Chương 130: Đội phó
Ngày 31 tháng 12, đây đã là ngày cuối cùng của năm cũ.
Buổi trưa, trời hôm nay có chút hơi lạnh, đám lính trong căn cứ kết thúc việc huấn luyện, tạm thời trở về chỗ ở mà nghỉ ngơi.
Jaxton vươn vai ngáp dài một hơi, tên thiếu niên chạy tới chuồng ngựa ở tầng dưới cùng, đi xem con ngựa của mình.
Hắn thiếu hứng thú với buổi tập ban sáng, nhưng lại dạt dào hào hứng khi ở quanh đám thú bốn chân kia.
Jaxton không gia nhập đội quân đánh thuê này với vai trò lính nỏ nên cũng không quá lo lắng về sự tiến bộ của mình, hắn chỉ học cách để có thể sử dụng một thanh nỏ khi thực sự cần thiết.
Có một con ngựa trong chuồng vừa được cấp trên phân phát cho hắn, Jaxton có quyền sử dụng nó khi làm nhiệm vụ, nhưng quyền sở hữu thì thuộc về hội lính nỏ.
Noah và Oskar đi dạo bước bên cạnh nhau, hai thanh nỏ gác trên bờ vai rộng, bước chậm trở về phòng.
Mỗi tên lính đều bước đi bình thường, nhưng đôi tay thì mỏi mệt hết sức, việc luyện tập hằng ngày của một người lính nỏ tập trung nhiều vào cơ bắp trên cánh tay và nhắm chuẩn mục tiêu.
Mỗi ngày trở về bọn hắn đều mang theo cánh tay đau nhức và đôi mắt hơi mỏi mệt.
Thành tích của mỗi người trong đội đều tốt lên sau từng ngày, Oskar thành công bắn trúng hồng tâm vào hai ngày trước, hắn trở thành người thứ hai trong nhóm lính mới từ Batgot đạt được thành tích đó, sau Noah.
Về đến chỗ ở, Oskar ngồi trước hiên của tòa nhà mà nghỉ ngơi chứ không leo lên lầu, buổi chiều hắn và Noah còn muốn đi ra ngoài luyện kiếm.
Khi hắn ngồi dựa vào vách tường gỗ, đang lim dim dần dần chìm vào giấc ngủ thì một tiếng kêu đánh thức hắn, “Oskar, dậy đi.”
Nguồn ánh sáng ở trước mặt bị che đậy, Oskar mở mắt ra thấy được khuôn mặt của đội trưởng Midas.
Người thanh niên tóc đen đang mỉm cười nhìn hắn rồi đưa tay tới, Oskar nắm vào bàn tay Midas, đội trưởng kéo hắn đứng thẳng người dậy.
Hắn thắc mắc: “Có chuyện gì vậy?”
Midas không giải đáp, “Chờ Noah xuống đi.”
Oskar cùng Midas đứng đó chờ đợi trong chốc lát, người trước thì tò mò có chuyện gì xảy ra, người sau thì im lặng, trong đôi mắt đen óng ánh tỏa ra ánh sáng của sự tự tin.
Không lâu sau, bóng dáng Noah xuất hiện ở cửa, hắn mang theo hai thanh kiếm.
Oskar ngáp một cái, “Chưa tới lúc mà?”
Noah chạy tới cười nói, “Đội trưởng muốn cùng ngươi so chiêu một chút.”
Hắn đưa một trong hai thanh kiếm cho Oskar.
Oskar nhìn Midas có chút bất ngờ, “Sao đột nhiên lại muốn giao đấu?”
“Ta muốn đánh giá xem ngươi mạnh tới mức nào?” Người thanh niên tóc đen vẫn như mọi khi, nụ cười tự tin hiện rõ trên mặt, nét mặt lại cứng ngắc nên có vẻ lạ lạ.
“Đi thôi.” Hắn vỗ vai Oskar, đưa mắt ra hiệu cho Noah cũng theo tới, hai tên này và Jaxton là ba người hắn quen thuộc nhất trong nhóm lính mới mà mình được giao quyền chỉ huy.
Hắn thận trọng suy nghĩ kỹ vài ngày, cuối cùng cảm thấy thân phận một tên bình dân từ phía tây của Oskar cũng chẳng có gì quan trọng, Midas tự tin rằng đối phương sẽ cùng đồng hành với mình và mình đủ khả năng để khống chế mọi thứ.
Điều hắn tò mò nhất là Oskar mạnh đến đâu, có xứng để đi theo bên cạnh mình hay không.
Ba người dạo bước tới giữa khoảng sân trống, Midas rút ra thanh kiếm bên hông mình, “Đừng nương tay, Os.”
Hắn cầm kiếm bằng một tay, để nó rũ xuống, lưỡi kiếm dài xuôi theo thân thể của mình.
“Sẽ không đâu.” Oskar nói, hai tay giơ thanh kiếm lên trước mặt.
Noah lui lại vài bước, cầm theo thanh kiếm của bản thân.
Hắn đứng ở phía xa quan sát trận đấu sắp diễn ra, cả hai người này đều là những người dùng kiếm tài giỏi hơn hắn.
Hắn đã tự mình trải qua và chứng kiến được cách Oskar nhảy múa với thanh kiếm kia, hắn cho rằng kỹ năng của vị đội trưởng cũng sẽ không kém.
Quan sát những người giỏi hơn để học tập từ họ, Noah cầm ngược thanh kiếm của mình, chăm chú tập trung ánh mắt quan sát, hai bóng người kia cầm kiếm đứng cách nhau không xa và vẫn chưa có hành động gì.
Oskar hít thở đều đều, hai tay cầm thanh kiếm giơ vững vàng, mũi kiếm dần dần lên cao rồi bất ngờ tiến bước tiếp cận Midas.
Chém xuống.
Midas mỉm cười, khóe miệng cong lên, chỉ dùng một tay để đón đỡ đòn đánh của Oskar, đồng thời dưới chân lui lại một bước nhỏ.
Hai thanh kiếm v·a c·hạm, lưỡi kiếm của Oskar mạnh hơn, chỉ với một tay Midas không thể ngăn cản đà tiến tới của của nó, nhưng Oskar cũng không đụng tới được Midas.
Midas cảm nhận được sức mạnh truyền xuống tay mình, ánh mắt sáng lên, không còn dùng một tay nữa mà đổi thành hai tay, trở nên nghiêm túc.
Động tác của hắn thuần thục chuyển đổi tư thế, cầm kiếm chém ngang.
Lưỡi kiếm của Midas quay ngược trở lại, Oskar cũng phản ứng lại ngay lập tức, cơ bắp kéo căng lên, cầm chuôi kiếm giơ cao, mũi kiếm hướng xuống, dựng ngược thanh kiếm đón đỡ đòn đánh.
‘Keng’
Lại một tiếng vang lên, lần này Oskar lui lại.
‘Phù’
Hắn thở ra một hơi, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm hơn nữa, chút hơi nóng tỏa ra từ trong cơ thể, mũi hít sâu một luồng không khí, đạp mặt đất nhào về phía Midas.
‘Keng’ ‘Keng’
Hai người chiến đấu với tốc độ nhanh và dồn sức mạnh vào trong mỗi đòn đánh của mình.
Noah dần dần cảm thấy mình không theo được tiết tấu nhanh chóng này, nếu để hắn đối mặt với bất kỳ người nào trong hai người, có lẽ hiện tại đã bị cắt chém rất nhiều v·ết t·hương trên cơ thể.
Lưỡi kiếm v·a c·hạm với lưỡi kiếm, mồ hôi chảy xuống trên trán Oskar, cơ bắp toàn thân hắn căng cứng chuẩn bị đón đỡ đòn đánh từ mọi phía.
Midas xoay chuôi kiếm một cách điệu nghệ trên bàn tay rồi đâm thẳng tới chỉ bằng một tay.
Đòn đâm nhanh chóng.
Nhưng Oskar kịp thời dùng phần thân kiếm gần với chuôi gạt ra lưỡi kiếm của Midas.
Hai người kề sát lại gần nhau, Oskar kéo lưỡi kiếm tới, Midas thu kiếm lại, hai lưỡi kiếm gặp nhau tại khoảng không gian ở chính giữa hai người.
‘Rẹt, rẹt’
Chúng ma sát với nhau, nhích qua nhích lại nhưng không có ai chiếm ưu thế.
Mồ hôi chảy xuống càng nhiều hơn, hai bàn tay của Oskar hơi đỏ lên, những ngón tay trắng toát, gân mạch trên cánh tay nổi lên rõ ràng.
Đối diện với hắn, Midas mang theo vẻ mặt nghiêm túc, nhưng vẫn chưa tới cực hạn, ánh mắt bình tĩnh, cổ tay chuyển động, lưỡi kiếm của Midas dần dần đè ép về phía Oskar.
Oskar cắn răng, dưới chân dùng sức, ngăn lại xu thế của lưỡi kiếm kia, khiến nó dừng lại không thể tiến thêm, nhưng theo thời gian trôi qua đôi tay hắn bắt đầu run rẩy, sức lực đang trôi dần đi qua từng dây.
Midas cảm thấy đến đây là được rồi.
“Dừng ở đây đi.” Hắn nói, giảm xuống sức mạnh rồi lui lại.
‘Phù, phù’ Oskar thở dốc vài hơi, không ngờ trong thân thể không cao lớn hơn mình là bao kia ẩn chứa sức mạnh lớn như vậy.
Midas quay sang người quan sát, cười nói: “Thế nào, Noah?”
“Hai người đều rất mạnh.” Noah cảm thán, kỹ thuật và sức mạnh của hai người đều vượt trội hơn hẳn những người mà hắn từng thấy, mấy người khác trong đội tập luyện với nhau trông có vẻ bình thường hơn nhiều, bọn hắn có lẽ không chống đỡ nổi vài đòn của hai người trước mặt mình.
“Ngài rất mạnh, Midas Cowanii.” Oskar nói, nếu đánh tiếp, hắn không nghi ngờ rằng mình sẽ b·ị đ·ánh bại.
“Hẳn là ngài đã luyện tập rất lâu.” Hắn nói tiếp, nếu không phải như vậy, thật khó tin được một tên tuổi tác không lớn hơn bao nhiêu lại mạnh hơn hắn.
Hắn đã trải qua trận c·hiến t·ranh tại Alklen, hắn hiểu được kiếm thuật của mình ở trình độ nào so với những tên lính bình thường.
“Ta học cầm kiếm từ rất nhỏ, đến mức ta không còn nhớ được hình dạng thanh kiếm đầu tiên mà ta cầm lên.” Midas cười nói.
“Ngươi rất mạnh, các hiệp sĩ của học viện sẽ xấu hổ nếu đấu với ngươi, chỉ cần có chút sơ suất bọn hắn sẽ để thua vào tay một tên lính đánh thuê.” Midas cũng không quên khẳng định khả năng của người đối diện mình, người thanh niên trước mắt hắn thật hiếm thấy, không phải ai cũng có thể sử dụng thanh kiếm như thế.
“Vậy sao?” Oskar im lặng trầm ngâm, cảm thấy Midas chỉ là khen ngợi hắn hơi quá mức một chút, hắn cho rằng mình không nắm chắc được phần thắng khi đối mặt một đối một với một vị hiệp sĩ thực thụ.
Midas đút kiếm vào vỏ, nói, “Tự tin lên, kỹ năng dùng kiếm của ngươi còn vượt trội hơn vài vị đội trưởng mà ta từng được chứng kiến, và ngươi dùng nỏ cũng đủ tốt rồi.”
“Ừm.” Oskar không biết sao Midas lại nói tới điều này, cách hắn nói chuyện giống như ẩn giấu ý nghĩ gì đó.
Midas lúc này mới nói tiếp, “Ta nghĩ ta đã tìm được đội phó cho đội của mình.”