Chương 138: Hố
Gert chờ đợi trước cửa lâu đài hồi lâu, cả thân thể đã có chút tê dại nhưng vẫn chưa tìm thấy cơ hội cho mình.
Ban đầu hắn còn có vài tên người hầu ra khỏi cửa, hắn theo sau mấy tên kia loanh quoanh trong khu chợ, nhìn bọn hắn mua sắm thức ăn và vật dụng, biết không trông cậy vào đám người hầu này được, lại một lần nữa trở về chỗ cũ.
Lần này hắn cẩn thận hơn, lựa chọn một góc khác, cố gắng không để đám binh lính phát hiện mình có điểm gì đáng ngờ, hắn đang chờ đợi một người có thể tiếp cận với lãnh chúa của tòa lâu đài, chứ không phải mấy gã làm việc dưới bếp sau.
Nhưng đợi chờ đã lâu mà không có đối tượng nào phù hợp.
Cặp mắt kia đang mở to ra, Gert chẳng còn để ý giả vờ ngủ say nữa, hắn như người say bừng tỉnh đang trừng trừng nhìn phía trước mặt mình, mặt mũi mang một xíu vẻ dữ tợn.
Bỗng một bóng người cưỡi ngựa ra khỏi cổng của tòa lâu đài, đó là một người đàn ông trung niên.
Ngay phía sau hắn ta lại toát ra hai bóng người nữa, nhìn trang phục của họ có lẽ là hộ vệ của hắn.
Ba người này phóng ngựa thật nhanh băng qua con đường, không biết muốn đi tới nơi nào, khi mà hiện tại trời cũng đã sắp sửa tối xuống rồi.
Gert nhìn bọn hắn rời đi, thở dài, ba người kia có vẻ phù hợp, nhưng lại cưỡi ngựa và đi thành nhóm ba người, hắn cảm thấy tỷ lệ thành công là không lớn.
Tên lính đánh thuê tiếp tục dựa vào vách tường, nhúc nhích sửa sang phần lưng, trong lòng đoán chừng có lẽ ngày mai lại phải túc trực tại nơi này một ngày nữa.
Thật nhàm chán a!
Nhưng mà ngay sau đó lại có một người thanh niên ra ngoài, tên kia cúi đầu đi thẳng về phía trước.
Gert đánh giá trang phục của hắn, thần sắc người thanh niên vội vàng, bước chân nhanh nhẹn, quan sát một hồi, hắn cảm thấy đây hẳn là người mình cần tìm.
Tên kia mặc trang phục của người hầu nhưng có vẻ như tốt hơn những người bình thường, trông bề mặt vải cũng sạch sẽ hơn, khuôn mặt cũng không dơ bẩn, chắc có lẽ là người hầu cận gần bên vị lãnh chúa.
Gert hít một hơi thật sâu, hắn đưa tay vuốt mặt giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chờ đợi người kia đi ngang qua mình một đoạn liền đứng dậy, chậm chạp bước theo sau lưng hắn ta.
Tên thanh niên bước nhanh, vẻ mặt lấm lét, dạo bước qua đường phố, chợt hắn rẽ vào một ngõ hẻm ở phía trước.
Gert thấy hắn ta vừa bước vào hẻm liền tăng tốc bước chân, đi tới đầu con hẻm, đưa mắt nhìn bóng lưng người kia.
Chờ tên thanh niên rẽ qua một lối khác hắn lại tiếp tục theo sau, Gert cứ như vậy tiếp tục theo đuôi, đôi chân nhẹ nhàng di chuyển, cố gắng phát ra âm thanh nhỏ nhất.
Trong lòng lại tự hỏi, một tên người hầu của lâu đài đi đâu ra ngoài vào giờ này, tại sao lại mò tới một chỗ hẻo lánh như vậy?
Hắn theo sau một đoạn nữa, chợt dừng bước, vì phía trước không còn tiếng bước chân.
Hắn im lặng đứng dựa sát vào tường, lỗ tai gần nhích tới phía bên kia, có chút tiếng nói chuyện vang lên từ bên trong con hẻm nhỏ.
“Lần này ngươi mang đến bao nhiêu tiền?” Giọng nói một người đàn ông vang lên, trong đầu Gert tự giác tưởng tượng ra một thân hình cường tráng và vẻ mặt dữ tợn.
“4, à không là 3 Dobra.” Giọng nói đáp lời trẻ trung hơn, mang theo một chút ngập ngừng sợ hãi, đây chắc hẳn là tên người hầu của lâu đài.
“Khốn kiếp, rốt cuộc là bao nhiêu?” Giọng nói đầu tiên mang vẻ hùng hổ, có tiếng xô đẩy phát ra, sau đó là ‘A’ một tiếng, tên người hầu la lên đau đớn, “Đừng, làm ơn, ta sẽ mau chóng kiếm đủ tiền! Làm ơn đi!”
Tiếng lục lọi vang lên, leng keng leng keng, là âm thanh của những đồng tiền rơi xuống mặt đất, “Chỉ có 4 Dobra sao?”
“Đừng, làm ơn, nhà ta đã hết gạo, cho ta giữ lại một đồng bạc, làm ơn đi!” Tên người hầu lại cầu xin.
‘Đùng’
Một tiếng vang trầm đục, sau đó là tiếng rên rỉ của tên người hầu, có vẻ như lại bị người kia đánh, “Ai quan tâm người nhà của ngươi no hay đói, bọn hắn có c·hết đói ta cũng không thèm để ý, đây cũng chỉ là một phần nhỏ trong số tiền ngươi nợ ông chủ của ta.”
Ra là người đòi nợ, vậy tên người hầu lén lút đi ra ngoài để trả nợ và đem tiền về cho nhà của mình. Gert thầm suy đoán tính toán, hắn vẫn giữ im lặng tiếp tục nghe bọn hắn nói chuyện.
Người đòi nợ lại nói tiếp, “Nhớ kỹ lần sau mang đủ tiền tới trả, nếu không ta sẽ đến nhà người đòi.”
“Đừng, nhà ta làm gì có tiền, xin chờ đợi cho tới ngày phát lương, làm ơn đi.” Tên người hầu van xin thảm thiết.
“Đừng có làm vẻ mặt này với ta, ai bảo ngươi mượn nợ.” Tên đòi nợ mắng lại, leng keng, là tiếng động mấy đồng xu rơi vào trong túi.
“Đó là các ngươi lừa ta, ta vốn không hề muốn đánh cược.” Tên người hầu yếu ớt nói.
“Thằng khốn, mày nói ai l·ừa đ·ảo.” Đùng một tiếng, sau đó là bịch một tiếng, tên người hầu té ngã xuống đất, “Có chơi có chịu, nhớ lấy mang tiền tới khi đến hạn trả nợ.”
Không còn ai nói gì nữa, một vài tiếng bước chân rời xa ngõ hẻm này ở một lối khác, tên người hầu thì rên rỉ nhỏ, âm thanh khó khăn chui ra khỏi trong cổ họng.
Lúc này, Gert mới thò đầu ra nhìn xem, đúng là tên người hầu mà hắn theo dõi ban nãy đang nằm trên đất, đầu kia của ngõ hẻm cũng không còn bóng người nào.
Gert liếc nhìn tên kia, lùi lại dựa lưng vào tường, trong đầu suy nghĩ nên làm như thế nào, đây có lẽ chính là cơ hội mà hắn chờ đợi đã lâu.
Trong ngõ hẻm, Kane đau đớn ôm bụng, cú đá từ tên đòi nợ làm hắn đau đớn không thôi, cơn đau lan tỏa ra khắp cơ thể của hắn, trong dạ dày như sóng biển lăn lộn, thức ăn từ bữa sáng đã tiêu hóa sạch, hắn nôn ra chút dịch dạ dày, cổ họng vừa chua đắng vừa bỏng rát.
“Khục, khục.” Kane ho khan vài cái, trên mặt mang theo vẻ thống khổ, không nghĩ tới chỉ vì một lần ma xui quỷ khiến mò vào sòng bạc lại gây nên hệ lụy kéo dài dằng dẵng như vậy.
Đã hai tháng hắn không đem được đồng nào trở về nhà, bốn đồng Dobra này là phần thưởng cuối năm và tiền lương tháng trước của hắn, vốn dĩ nghĩ mình có thể đem về ít nhất một đồng bạc cho gia đình, không nghĩ tới lại toàn bộ rơi vào tay tên đòi nợ.
Kể từ khi hắn trở thành người hầu thân cận cho lãnh chúa Grimster, gia đình hắn đã có một cuộc sống tốt hơn, không nghĩ tới có một ngày lại rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Hắn không thể phản kháng, cũng chẳng thể trốn tránh đi đâu được.
Tay chân của chủ sòng bạc thì nhiều, gia đình của hắn thì sống ở trong thành, hắn cũng không dám nói với lãnh chúa về điều này, tên chủ sòng bạc có vẻ như quen biết người trong lâu đài, Kane không nghĩ lãnh chúa sẽ vì mình mà bỏ ra số tiền kia để trả nợ.
Con số của tiền nợ lớn dần qua những ván cược, khi hắn nhận ra thì đã muộn, hiện tại nó lớn đến mức đã trở thành một cái gông xiềng tròng trong cổ mình, sức nặng lại ngày càng tăng dần, có lẽ sẽ sớm trở nên không thể gánh vác.
Kane đưa mắt nhìn vào bức tường trước mặt mình, đột nhiên một suy nghĩ xông ra trong đầu, nếu mình c·hết thì sẽ như thế nào, bọn hắn liệu có làm khó dễ gia đình của mình hay không?
Một bóng dáng nhỏ nhắn hiện lên trong đầu, Kane cắn chặt hàm răng.
Đôi mắt lăng lăng nhìn xem bức tường đá bám chút rong rêu, hắn đứng dậy, vỗ vỗ phủi xuống bụi đất dính trên người, im lặng đứng một mình trong con hẻm vắng.
Sau đó hắn thở dài một hơi, hắn không có can đảm làm như vậy.
Không biết là nỗi sợ c·ái c·hết, nỗi sợ đau đớn hay sợ hãi rằng dù mình c·hết thì món nợ kia cũng sẽ đu bám theo hai vợ chồng già và đứa em nhỏ ở nhà.
Kane không dám đánh cược, vì đánh cược thua nên hắn mới rơi vào hoàn cảnh này.
Tên người hầu chán nản với khuôn mặt thảm sầu bước chầm chậm, chuẩn bị trở về lâu đài, trong lòng u ám, bước chân lê thê.
Bỗng một bóng đen bước ra ngăn lại đường đi, Kane ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông để râu lồm xồm chặn đường, người kia nhìn hắn cười cười.
“Ngươi muốn thoát khỏi cái hố này sao?”