Chương 132: Kiểm tra
Ngày 10 tháng 1.
Buổi sáng, trời trong xanh.
Hơi lạnh của mùa đông chưa kịp tan biến, hơi thở ấm áp của mùa xuân đang tràn về.
Trong căn cứ của hội lính nỏ Helmelo, nơi ở của lính mới, đám lính mới đều đã thức dậy.
Những người phụ trách nấu ăn dậy khi trời còn chưa sáng hẳn, họ đã nấu xong bữa sáng cho một trăm người.
Bánh mì và thịt hầm được bưng lên, mọi người cầm chén gỗ tập trung lại ăn uống rồi chuẩn bị cho cuộc kiểm tra.
Đám lính mới loay hoay xem xét lại một lần cuối cùng cây nỏ của mình, cẩn thận kiểm tra xem dây nỏ và lẫy có hoạt động như ý muốn hay không, có người còn lên dây bắn thử.
Oskar và Noah cũng mỗi người cầm lấy một cây nỏ kiểm tra một lần cuối cùng, Jaxton thì vẻ mặt hớn hở chờ đợi quan sát buổi kiểm tra.
Hắn không lo lắng cũng chẳng bận rộn vì hắn không cần tham gia.
Tiếng chuông vang lên, đó là hiệu lệnh tập hợp.
Một trăm người ra khỏi ngôi nhà chung, tập trung lại ở ngoài sân huấn luyện, hành động của bọn hắn nhanh nhẹn và đều nhịp, hàng lối ngay thẳng đều đặn.
Sau khi trải qua ba tuần huấn luyện, đám người mới này đã có chút kỷ luật và nề nếp ban đầu.
Đứng trước mặt họ là đội trưởng Midas, đội trưởng Herman, cùng một vài người khác không biết tên, đám người suy đoán đó có lẽ là đội trưởng của những đội khác.
Midas đứng giữa đám người, “Các ngươi đã được hướng dẫn kỹ càng, các ngươi đã có thời gian để tự huấn luyện, ba tuần là không nhiều nhưng đủ để thấy được thái độ và thiên phú của mỗi người trong các ngươi, nhớ kỹ tập trung tinh thần cho bài kiểm tra này.”
“Nó sẽ quyết định số phận của các ngươi ở nơi này.”
“Với những kẻ không vượt qua được nó, đáng tiếc là các ngươi phải phục vụ trong hội với một vai trò khác.” Herman nói, rồi hắn lật ra danh sách của đội lính mới này.
“Noah.” Cái tên đầu tiên được đọc lên, Noah bước ra khỏi hàng, hắn cầm theo cây nỏ, đi tới trước nhận lấy ba mũi tên từ một người lính, bỏ chút vào ống tên cột sẵn bên hông, lại đi tới phía trước vài bước, dưới chân hắn là một vạch kẻ bằng bột trắng.
Đám lính phía sau nhìn tới chỗ Noah, quan sát người đầu tiên trong nhóm của mình kiểm tra bắn tên.
Noah cúi người dùng thắt lưng kép lên dây, động tác thuần thục và tiêu chuẩn, mũi tên được đặt lên, hắn giơ nỏ nhắm chuẩn, kéo lẫy, tên rời nỏ bay đi.
‘Phập’
Không có gì bất ngờ, mũi tên trúng hồng tâm của tấm bia ngắm cách xa 10 mét.
Noah thở ra một hơi, bước sang phải ba bước, vẫn là động tác như lúc nãy, cúi người lên dây, nạp tên, ngắm chuẩn và bắn.
Lần này bia ngắm nằm ở xa hơn, khoảng chừng 30 mét.
Mũi tên bay ra một cách mạnh mẽ, bị đẩy khỏi cây nỏ, lướt qua không khí rồi ghim vào bia.
Lần này nó không bắn trúng hồng tâm, nhưng cũng rất gần với hồng tâm.
Đứng ở phía sau lưng hắn, mấy người đội trưởng gật đầu, người lính mới này rất có tài năng, chỉ mới ba tuần đã bắn chuẩn xác như vậy.
Midas cũng cười một tiếng, hắn biết thỉnh thoảng trong hội vẫn xuất hiện mấy người có thiên phú vượt trội hơn số còn lại, trong nhóm lính mới này thì đó chính là Noah.
Noah học rất nhanh, điều này hắn đã biết rõ từ trước.
Người thanh niên tiếp tục đi sang phải ba bước, lần này hắn không dùng tới thắt lưng kép để hỗ trợ, mà dùng hai tay cầm vào dây nỏ kéo lên, động tác không nhanh như ban nãy nhưng vẫn thuận lợi lên dây.
Noah đặt mũi tên cuối cùng lên nỏ, rồi giơ lên, ánh mắt nhìn thẳng tới cái bia ngắm đặt ở phía xa 50 mét.
Đầu nỏ hơi chếch lên, Noah hít sâu một hơi rồi bóp lẫy, ‘bặc’ mũi tên ngắn bay ra, lướt một đường hơi cong trên không trung, chuẩn xác ghim vào bia ngắm.
Người thanh niên hạ thấp thanh nỏ xuống, quay lại hướng đám đồng bạn nhe răng cười một cái.
“Noah, qua, làm tốt lắm.” Herman cười nói, dùng bút đánh dấu trên danh sách.
Noah vui vẻ xách nỏ trở lại trong hàng.
Oskar cười chúc mừng: “Tốt lắm.”
“Noah, ngươi đã trở thành người giỏi nhất trong nhóm lính mới rồi.” Jaxton cũng ôm lấy vai Noah nói.
“Ivan.” Herman lại gọi lên một người khác.
Một người thanh niên rời hàng và thực hiện phần thi của mình.
“Victor.” Từng cái tên từng cái tên được gọi lên, từng người từng người một ra khỏi hàng.
Bài kiểm tra của mọi người là giống nhau, ba cái bia ngắm được đặt ở ba khoảng cách khác nhau là 10, 30 và 50 mét.
Một trong ba lần bắn họ phải lên dây bằng tay.
Thường chỉ cần bắn trúng ba bia ngắm và dùng tay không lên dây được thì đội trưởng Herman đều thông báo qua.
Những kẻ bắn hụt cả hai bia trở lên thì thẳng thừng nhận được thông báo mình đã bị loại ra khỏi hàng ngũ lính nỏ.
Bọn hắn chán nản không thôi đứng sang một bên khác.
Vẫn có một số người khác bắn trúng hai bia nằm ở gần hay không lên dây được thì vẫn chưa biết rõ số phận mình về đâu, chỉ nghe được một câu trở về hàng chờ đợi.
“Oskar.” Herman gọi tới tên Oskar, người lính duy nhất để lại ấn tượng sâu cho hắn trong đợt tuyển quân lần này.
“Cố lên.” Noah và Jaxton nói.
“Ừm.” Noah cười đáp lại, hắn xách theo cây nỏ đi tới trước, cầm lấy ba mũi tên rồi đứng vào vị trí bắn.
‘Phập’ ‘Phập’ ‘Phập’
Ba mũi tên bắn ra, hai mũi đầu tiên trúng hồng tâm, mũi thứ ba hơi chệch đi một chút, Oskar có chút tiếc nuối nhưng không để ý lắm, đây đã là một kết quả khá tốt.
Hắn quay đầu đi trở về.
“Tới đây.” Midas bỗng vẫy tay gọi.
Oskar ngẩng đầu, hiểu người đội trưởng muốn làm gì, hắn gật đi tới.
“Đứng bên cạnh ta đi.” Midas cười nói.
Oskar đứng bên trái hắn, nhìn xem đám người phía dưới, những người kia cũng nhìn về phía bên này.
Bọn hắn tò mò không biết tại sao, nhưng chỉ lầm bầm bàn tán rồi tiếp tục bài kiểm tra.
“Rees.” Herman gọi lên người tiếp theo.
Người đàn ông khoảng chừng ba mươi mấy tuổi đứng ở sau vạch, hắn cúi người lên dây, nạp tên rồi bắn, mũi tên ghim vào trên bia, hắn nhẹ nhàng thở ra.
Bước qua điểm thứ hai, lần này mũi tên ghim vào rìa của bia ngắm, chỉ thiếu một xíu là bay ra ngoài.
Rees trên trán đổ đầy mồ hồi, đưa mắt nhìn cái bia cách xa mình 50 mét, hắn cúi người cầm lên sợi dây nỏ, dùng sức kéo, chân đạp chặt vòng sắt, sợi dây căng ra rồi cong lên một đoạn, nhưng rồi người đàn ông buông dây ra, thở hồng hộc.
Hắn không kéo nổi, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
Rees quay người nhìn mấy vị đội trưởng đứng sau lưng mình, cúi xuống lại dồn hết sức tiếp tục thử một lần nữa, nhưng sợi dây khi vừa chạm tới lẫy hắn lại giữ không nổi, sợi dây bắn ngược trở lại, đàn hồi thẳng băng ra.
Người đàn ông ngửa đầu thở dài, cầm hai cái móc của thắt lưng cài vào sợi dây nỏ, lên dây rồi nạp tên.
Trong lòng hắn rõ ràng mình có lẽ khả năng lớn sẽ bị loại ra.
Đôi tay run run vì dùng sức quá nhiều, mồ hôi chảy xuống trên cánh mũi, bàn tay thô ráp bóp lẫy, mũi tên bay ra khỏi nỏ, nó bay vụt trên không trung rồi cắm vào mặt đất cách bia chừng một mét.
Khuôn mặt Rees tái mét, quay đầu lại chờ đợi Herman phán xét mình, người sau quay qua nhìn Midas một chút rồi nói với Rees, “Trở về đi.”
Rees nghe vậy thở dài, bước về hàng đứng cạnh những người khác, hắn chưa bị tuyên án tử, nhưng cảm thấy cơ hội vượt qua cũng không lớn.
Sau đó khoảng hơn mười người tiếp tục tham gia bài kiểm tra, bia ngắm dần dần ghim đầy tên, họ đã phải đi thu lại những mũi tên vài lần.
Khi người cuối cùng cười tươi đi trở về tiến vào hàng ngũ những người vượt qua bài kiểm tra, Herman liếc qua danh sách một lượt, kiểm tra không còn sót ai cả, hắn đưa tờ danh sách tới trên tay Midas.
Midas cầm tờ danh sách, phía trên có đánh dấu 56 người vượt qua, 25 người bị loại và 18 người vẫn chưa có quyết định.
Hắn nhìn qua phần ghi chi tiết, phía trên có đánh dấu ghi rõ thành tích của đám lính, bọn hắn có kéo dây nỏ bằng tay được không, điểm số của mỗi một bia ngắm cũng được ghi rõ ràng.
Midas ngước nhìn bọn hắn một lát, rồi bắt đầu đọc, “Ivan.”
“Rees.”
“…”
Người đội trưởng đọc lên tám cái tên, những người kia nghe tới tên mình thì hồi hộp lo lắng, chờ đợi sự phán quyết từ đội trưởng.
Midas không để họ chờ lâu, nói ra: “Những người ta vừa đọc tên rất tiếc phải trở thành lính cầm khiên.”
Hắn vừa nói xong, những kẻ vừa bị loại liền ủ rũ đi về phía bên trái.
Những người không bị gọi tên thì như vừa được vớt khỏi nước, lau mồ hôi trán hớn hở đi tới đám đông bên phải.
“Còn một chuyện nữa trước khi giải tán.” Midas nói, liếc sang bên cạnh mình.
Tất cả mọi người nhìn về phía Oskar, biết việc này liên quan tới hắn ta.
Jaxton và Noah thì hướng hắn cười tươi rói.
Oskar đứng thẳng người lên, Midas vỗ vai hắn, nhìn đám người phía dưới, “Oskar sẽ trở thành đội phó của các ngươi.”