gert có vẻ như thật lòng muốn gia nhập với Rovert.
Noe và Randy cũng tạm thời coi Rovert là thủ lĩnh của mình.
Bốn người cưỡi ngựa đi vào trong thành, dạo bước trên đường phố, tìm tới trước cổng của tòa lâu đài.
Rovert đưa mắt nhìn xem cánh cổng được canh gác kỹ càng bởi một đám binh lính, trong lòng tự hỏi nên làm sao chào bán thứ này cho lãnh chúa Grimster.
“Đi thôi, về quán rượu trước đã.” Rovert quay đầu rời đi.
Bốn người tìm tới chỗ quán rượu trong thành, tạm thời chờ đợi ở nơi này.
“Cho một cái bánh nướng, một con gà quay và hai bình rượu.” Randy lại quầy gọi thức ăn rồi tới bên bàn ngồi xuống.
Ăn uống xong xuôi, Rovert nói, “Gert, ngươi đi tới xung quanh lâu đài xem xét, nhìn xem có cơ hội nào tiếp xúc tới người bên cạnh Tử tước Grimster hay không.”
“Ừm, vậy ta đi đây.” Gert gật đầu đứng dậy rời đi.
“Hai người các ngươi đợi tỉnh rượu một chút thì đi khu vực quanh thành tìm xem nơi nào thích hợp để giao dịch.” Rover lại nói tiếp.
“Ừm, bây giờ ta liền đi, dù sao ta cũng không say.” Đầu trọc Randy đứng dậy, “Đi thôi.” Hắn vỗ vai Noe.
Tên lùn cũng tranh thủ cầm lên bình rượu rồi đi ra ngoài.
Trong quán chỉ còn lại một mình Rovert, hắn vừa nhâm nhi rượu nho vừa lắng nghe những người xung quanh trò chuyện.
Trên đường phố, Gert đi bộ dạo bước tiến lên, hắn không mang theo cung tên hay kiếm, chỉ có một thanh dao găm đeo ở sau thắt lưng, bước chân chậm chạp tiến lên, theo trí nhớ của mình tìm tới chỗ tòa lâu đài.
Hắn đứng ở cách cổng xa xa, tay cầm túi rượu, rưới một chút lên áo choàng để toàn thân bốc lên mùi rượu nồng nặc rồi kéo cái mũ trùm che đậy một phần mặt mũi, ngồi dựa vào tường.
Đôi mắt thỉnh thoảng khép mở quan sát phía cổng của tòa lâu đài, ghi nhớ những người ra vào.
Bộ râu xồm xoàm, mái tóc rậm rạp, trên mặt còn bôi lên chút bụi đất để hắn nhìn như một tên uống rượu say gục tại bên đường.
Gert ti hí mắt mà quan sát, một lát sau bỗng có một tên thiếu niên ăn mặc rách mướp tiến lại gần, nhìn xem người đàn ông đang nhắm mắt ngồi dựa vào tường, hắn đang định đưa tay luồn vào trong thì bỗng bị thứ gì bắt lại.
Không biết từ lúc nào người đàn ông kia đã trợn mắt nhìn hắn, cổ tay hắn bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt, tên nhóc lang thang sợ hãi vừa muốn hét lên thì bị một tiếng gầm nhỏ ngăn lại.
Gert thấp giọng nói: “Câm miệng!”
Tiếng gầm kia dọa sợ tên nhóc, âm thanh nghẹn lại trong cổ họng không phát ra được.
“Cút đi!” Gert buông ra cổ tay của tên nhóc, xua đuổi hắn cút khỏi nơi này, nếu làm ầm lên bọn lính sẽ chú ý tới mình mất.
Tên nhóc kia sợ hãi lui lại, mau chóng chạy đi, người nằm trên đất vẫn đóng chặt mắt, một lần nữa trở nên không thu hút chút nào với những người đang qua lại trên đường.
Ngoài thành, Randy và Noe đang cưỡi ngựa đi song song nhau, bỏ qua những đồng ruộng gần thành, bọn hắn đi tới những khu vực ở xa hơn, quan sát tìm kiếm địa điểm thích hợp.
“Ta cảm thấy dường như Rovert không muốn bán đi chuỗi ngọc kia, hắn rất quý trọng nó.” Noe nói, giơ lên bình rượu lại uống thêm một ngụm, hắn đã có chút ngà ngà say.
“Sao ngươi lại nói tới chuyện này?” Randy nhỏ giọng.
“Đêm nào hắn cũng nhìn chuỗi ngọc kia một lần, ta thấy được sự lưu luyến trong ánh mắt kia.” Noe đã có chút say rượu, lời nói đứt quãng.
“Ngươi định làm gì?” Randy dừng ngựa lại.
Noe cũng dừng ngựa, quay qua nhìn tên đầu trọc, liếm môi nói: “Một mình ta thì không phải đối thủ của hắn, nhưng mà…”
“Đủ rồi!”
Hắn chưa nói xong đã bị Randy ngắt lời, “Ở chung với nhau một tháng có vẻ như khiến cho ngươi không còn sợ ‘Quái Vật’ nữa, đừng kéo ta vào trong chuyện này, hay ngươi cảm thấy Rovert dễ bắt nạt, riêng phần tiền được chia lần trước đã vượt quá phần chúng ta nên được rồi.”
Randy thúc chân để ngựa của mình tiếp tục đi, “Nếu ngươi muốn c·hết thì cứ đi một mình, đừng kéo theo ta.”
Giọng của tên trọc nghiêm túc và khắc khe.
Trên trán vài giọt mồ hôi toát ra chảy xuống lướt qua khuôn mặt, Noe bỗng im lặng, hắn lập tức tỉnh táo lại từ cơn say, trong lòng đảo lại những lời mình vừa nói, run rẩy một cái.
Không biết ai cho hắn lá gan để có suy nghĩ như vậy, bóng hình của con quái vật ẩn mình dưới lớp áo choàng rách nát lần nữa hiện lên, cái bóng đen bên trong lớp áo choàng thở ra những hơi nặng nề.
Hắn nhớ tới lưỡi kiếm lạnh lẽo vung chém không chút do dự kia, nhớ tới cặp mắt của Rovert khi đang t·ra t·ấn Bain, Noe nuốt ngụm nước miếng.
‘Ngu ngốc! Đồ ngu ngốc!’ Hắn thầm mắng bản thân mình, cưỡi ngựa đuổi kịp Randy, may mắn tên trọc nhắc nhở hắn, nếu không để suy nghĩ kia lớn lên, hắn sẽ tự tay đưa tiễn mình xuống địa ngục mất.
Trong cơn say hắn dường như bị ma quỷ xui khiến, Noe thở dài một hơi.
Trong quán rượu, Rovert vẫn đang ngồi một mình trước bàn, thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, chỉ có bình rượu là liên tục vơi đi, hắn vừa suy nghĩ tới chuỗi ngọc và Tử tước Grimster, những chuyện Bain đã kể ra, vừa lắng nghe những câu chuyện của những kẻ ngồi xung quanh mình.
Lòng Rovert đã có quyết định, hiện tại chuỗi ngọc này không có giá trị gì với hắn, hắn sẵn sàng bỏ ra chuỗi ngọc, nhưng hắn không chỉ muốn tiền, hắn còn cần nhiều thứ hơn nữa.
Trong quán rượu có một phần là dân thành Matheri, một phần khác là những người khách đến từ những nơi khác nhau.
Một số kẻ trong bọn hắn cũng bàn tán về chuyện ở Vương Đô, ngày cuối cùng của tháng 1 sẽ có một cuộc triển lãm được tổ chức ở đó.
Rovert tự hỏi mình có nên mang theo chuỗi ngọc tới đó không.
Rất nhiều quý tộc và thương nhân đã lên đường tới Vương Đô, mang theo những vật trang sức quý giá nhất của mình.
---
Trong lâu đài Matheri, trong phòng của Tử tước Grimster, tiếng đồ vật vỡ vụn vang lên, không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu trong những ngày gần đây.
Vị Tử tước trẻ điên cuồng phát tiết cơn giận của mình, người quản gia đứng ở một bên nhíu mày.
Chờ đến khi trước mặt không còn thứ gì, những người hầu gái đang nơm nớp lo sợ thu dọn đống ly bình vỡ nát, Tử tước Grimster mới quay sang nhìn quản gia của mình.
“Timothy, có khi nào đám người Ian và Jens lấy được đồ rồi mang nó trốn đi rồi không?”
Quản gia thở dài cúi đầu nói, “Ian và Jens rất trung thành với ngài, bọn hắn sẽ không làm như vậy đâu.”
Nathaniel Grimster gật đầu, “Ta cũng nghĩ vậy, bọn hắn không dám làm vậy, nhưng sao vẫn chưa có tin tức gì?” Hắn đi tới vỗ mạnh lên bàn gỗ, hai tay chống ở phía trên mặt bàn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quản gia đảo mắt suy nghĩ một hồi, “Có lẽ bọn hắn bị chậm trễ, hoặc là đã thất bại, ta nghĩ chúng ta cần chờ thêm chút thời gian.”
“Nhưng chúng ta không có thời gian!” Grimster gằn từng chữ.
“Chỉ còn không tới hai tuần nữa.” Hắn vò đầu nói.
“Vậy ngài muốn ta làm gì?” Quản gia thấp giọng nói.
Grimster đảo bước qua lại một chút rồi dừng lại, vung vung ngón tay nói, “Nghe nói nhà Langstel có một thứ trang sức quý báu, cho gọi hắn ta tới đây.”
Quản gia Timothy cảm thấy có chút không ổn nhưng vẫn cúi đầu, “Vâng.”
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa.