Chương 136: Ngọc trai
Những k·ẻ c·ướp b·ị t·hương nằm trên đất nhanh chóng bị các hộ vệ kết liễu tính mạng.
Không có ai quan tâm tới tiếng van xin của chúng.
Trên thân chúng chẳng có thứ gì đáng giá, thứ đáng giá nhất có lẽ là mấy con ngựa gầy còm mà chúng cưỡi đến đây.
Đám hộ vệ lấy đi v·ũ k·hí và dắt hơn mười con ngựa kia gia nhập vào đoàn xe, họ để mặc đống xác c·hết nằm nguyên trên mặt đất.
Còn t·hi t·hể của mấy người hộ vệ thì được bỏ lên một cái xe kéo.
Willie băng bó xong v·ết t·hương trên tay mình liền chạy đi cảm ơn những người đã đứng ra chiến đấu chống lại đám c·ướp.
“Không có gì.” Lance cười nói, sau đó đưa mắt nhìn Willie rời đi.
Người thương nhân lại chạy tới chỗ của bọn người Rovert, sức chiến đấu của bốn người này cũng rất đáng gờm, bọn họ g·iết c·hết khoảng sáu bảy t·ên c·ướp trong trận chiến nhỏ vừa rồi.
“Đó là việc chúng ta nên làm.” Giọng nói khàn khàn truyền ra từ sau cái mặt nạ sắt.
Willie không nhận ra Rovert, hắn luôn miệng cảm ơn một hồi rồi rời đi thu xếp những chuyện khác.
Sau chốc lát, đoàn xe lại lăn bánh rời đi, bọn họ đi một đoạn cách không xa chỗ này, tới dưới một chỗ gốc cây.
Willie nhảy xuống khỏi ngựa, hơi nhăn mặt vì vừa đụng chạm tới v·ết t·hương trên tay, hắn đi tới vỗ vỗ thân cây sần sùi kia, nhìn những mầm non mới nhú lên trên cành, quay lưng lại nói với thuộc hạ của mình.
“Đưa tiễn bọn hắn ở đây đi.”
Mọi người dạo quanh thu thập cành khô, gom chúng lại thành một đống lớn, rồi đặt mấy cái xác lên trên.
Willie đi lại chỗ xe ngựa của Arvin, khi hắn lại gần xe ngựa kéo màn lên, vị tư tế quay qua đưa mắt nhìn hắn.
“Xin nhờ, tư tế.” Willie nhỏ nhẹ nói.
Arvin gật đầu, khép lại màn vải.
Rồi hắn xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời trong chốc lát, đi chậm tới chỗ gốc cây.
Rovert nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên kia, không nghĩ tới hắn ta lại ở nơi này.
Một người quen biết cũ.
Tên lính đánh thuê cúi thấp đầu, kéo cái mũ trùm xuống một chút, ẩn giấu khuôn mặt dưới tận ba lớp bảo vệ.
Cái mũ trùm, mặt nạ sắt và lớp vải trắng quấn đầy mặt kia.
Ba người khác trong nhóm cũng không có hứng thú quan sát việc hỏa thiêu hay t·ang l·ễ, nhóm bốn người đứng dựa vào xe hàng ở cuối đoàn xe, truyền tay nhau túi rượu mà nhấm nháp.
Arvin đi tới gần đống củi vừa được chồng chất lên, từng bước từng bước thực hiện nghi thức, đã lâu hắn không đọc lên những lời kinh dâng lên Gopothy.
Những người khác trong đoàn lúc này mới biết trong đoàn xe có một vị tư tế đồng hành.
Lance đứng ở xa xa quan sát, cầm trên tay ‘Người Cắt Cỏ’ lau chùi cẩn thận rồi đút vào vỏ.
Lốc Xoáy thì đi lại gần sát bên con ngựa cái kia, thỉnh thoảng muốn đưa đầu lại gần nhưng rồi rụt lại không dám bước tới trước.
Một người thiếu nữ từ trong xe thò đầu ra, hứng thú nhìn xem cảnh này.
Làn khói bốc lên trong vòng ba giờ, rồi đoàn xe tiếp tục lên đường, họ đi về hướng đông.
Chiều tối, bọn họ dừng lại trên đồng hoang, hôm nay không gặp phải thị trấn hay làng mạc nào để dừng nghỉ trên đường.
Bởi vì bọn c·ướp xuất hiện lúc ban ngày, đoàn xe có chút lo âu về sự an toàn của mình ở nơi hoang dã này.
Những chiếc xe tạo thành vòng ngoài, bên trong là những túp lều vải và lửa trại, mọi thời khắc đều có người thay phiên nhau gác đêm, cảnh giác mọi nguy hiểm có thể tiếp cận mình.
Mọi người ăn uống rồi nghỉ ngơi, đêm dần khuya.
Trong một túp lều, Rovert lấy ra hộp gỗ, mượn nhờ ánh sáng lờ mờ chiếu từ ngoài vào mà nhìn ngắm Chuỗi Ngọc của Lòng Sông, những hạt ngọc đẹp đẽ sáng ngời, chỉ cần một chút ánh sáng đã có thể phát ra hào quang chớp lóa, đây là tạo vật tuyệt vời của tự nhiên.
Bàn tay thô ráp lướt qua bề mặt bóng loáng của những viên ngọc, đụng chạm cẩn thận nhẹ nhàng như sợ hãi sẽ làm dơ bẩn trầy xước nó.
“Venset.” Rovert lẩm bẩm, đặt chuỗi ngọc về lại trong hộp gỗ cất kỹ.
“Chúng ta sẽ làm gì với nó.” Gert ngáp một cái, ngồi dậy.
Rovert quay đầu nhìn hắn, trên mặt người đàn ông chỉ có băng vải, khi ở riêng với ba người này, hắn không mang theo mặt nạ sắt.
“Chờ tới nơi đã, khi đó ta sẽ có quyết định.” Rovert trầm ngâm rồi nói.
“Thôi ngươi nghỉ ngơi đi.” Gert ngồi thẳng người, cầm thanh kiếm ngắn đặt lên đùi, bốn người bọn họ cũng thay phiên gác đêm, không thể trông cậy hết vào bọn hộ vệ của thương đội được.
“Ừm.” Rovert gật đầu nằm xuống, tay gác trên trán, đầu óc lâng lâng một hồi rồi th·iếp đi.
Sáng sớm, đoàn xe lại tiếp tục lên đường.
Có vẻ như đám c·ướp kia đã chạy mất dạng và không dám trở lại báo thù.
Có lẽ những kẻ xuất hiện ngày hôm qua đã là tất cả thành viên của bọn chúng, những kẻ sống sót hẳn chạy trốn thật xa tìm kiếm những mục tiêu nhỏ bé dễ chọc hơn.
Tiếp theo lại là những ngày dài đi đường, nhàm chán và kéo dài dằng dẵng.
Buổi trưa bốn ngày sau, ngày 14 tháng 1.
Thương đội của gia tộc Canfield tới thành Mebeya, nơi này đã là lãnh thổ của xứ Melitos, vùng đất rộng lớn nhất của vương quốc Aswia.
Thành Mebeya, lãnh địa của gia tộc Lindrence, huy hiệu của họ là một con chim công màu đỏ xòe ra cái đuôi sặc sỡ trên nền cờ vàng.
Tòa thành ở gần với Vương Đô nên rất thịnh vượng, dòng người ra vào rất nhiều, những thương đội từ các xứ khác đi qua nơi này trước khi đi đến Vương Đô Icrane.
Đoàn xe vào thành, Willie dẫn đầu mấy chiếc xe chở hàng hóa ghé vào khu chợ để mua bán, những người còn lại thì đến một quán trọ trong thành để nghỉ lại, bọn hắn sẽ ở đây vài ngày rồi tiếp tục lên đường.
Trong quán rượu, Rovert khoanh tay ngồi dựa vào vách tường, trầm ngâm suy nghĩ, ba người khác thì kêu thức ăn và rượu lên, bọn hắn chi tiêu khá dư dả sau khi kết thúc vụ làm ăn kia.
Tên lùn Noe vừa cắn một cái đùi gà vừa nói: “Chúng ta có nên tiếp nhận chút nhiệm vụ không, kiếm một ít thu nhập thêm trên đường, ta vừa nghe thấy bàn kế bên cũng sắp lên đường đi tới Matheri.”
Đầu trọc Randy phản đối nói: “Không cần, chúng ta hiện tại không thiếu tiền, đừng thêm công thêm chuyện, chờ bán xong sợi dây chuyền đã, khi đó ngươi có đủ tiền để tiêu xài trong thời gian rất dài.”
“Ngươi tìm được người mua rồi sao?” Noe quan tâm quay qua hỏi.
“Chưa, phải chờ đến Matheri, hay ngươi muốn ta cầm nó trên tay rồi đi rao bán dọc đường, xem đám nông phu và trộm c·ướp có hứng thú hay không.” Rovert nhíu mày đáp lại một câu rồi nhắm mắt lại.
Gert nhìn Rovert có vẻ không vui, đập Noe một cái để hắn im miệng.
“Uống ít thôi, lát nữa chúng ta phải đi đường.” Hắn vừa lau bộ râu xồm xoàm của mình vừa nói.
Ăn uống xong, nhóm bốn người rời đi Mebeya, bọn hắn chỉ ở lại nơi này không tới ba giờ.
Bốn con ngựa băng qua cổng bắc rời khỏi thành, hướng về thành Matheri.
Từ Mebeya tới Matheri cần khoảng bốn ngày đi đường, nếu cưỡi ngựa phi nước đại thì hơn hai ngày.
Rovert không vội vã lắm, hắn ngồi cưỡi con ngựa già chậm chậm đi.
Buổi đêm, bọn hắn dừng nghỉ tại một ngôi làng nhỏ, gia đình người nông dân vui vẻ nhận lấy mấy đồng xu, sắp xếp chỗ ngủ cho bốn vị khách.
Sáng sớm họ lại tiếp tục lên đường, hai ngày tiếp theo cứ như vậy trôi qua.
Càng tới gần Matheri, Rovert dường như càng có chút không vui vẻ, hắn im lặng không nói chuyện, không biết là chuyện gì xảy ra.
Mỗi tối hắn lại lấy ra chuỗi ngọc mà nhìn ngắm, nhìn xem những hạt ngọc lấp lánh dưới ánh trắng.
“Nó được làm từ gì mà có thể ẩn mình trong nước?” Noe gối đầu trên túi hành lý, tò mò hỏi thăm thủ lĩnh của mình.
Rovert ngắm nhìn chuỗi ngọc trong tay, thì thầm:
“Ngày xưa, những người thợ lặn mò ngọc trai giỏi nhất ở sông Venset tình cờ tìm được một hạt ngọc trai đặc biệt trong đống trai mà mình mò được.
Một hạt ngọc trai có thể hòa mình vào trong dòng nước.
Sau đó nó được bán cho một vị thương nhân giàu có của vùng, người thương nhân kia ra giá cao mua sắm và treo thưởng cho những viên ngọc giống như vậy.
Mất 37 năm để tìm ra 69 hạt giống như vậy, người thương nhân kia đã từ một tên thanh niên đã trở thành một ông lão.
Sau đó không còn hạt ngọc trai đặc biệt nào được tìm thấy nữa.
Con trai của người thương nhân kia đem 70 hạt ngọc trai làm thành một chuỗi hạt và cầu hôn con gái duy nhất của lãnh chúa.
Sau đó hắn ta trở thành lãnh chúa của vùng đất đó, và ‘Chuỗi Ngọc của Lòng Sông’ được gia tộc bọn hắn lưu truyền qua nhiều thế hệ, nó thường được người thừa kế dùng làm quà cầu hôn.”
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa.