Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 131: 468




Chương 131: 468

Đêm tối.

Căn cứ hội lính nỏ Helmelo tại phía nam Loshek.

Từ trên cao nhìn xuống thấp, có thể nhìn thấy những đốm lửa đỏ to dần.

Khi đứng trên mặt đất nhìn ở khoảng cách gần, chúng là những đống lửa trại to lớn, cao có hơn hai mét, đang bốc lên ngọn lửa cháy phừng phực, xung quanh vài mét không có ai dám tới gần.

Mỗi tầng của tòa căn cứ đều có một hai đống lửa trại, xung quanh mỗi đống lửa trại vây quanh đám đông binh lính.

Những cái bàn gỗ được đặt ở vòng ngoài, bên trên đều chất đầy thức ăn thơm nức mũi và rượu ngon có mùi nồng đậm.

Chúng đặt đầy ở đó những không ai chạm tới, tất cả mọi người chỉ bưng theo một ly rượu, đứng vòng quanh đống lửa trại kia, bọn hắn tập trung ánh mắt nhìn xem một bóng người đứng trên khúc gỗ, anh ta đang phát biểu điều gì đó.

Cả tòa pháo đài đá ở phía trên đỉnh quả đồi cùng có ánh đèn sáng ngời, những ngọn nến thắp sáng mọi hành lang và mọi ngóc ngách trong tòa pháo đài kia.

Oskar cũng đang đứng gần với đống lửa trại, nhìn xem người thanh niên tóc đen giơ cao ly rượu trong tay.

“Nào cùng ta ăn mừng một năm cũ đã qua, quên đi những mất mát và đau thương của quá khứ, ăn mừng mồ hôi và máu chúng ta đã bỏ ra để sinh tồn trên thế giới này.”

“Nguyện Gopothy ở cùng chúng ta, cầu mong một năm mới tràn ngập thắng lợi và của cải, các ngươi sẽ cùng ta chinh chiến và giành thắng lợi.” Midas cao giọng nói.

“Để ánh lửa sáng ngời này bảo vệ các ngươi khỏi lưỡi kiếm của kẻ thù, để nó dẫn đường các ngươi đi trong bóng đêm tối tăm, che chở các ngươi đến lúc bình minh ló rạng.”

Đám lính xung quanh đều mang vẻ mặt háo hứng, năm nay họ đón một năm mới tới quanh những người lạ lẫm, những người sẽ trở thành đồng đội cùng sống cùng c·hết với mình trong tương lai.

“Cùng uống!” Midas la to.

Oskar giơ cao ly của mình, đứng bên cạnh hắn Noah cũng hét to lên, “Cùng uống!”

Jaxton thì không ở đây mà đã chạy tới chỗ của anh mình.

Tất cả mọi người la to và hét mừng, trái tim cùng chung nhịp đập với nhau, cùng nhau ăn mừng một dịp đặc biệt này.



Ly rượu v·a c·hạm, tiếng reo hò vang lên khắp căn cứ, toàn bộ đám lính của hội lính nỏ đều gia nhập vào trong bữa tiệc mừng.

Bọn hắn uống rượu và ăn uống thức ăn được chuẩn bị sẵn trên bàn, tất cả đều vui vẻ ở nơi xa lạ này.

Oskar bưng ly uống một ngụm, hương thơm của rượu nho tràn vào miệng, đã lâu rồi hắn chưa nếm lại mùi vị từ quả nho, vị ngọt dịu kia để người thanh niên thoải mái.

Trong đầu hắn nghĩ tới lời của Midas vào buổi trưa, người đội trưởng nói sẽ chính thức thông báo cho tất cả mọi người sau buổi kiểm tra vào mấy ngày sau đó.

Và rồi hắn sẽ trở thành đội phó của một đội trăm người, cấp dưới của Midas.

Oskar đương nhiên sẽ không từ chối lời mời này, việc được thăng chức đưa tới cho hắn nhiều thứ, tiền tài và danh vọng, để hắn tiến nhanh một bước trong hành trình mới này.

Hắn không nghĩ tới mình được thăng chức nhanh như vậy, khi mà việc huấn luyện còn chưa kết thúc, nhưng có vẻ như nếu không có hắn thì đội trưởng Midas cũng sẽ chọn một người khác trong nhóm lính mới.

Hắn không cho rằng trong nhóm này có người nào vượt trên hắn được.

Hắn đã ký hợp đồng sáu tháng, ban đầu Oskar không có ý định rõ ràng về việc mình sẽ gắn bó với đoàn thể lính đánh thuê này trong bao lâu, có lẽ đây sẽ là bước ngoặt làm hắn thay đổi ý nghĩ.

Noah vui vẻ khi bạn mình xoay người biến thành đội phó, người thanh niên dường như cũng rất hứng thú với các chức vị trong hội.

Midas bước tới gần, cầm theo một đĩa tràn đầy chứa thịt và rau củ, hắn đưa tới gần ra hiệu Oskar cùng ăn.

Oskar cầm lên một khối thịt, không biết của heo hay bò, cho vào miệng nhai ngồm ngoàm, nó có chút dai dai.

“Rất vui, phải không?” Midas nói.

“Ừm, rất rộn ràng.” Oskar cười đáp lại.

Hai người lẩm bẩm nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng Noah lại xen vào vài câu, cả đám nói chuyện và ăn uống, bữa tiệc kéo dài tới tận nửa đêm, bọn hắn muốn chờ đợi năm mới tới.

Chờ đợi cái khoảnh khắc năm mới cùng năm cũ giao nhau.

Ăn uống no say, họ ngồi xuống quanh đống lửa trại, nhỏ giọng trò chuyện với nhau, có người thổi sáo và đánh đàn rồi hát lên, những kẻ nghiệp dư đàn hát không quá hay nhưng góp phần để không khí càng thêm nhộn nhịp.



Trời càng về đêm, mọi người dần yên tĩnh, một vài kẻ đã say như c·hết, dựa vào đồng đội của mình mà ngủ đi, những người khác cũng im lặng ngắm nhìn không gian xung quanh mình.

Noah ngắm nhìn ngọn lửa, trong đầu hiện lên hình ảnh của người thợ rèn già hay la mắng mình, cái lò rèn nóng bức mình thường làm việc, nhớ cái bếp lửa mẹ mình Ruby thường đứng nấu ăn.

Hắn nhớ nhà.

Oskar nhìn lên bầu trời sao kia, những ngôi sao sáng tỏ trên bầu trời, hắn nhớ tới những đêm ngồi dưới trời sao cùng Lance, một chút ký ức về làng Orman thoáng hiện lên trong đầu óc hắn.

Midas nhìn quanh người mình, nhìn đám thuộc hạ mới của mình, nhìn người đội phó mình vừa chọn lựa, những khuôn mặt này hiện tại trông có vẻ non nớt thiếu kinh nghiệm, hắn sẽ để đám người này trở nên ưu tú và thiện chiến.

Trong lòng hắn mang theo nhiều suy nghĩ nhất, một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng ngực, nóng hơn cả đống lửa trại to lớn đang thiêu đốt trước mặt.

Kia là một lời thề.

Ánh mắt đen của hắn sáng ngời, sẹo bên trái khuôn mặt cũng ẩn hiện khi làn gió đông thổi qua, hơi lạnh của làn gió bị xua tan bởi luồng hơi nóng từ ngọn lửa lớn, chỉ làm mái tóc màu quạ đen kia phập phồng lay động.

Thời gian của năm cũ đã hết, hiện tại là năm 468.

---

Vài giờ trước, thành Manes.

Đêm tối tại đền thờ thần Gopothy.

Trước bàn thờ lửa, một vị tư tế đang quỳ gối im lặng, hắn nhìn xem vật tế thần đang thiêu đốt ở bên trong ngọn lửa lớn, làn khói màu trắng đen bốc lên nóc đền thờ rồi bay tản ra ngoài.

Hắn đứng dậy, bước chậm ra ngoài, đứng phía trên những bậc cầu thang cao của đền thờ, nhìn xem đám người phía dưới.

Một chậu lửa được phó tế đốt lên sau lưng hắn ta.

Vị tư tế đền thờ thành Manes cúi đầu chào gia đình lãnh chúa đang đứng gần bên.

Tử tước Stedal gật đầu đáp lại.



Phía dưới, dân trấn đứng đầy trên đường phố ở trước đền thờ, tay cầm theo nến trắng, những ngọn nến chiếu sáng cả một khoảng không gian.

Họ cúi đầu lặng thinh khi người tư tế đang cầu nguyện, bản thân cũng thầm ước mong những điều tốt đẹp đến với gia đình mình.

Ngoài những người dân thành Manes, những người đã sinh sống ở đây nhiều năm, trong đám còn có những kẻ lạ mặt.

Những vị khách qua đường viếng thăm ngôi thành này, rồi ở lại nơi đây đón năm mới nơi đất khách quê người.

Tư tế Arvin đứng một mình trong đám đông, đưa mắt nhìn xem làn khói lờ mờ trên đỉnh đền thờ, đôi mắt nhìn chăm chú như muốn nhìn thấy thứ gì trong đó.

Mấy người khác trong thương đội hiện tại tập trung ở quán rượu để ăn mừng, Willie Canfield vung tay rộng rãi thanh toán tất cả chi tiêu trong buổi tối hôm nay.

Arvin nhìn xem cột khói hồi lâu cũng không thấy được gì cả, hắn thở dài một hơi rồi lui lại, tách ra đám người mà rời đi, hắn bước đi một mình trên đường phố, bỏ lại sau lưng đám người đông đúc.

Lance mặc giáp da, bên hông đeo kiếm, hắn đứng trước cửa quán rượu nhìn về phía bên kia, nơi ánh sáng chiếu rọi sáng ngời.

Hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời, nhìn thấy bầu trời sao có chút lạ lẫm, không giống những ngôi sao hắn thường nhìn thấy tại Orman, người thanh niên hít sâu một hơi, quay đầu trở lại trong quán rượu, ngồi vào bàn, bưng ly lên cùng uống với những người khác.

Trong góc phòng, chỗ hẻo lánh có một bàn bốn người đang ngồi.

Bọn hắn không để ý tới những người xung quanh, cũng chẳng mấy quan tâm tới ngày đặc biệt này, chỉ ăn uống như những ngày bình thường ở các quán rượu khác.

Noe, Randy và Gert quăng viên xúc xắc đánh cược với nhau, đến giờ này bọn hắn đã có chút say không tìm thấy phương hướng.

Chỉ là bằng thói quen giơ lên ly rượu tiếp tục uống không ngừng rồi không lâu sau đổ gục xuống bàn.

Rovert bưng lên ly uống một ngụm, hắn không say chút nào, rượu ngon hôm nay lại có chút nhạt nhẽo trong miệng hắn.

Bất thình lình cảm thấy rõ ràng sự cô đơn.

Hắn liếc nhìn ngoài cửa sổ, bây giờ đã qua nửa đêm.

Hiện tại là ngày 1 tháng 1.



---

Cảm ơn Nấm tặng hoa.