Chương 133: Loshek
Đám lính phía dưới sửng sốt, toát ra cảm xúc hâm mộ và ghen tị, những người vừa vượt qua bài kiểm tra cũng bớt vui đi một chút.
Bọn hắn có chút khó chịu khi chứng kiến một người trẻ tuổi gia nhập chung một thời gian với mình lại thăng chức nhanh như vậy.
Hiện tại tên nhóc này lại là cấp trên của mình.
Một số người khác thì nhìn Oskar như mục tiêu, bọn hắn là những người muốn gắn bó lâu dài với hội lính nỏ này, trở thành một phần tử của nó, trở thành một trong những người lãnh đạo.
Jaxton giơ tay lên, hét lên âm thanh đầu tiên: “Đội phó Oskar!”
“Đội phó!” Noah theo ngay sau hắn.
Sau đó, những người khác cũng la lên vài tiếng, dù muốn hay không hiện tại người trước mắt cũng đã trở thành cấp trên của bọn họ.
Oskar gật nhẹ đầu cười đáp lại.
“Giải tán đi.” Midas phất tay nói.
Mấy vị đội trưởng gật đầu chào hỏi với hắn rồi rời đi, có người bước tới vỗ vai chúc mừng Oskar.
Tất cả mọi người rời đi, chỉ còn có Noah và Jaxton còn đứng lại chờ đợi.
Herman cũng ở lại, hắn vừa cười vừa đi lại gần nói, “Ta biết ngươi sẽ trở thành đồng đội của ta mà.”
Oskar cười cười, “Đội trưởng, đừng khen ta quá.”
Midas vẫy tay kêu lại Noah và Jaxton, “Đi thôi, cùng ta ra ngoài một chuyến.”
“Đi đâu?” Oskar thắc mắc.
“Đến nơi thì các ngươi sẽ biết thôi.” Midas dẫn dầu nhóm năm người đi ra con đường lớn, đi xuống tầng thấp nhất phía dưới.
“Đi kêu anh trai ngươi đi.” Hắn đập vào vai Jaxton.
“Vâng.” Tên nhóc tóc đỏ hớn hở chạy đi một hướng khác.
Những người còn lại chậm rãi đi tới chỗ chuồng ngựa.
Chuồng ngựa của hội lính nỏ dài và rộng, bên trong nuôi dưỡng hơn hai trăm con ngựa để cung cấp cho các thành viên trong hội và cả những con ngựa kéo xe.
Midas đi tới gần, những người ở nơi đó liền nhận ra hắn, cúi đầu chào.
“Cần ta đi dắt ngựa cho ngài sao, đội trưởng?” Một tên chăn ngựa cười nói.
“Không cần, ngươi kiếm hai con ngựa tốt cho hai người bọn hắn.” Midas chỉ về phía Oskar và Noah.
Oskar vẻ mặt rạng rỡ, hắn có chút háo hức, ngoài hai con ngựa ở làng Orman, hắn còn chưa được cưỡi con ngựa nào khác, nếu có một con ngựa cho riêng mình thì không còn gì tốt hơn.
“Ta được phép tự do lựa chọn sao?” Oskar nói.
“Ừm, chỉ cần nó chưa thuộc về ai thì ngươi cứ chọn lấy.” Midas đi vào trong chuồng ngựa, lời nói có vẻ rất quyền lực.
Oskar đang định theo sau thì cảm thấy có ai níu lấy áo mình.
“Chuyện gì vậy?” Hắn quay lại nhìn Noah.
Người sau nhăn nhó, “Ta không biết cưỡi ngựa.”
Oskar sửng sốt một chút, Noah nói hắn mới nghĩ tới, một người thợ rèn học đồ làm sao biết cưỡi ngựa, phải nói nếu ngươi không làm việc gì liên quan tới ngựa, hoặc là một tên kỵ binh hay hiệp sĩ thì rất khó biết cưỡi ngựa.
Hắn trấn an Noah, “Đừng lo, ta sẽ chọn cho ngươi một con ngựa ngoan ngoãn và hiền lành.”
Bọn hắn gửi lại mấy thanh nỏ tại chỗ người chăn ngựa.
Oskar bước vào trong chuồng ngựa, nhìn kỹ những con ngựa trong chuồng, hắn hơi bất ngờ, đám ngựa này có vẻ như còn cao lớn hơn những con ngựa vùng Honde của Weskast một chút.
Chúng nó đa phần cao khoảng 1m7, thấp nhất cũng cao hơn 1m6.
Một lát sau, bốn con ngựa được dắt ra khỏi chuồng.
Midas đang vuốt ve một con ngựa màu trắng, Herman dắt trong tay một con ngựa đen, trước mặt Oskar và Noah là hai con ngựa màu nâu và xám.
“Chúng thật cao lớn.” Oskar cảm thán nói.
“Một trong những giống ngựa lớn nhất của vương quốc, còn nhỉnh hơn cả ngựa vùng Honde của Weskast, chỉ một vài con ngựa tốt nhất của xứ Melitos mới vượt trội hơn chúng được.” Midas cười nói.
Noah nắm trong tay dây cương của con ngựa nâu, không biết làm gì tiếp theo, khuôn mặt người thanh niên vừa có thành tích bắn nỏ tốt nhất giờ lại trở nên quẫn bách.
Oskar không vội để ý tới con ngựa của mình, hắn đi tới hướng dẫn cho Noah, từng bước từng bước một, để người thanh niên trước làm quen với con ngựa này, từ vuốt ve nó, đụng chạm nó một chút.
Sau đó lại để hắn học tập cách leo lên ngựa, cách tăng tốc, cách điều khiển nó di chuyển đi tới đi lui, dùng dây cương điều chỉnh phương hướng, giảm tốc rồi dừng lại như thế nào.
Một đống kiến thức mới được truyền đạt cho Noah, người thanh niên say mê tiếp thu chúng, nhanh chóng leo được lên lưng ngựa.
Hiện tại hắn đang cưỡi con ngựa nâu chầm chậm bước đi ở khoảng sân trống trước chuồng ngựa.
Jaxton và anh trai hắn Paxton cũng tới nơi, hai người vào trong chuồng dắt ra ngựa của mình.
Jaxton cưỡi một con ngựa đặc biệt có bộ lông màu đỏ, giống như màu tóc của hắn, con ngựa kia tính tình hiếu động hệt như hắn, cả hai đang nhanh chóng phóng nhanh qua lại, không kịp chờ đợi ra khỏi cổng bắt đầu tận hưởng làn gió trên đồng cỏ.
Những người khác cũng không vội xuất phát, chờ đợi Noah làm quen với ngựa của mình.
Hiện tại Oskar mới có thời gian quan sát kỹ con ngựa mình vừa chọn lựa, nó cao khoảng 1m7, bộ lông màu xám thẳng và mượt, đầu có dáng thẳng và trán rộng.
Đôi mắt to màu đen đang đánh giá người đứng trước mặt, đôi tai nhỏ linh động thỉnh thoảng lắc lư nhè nhẹ.
Ngực nó sâu rộng, thân thể cân đối, cẳng chân sạch sẽ tràn đầy cơ bắp, cái đuôi có lông dài với màu sắc sáng hơn một chút.
Vó ngựa đã được đóng móng sắt, bờm ngựa sẫm màu hơn một chút.
Một người mang ra bộ yên ngựa màu đen, tự tay Oskar buộc dây cương và yên cho con ngựa của mình.
Con ngựa có vẻ điềm tĩnh, nó đứng im cho Oskar làm xong.
Sau đó hắn nhẹ nhàng đạp bàn đạp leo lên yên ngựa, sau khoảng thời gian rất lâu lại cảm nhận được tầm mắt cao hơn khi ở trên lưng con thú bốn chân.
“Đi thôi.” Midas cười nói.
“Noah, đi thôi.” Oskar la lên kêu người thanh niên đang làm quen với con ngựa ở phía xa.
Noah chậm rãi kéo cương, điều khiển con ngựa chầm chậm đi tới phía bên này.
Nhóm sáu người đi ra khỏi cổng, những người lính gác nhìn thấy có ba người đội trưởng ở trong bọn liền tránh đường để họ rời đi, không hỏi gì nhiều.
Vừa ra khỏi cổng, Jaxton liền cưỡi theo con ngựa màu đỏ của mình phóng nhanh, tăng tốc chạy băng băng trên đồng cỏ.
Năm người còn lại thì bước đi chậm chậm song song với nhau, cũng không tăng nhanh tốc độ vì trong nhóm có một người vừa mới cưỡi ngựa lần đầu tiên.
Động tác của Noah có chút cứng ngắc và không tự nhiên, nhưng con ngựa nâu rất ngoan ngoãn, nó nhanh chóng quen thuộc với người chủ nhân mới, từ từ chậm rãi tiến bước.
“Vậy ngươi là đội phó mới của Midas.” Paxton nhô ra đầu tóc đỏ cắt gọn của mình, quay qua chào hỏi Oskar.
“Đội trưởng Paxton.” Oskar gật đầu đáp lại.
Paxton cười nói: “Thằng nhóc kia không gây phiền hà gì cho các ngươi đi.”
“Không đâu, hắn chỉ là quá phóng thích bản tính của mình.” Oskar nói.
“Đây là Oskar.” Midas giới thiệu, “Tên to con đang lóng ngóng với con ngựa ở ngoài cùng là Noah, hắn dùng nỏ rất khá, chắc sẽ sớm bắn tốt hơn ngươi.”
“Vậy sao?” Paxton cười cười, trên mặt hiện vẻ không tin tưởng lắm.
Trên lưng hắn đeo một thanh nỏ, Paxton người duy nhất mang theo món v·ũ k·hí to lớn này ra khỏi căn cứ.
Những người khác không mang theo nó, chỉ mang theo một thanh kiếm ở bên hông.
Con ngựa xám dưới hông nhìn qua cái bóng đỏ qua lại trước mắt mình, mũi thở phì phì, Oskar cảm nhận được gì đó, cúi người vuốt lông bờm của nó.
“Ta chạy một vòng.” Hắn la lên nói với mọi người rồi thúc chân.
Con ngựa nhận được hiệu lệnh liền không kịp chờ đợi vung vó, đạp bay một chút bụi đất ra sau lưng, vượt ra khỏi hàng mà nhanh chóng chạy về phía trước.
Làn gió mát mẻ luồn qua cơ thể, ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên khuôn mặt, Oskar một lần nữa cảm nhận được niềm vui trên lưng ngựa.
“Xám, tăng tốc.” Oskar hét lên.
Con ngựa cũng không bực bội vì cái tên tùy ý kia, đôi mắt sáng lên khi chủ nhân gọi tên, cơ bắp trên chân nó chuyển động, căng tròn nhấp nhô theo từng bước chạy của nó.
Oskar nhìn ngắm phong cảnh lướt qua trước mắt mình.
Noah chậm chạp theo ở phía sau, có chút hâm mộ nhìn bạn mình phóng nhanh như gió.
Con ngựa nâu lại không thúc giục hắn, nó ngoan ngoãn tuân theo chủ nhân mới của mình, nhờ nó mà người thanh niên nhanh chóng học được cách cưỡi ngựa.
Đoàn người cứ như vậy từ từ tiến tới phía bắc, Oskar và Jaxton sau khi thỏa thích cưỡi ngựa chạy một vòng lớn thì trở về chỗ đám người.
Không lâu sau, một bóng đen đồ sộ xuất hiện ở phía xa xa trước tầm mắt của họ.
Oskar lẩm bẩm.
“Loshek.”
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa.