Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 135: Áp đảo




Chương 135: Áp đảo

Ngày 9 tháng 1.

Giữa trưa, trời trong xanh ánh nắng tươi sáng.

Thương đội của gia tộc Canfield vừa rời khỏi thành Sifa, tòa thành kia xây dựng trên vùng đồi núi.

Bọn hắn ra khỏi cổng thành vào lúc sáng.

Hiện tại bọn hắn đang di chuyển trên vùng đất vắng bóng người, đoàn xe kéo dài trên con đường đất.

Điểm đến tiếp theo của bọn hắn là thành Mebeya, đây sẽ là điểm dừng chân cuối cùng trước khi họ đến được Icrane, đích đến của hành trình lần này.

Lance cưỡi trên lưng ngựa, trên thân mặc giáp da, ngán ngẩm đưa mắt nhìn xung quanh.

Lốc Xoáy bước đi chầm chậm, thỉnh thoảng nó ngẩng đầu nhìn sang một con ngựa màu đen đang kéo xe ngựa rồi hí lên một tiếng.

Mỗi khi bọn họ dừng lại nghỉ ngơi nó đều quanh quẩn bên chiếc xe ngựa kia, quấn quít lấy con ngựa cái, để Lance xấu hổ nhưng không thể làm gì khác.

Đoàn xe này có hơn một trăm người, thỉnh thoảng có người rời đi, dọc đường lại có những người khác gia nhập.

Rovert và ba tên đồng bọn của mình hiện tại cũng ở trong đoàn xe này, những người khác cũng không nhận ra đây là Quái Vật Rovert ở bến sông Momas.

Bởi vì hiện tại hắn mang theo một cái mặt nạ sắt đen che phủ cả khuôn mặt.

Vừa nhìn thấy liền biết là kẻ nguy hiểm và không nên chọc vào.

Với lại hiện tại có thêm ba người khác đồng hành với hắn, ba người lính đánh thuê kia cưỡi theo những con ngựa khỏe mạnh vừa mua sắm, chỉ có Rovert vẫn ngồi trên con ngựa già chậm rãi mà đi.

Bỗng có chút tiếng động truyền vào lỗ tai của Rovert, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bên phải mình.

Sau đó hắn ghì cương dừng ngựa, ba người khác thấy vậy cũng dừng lại, Rovert đưa ra một ngón tay chỉ về phía xa xa, sau ngọn đồi đột nhiên toát ra một nhúm người, khoảng chừng hai mươi ba mươi người cưỡi ngựa, bọn chúng đang lao tới nơi này như bầy sói đói tìm thấy miếng mồi ngon.

Những người khác trong đoàn xe cũng bị tiếng động lạ làm giật mình, họ đều đưa mắt xoay quanh tìm kiếm, không mất quá lâu để họ nhìn thấy đám c·ướp.



“C·ướp, có c·ướp!” Lance la to lên, hắn rút ra thanh kiếm bên hông, giật ra dây buộc để đống hành lý nặng nề trên lưng Lốc Xoáy rơi xuống đất, tiếng vang động khi bộ giáp nặng đập trên mặt đất gây nên sự chú ý của Rovert.

Hắn nhìn bên kia một hồi rồi thu lại tầm mắt, “Tự bảo vệ mình cho tốt.” Giọng khàn khàn của người thủ lĩnh vang lên, nhắc nhở mấy tên đồng bọn.

“Bảo vệ hàng hóa!” Willie Canfield la hét, hắn nhảy xuống xe ngựa lay động thân hình hơi mập của mình rút ra thanh kiếm ngắn, nói với đám hộ vệ: “Đừng để hàng hóa b·ị c·ướp đi.”

Ba mươi t·ên c·ướp cưỡi ngựa phóng tới, một vài mũi tên rời khỏi cung bay về phía đoàn xe.

Mũi tên sắt ghim lên thùng xe, đâm thủng vài bao lúa mạch hay cắm xuống mặt đất.

Không có ai b·ị t·hương.

“Giết bọn hắn!” Một người hộ vệ hét lên, cưỡi ngựa dẫn đầu đội hộ vệ lao về đám c·ướp.

Lance nắm chặt ‘Người Cắt Cỏ’ hắn cũng cưỡi ngựa lao ra từ phía sau, nhắm vào một tên trong bọn c·ướp.

‘Phập’ mũi tên của Gert xuyên thủng thân thể một t·ên c·ướp, để hắn ngã khỏi con ngựa gầy gọc, thân xác như bao rơm rạ lăn lộn trên đất, giống như đã gãy cổ mất rồi.

Rovert thở hắt ra một hơi, đưa mắt nhìn về phía ‘Ô Nhục’ nhe răng cười, “Vậy thì chúng ta cũng gia nhập thôi, mau không tiệc tàn mất.” Hắn rút kiếm.

Randy và Noe chỉ chờ có vậy, cưỡi ngựa chạy theo thủ lĩnh của mình, gia nhập vào trận chiến.

Lance chạy lướt qua nghiêng người né tránh cú chém rồi cắt đứt cổ một t·ên c·ướp, tên kia té lật ra.

Người thanh niên xoay đầu ngựa lại tiếp tục lao về phía một kẻ khác, tên kia lại kịp thời đưa kiếm đón đỡ.

Phía bên kia, đội hộ vệ mười mấy người cũng nhào tới, giáo đâm kiếm chém, cùng đám c·ướp ăn thua đủ.

Willie cũng không nhún nhường, tên quý tộc dẫn theo vài người khác đi bộ tiến tới, nhằm vào những kẻ b·ị t·hương mà ra tay kết liễu.

Willie tức giận nói: “Bọn khốn, ai cho chúng mày can đảm c·ướp c·ủa nhà Canfield.”



Nhìn thấy lá cờ hiệu treo trên xe mà còn dám ra tay, không coi Tử tước của thành Kavar ra gì?

Phải biết nơi này đã giáp giới với Melitos rồi.

Biết mà còn làm, không hiểu đám c·ướp này ngu ngốc hay là chán sống!

Trong đám khách đi cùng cũng có vài người dũng cảm gia nhập khi thấy tình hình của trận chiến có vẻ cân bằng, thế cuộc dần dần nghiêng về phía đội xe.

Đám c·ướp g·iết được hai ba người hộ vệ, làm b·ị t·hương một số khác nhưng bản thân cũng bị tổn hại lớn.

Lance vung kiếm chém, lần này hắn ra tay mạnh hơn và nhanh hơn, trước khi tên kia kịp phản ứng đã chém vào vai hắn, lưỡi kiếm hơi chậm lại khi chạm tới xương.

Người thanh niên dùng sức kéo lướt qua, sắt thép chạy qua máu thịt, máu tươi văng đầy ra xung quanh, tên kia cũng mất hết sức lực ngã xuống.

Rovert chém ngang, cái đầu của một t·ên c·ướp bay đi trong sự ngỡ ngàng.

Randy ném một lưỡi rìu bay đi, nó xoay tròn vài vòng nhưng rồi bị kẻ đối diện dùng kiếm đánh bay mất.

Tên kia nhìn tên đầu trọc vừa định g·iết mình, căm tức cưỡi ngựa tiếp cận.

Đầu trọc Randy tức giận cưỡi ngựa quay đầu chạy đi, cúi người rút ra thanh kiếm ngắn, hắn ít khi dùng tới thứ này, thầm nghĩ ‘khi đến Icrane thì mua một thanh rìu nữa thay thế nó’.

Randy đưa mắt nhìn xem trước mặt mình, bỗng hiện ra nụ cười gian ác.

Con ngựa bỗng dịch chuyển sang phải rồi chạy tới chỗ không người, nó vừa tránh ra thân hình thì t·ên c·ướp mới thấy được đằng trước có một người giơ cung chờ đợi đã lâu, mũi tên bắn nhanh ra, hắn thì lao về phía trước như muốn đón nhận nó.

Dừng lại, dừng lại!!!

Vẻ mặt kia hoảng sợ đến tột cùng khi mũi tên ghim sâu vào trong ánh mắt, ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu cũng không giúp hắn thoát nạn được.

Những t·ên c·ướp bắt đầu hoảng sợ khi phát hiện phe mình giảm đi gần một nửa số lượng chỉ trong chốc lát giao chiến, không nghĩ tới mình ngẫu nhiên lựa chọn đối tượng lại là một khúc xương cứng.

Bữa ăn này nuốt không trôi còn gãy mất răng, nếu không mau chóng rút lui thì còn có khả năng bọn hắn sẽ c·hết sạch ở nơi này.

Tên đầu sỏ của băng c·ướp vung kiếm chém xuống, lưỡi kiếm chém trúng tay Willie, người thương nhân đau đớn làm rơi mất thanh kiếm của mình, nhưng tên đối diện lại cưỡi ngựa quay đầu chạy không để ý tới hắn.



“Rút lui!” Tên đầu sỏ vừa chạy vừa nói.

Những tên còn lại cũng nhận ra lượng lớn đồng bọn hiện tại đã nằm im không nhúc nhích trên đất, bọn chúng sợ hãi thất thần quay lưng bỏ chạy.

Thừa dịp bọn hắn chưa kịp phản ứng lại, lại có thêm mấy tên b·ị c·hém ngã khỏi ngựa, nằm lăn lộn trên đất.

Randy nhảy xuống khỏi ngựa, chạy lại nhặt lên lưỡi rìu mình làm mất lúc nãy, vừa cầm lên liền đổi động tác, hai tay nắm chặt kéo ngược ra sau rồi ném mạnh.

Lần này nó không hụt khỏi mục tiêu, cũng không có thứ gì cản lại đường đi của nó, lưỡi rìu chính xác găm vào lưng một t·ên c·ướp, tên kia nhói đau la lên một tiếng, hắn bị con ngựa mang đi một quãng ngắn rồi té khỏi ngựa.

Gert giương cung cài tên, tranh thủ g·iết thêm một kẻ khác nữa, mũi tên bay ra, hắn nhắm ngay tên đầu sỏ.

Mũi tên bay vèo trong không khí rồi tìm tới thân thể tên kia, tên đầu sỏ rên rỉ một tiếng nhưng không hề dừng lại, mũi tên chỉ bắn trúng cánh tay của hắn.

Hắn quay đầu lại hằm hằm nhìn về phía Gert, nếu ánh mắt kia là tên bắn thì Gert đã bị ghim như con nhím.

Nhưng hắn còn chưa kịp thở phào thì ‘phập’ Rovert thu hồi bàn tay, một mũi giáo đâm xuyên qua người tên đầu sỏ, hắn rơi xuống đất không còn thở nữa.

Cuối cùng, chỉ còn có bảy tám t·ên c·ướp run lẩy bẩy chạy như bị ma đuổi biến mất ở phía sau ngọn đồi, chúng không dám quay đầu lại nhìn bãi chiến trường dù chỉ một giây.

Trên đất còn có vài t·ên c·ướp đang rên rỉ đau đớn, chúng ôm lấy v·ết t·hương sợ hãi nhìn về phía những người chiến thắng.

“Giết hết bọn hắn đi.” Willie tức giận nói, vị thương nhân có chút đau lòng nhìn xem xác c·hết của bốn tên hộ vệ nằm trên đất.

Có vài người khác tham gia giúp đỡ cũng b·ị t·hương, đang được những người còn lại băng bó cầm máu.

Arvin kéo ra rèm vải, từ lúc cuộc chiến bắt đầu hắn vẫn ngồi yên ở đây, may mắn không có tên lạc bay vào trong xe.

Vị tư tế bước xuống ra khỏi xe ngựa, xắn tay áo lên, giúp đỡ băng bó cho những người b·ị t·hương.

Lance chạy tới ôm lên bộ giáp sắt của mình, một lần nữa treo nó lại lên yên ngựa, sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía bốn người đi ở phía sau cùng kia.

Những người này thật mạnh mẽ, bọn hắn dễ dàng đối phó với những kẻ dám đối đầu với mình, nhất là người đàn ông mang cái mặt nạ sắt kia.

Rovert đút ‘Ô Nhục’ vào vỏ, hắn cũng đang nhìn về phía chàng trai trẻ.