Chương 127: Đều phải chết
Bốn người cầm v·ũ k·hí đạp bước chậm rãi, tiến vào trong cánh cửa, đi theo đám người ở phía trước đi đến căn phòng thuyền trưởng.
Rovert nghĩ tới điều gì đó, tách khỏi đám người, hắn nhẹ nhàng bước chân tìm đường đi xuống dưới khoang thuyền, bước đi im ắng để không đánh thức thuyền viên trên thuyền.
Bước qua hành lang nhỏ hẹp, chỉ có tiếng hít thở của bản thân vang lên bên tai, Rovert xuống cầu thang, cẩn thận lách qua những cánh cửa phòng mở toang.
Trong mấy căn phòng truyền tới nhiều tiếng ngáy ngủ to, Rovert mất một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm tới chỗ khoang thuyền nơi cất đặt hàng hóa.
Trên tay hắn cầm một ngọn đèn dầu lấy từ trên boong, ánh sáng soi chiếu một khoảng nhỏ trước mắt.
Rovert bỏ qua những thùng hàng hóa thông thường như lương thực hay rượu bia, hắn đi tới một góc nhỏ.
Nơi này đặt một đống lộn xộn đủ loại đồ đạc với kích thước to nhỏ khác nhau, và kiểu dáng khác nhau, không giống hàng hóa được đem ra buôn bán, càng giống hơn là có người đang dọn nhà.
Bên trong đống đồ có thảm lông, có đồ gỗ, cả những dụng cụ bằng bạc.
Rovert âm trầm nhìn xem chúng, sự u ám trong mắt tăng lên, bàn tay lướt qua bề mặt nhẵn nhụi của cái tủ gỗ, hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trên, quay đầu leo lên cầu thang, chuẩn bị tìm tới phòng thuyền trưởng.
Bảy người khác dưới sự dẫn đường của Jacob đã tìm tới phòng thuyền trưởng, Vic và Andy đứng ở ngoài cửa, chặn lại ba người khác trong khi Jens và Ian theo Jacob vào trong, sau khi bọn hắn vào bên trong không lâu thì truyền tới tiếng lục lọi.
Vic đưa con mắt có vết sẹo dài của hắn nhìn qua mấy người trước mặt, bỗng thấy thiếu bóng dáng Rovert, “Tên Điên đâu?”
“Ai biết, chắc hắn lạc đường, đang loay hoay tìm đường?” Gert giả vờ quay lại nhìn rồi lơ đễnh nói.
Đầu trọc Randy bước tới một bước, nói: “Không cần bọn ta vào trong giúp đỡ tìm đồ sao, cả hai người các ngươi nữa, ba người kia chưa chắc tìm được, nếu tới sáng mà vẫn chưa tìm thấy món đồ thì sao?”
‘Keng’ bỗng Andy rút kiếm ra, lời này của Randy để hắn không vui.
Người đàn ông gầm nhẹ, “Dừng bước lại, đừng ép ta g·iết ngươi, các ngươi có mặt ở đây chính là vì lý do đó, chừng nào vẫn chưa tìm được đồ vật thì không có kẻ nào được rời đi.”
“Nếu đám thuyền viên thức giấc, việc của các ngươi là ngăn chặn bọn hắn.” Vic nói, tay phải cũng chậm rãi rút ra kiếm của mình.
Hai người bọn hắn giữ một khoảng cách với đám lính đánh thuê, sẵn sàng ra tay nếu mấy tên khốn này có ý nghĩ khác.
Ba người lính đánh thuê đưa mắt nhìn nhau, đều im lặng đứng cách đó không xa.
Lúc này ánh mắt của Vic bỗng bắt được thứ gì, hắn nhìn về phía bóng tối sau lưng ba người.
Gert nhận ra sự khác thường, quay đầu lại thì thấy Rovert đang đi tới.
“Sao rồi?”
“Bọn hắn đang lục tung làm ồn ào bên trong, ta nghĩ đám thuyền viên có thể thức giấc bất cứ lúc nào.” Noe nói.
Gert bỗng đi về phía Rovert, hai người dừng lại nói nhỏ thứ gì, người trước đứng lại tại chỗ còn Rovert thì tiếp tục tiến tới, hắn đứng song song với hai người khác.
“Các ngươi không làm nhẹ tay một chút được sao, hoặc để bọn ta cũng vào tìm kiếm cùng rồi tranh thủ rời đi sớm, trước khi đám thuyền viên tỉnh giấc.” Rovert chậm rãi nói.
Andy nhăn nhó gầm nhẹ: “Sao chúng mày nhiều chuyện như vậy, đợi bọn tao kiếm được đồ thì bọn mày sẽ được trả đủ tiền, hay bọn mày sợ hãi, định cầm tiền rời đi mà không phải mạo hiểm thứ gì.”
“Chuẩn bị xong rồi sao?”
Bỗng nhiên Rovert nói một câu không đầu không đuôi.
“Mày còn định nói…?” Andy đang định mắng tiếp.
Còn Vic thì đã nhận ra gì đó, hắn kinh hãi đang định nhắc nhở đồng đội của mình.
Rovert nhanh chóng né người sang bên cạnh, lộ ra khung cảnh sau lưng mình.
Đứng ở phía sau Rovert, không biết từ lúc nào Gert đã giương cung cài tên, cánh cung đang kéo căng cong vòng lại, mũi tên sắc lạnh nhọn hoắt đã gác lên, tên lính đánh thuê với bộ râu lồm xồm kia cười gằn một tiếng.
Mũi tên rời cung, mục tiêu của nó là Andy.
Người sau lời còn chưa nói xong, đã bị mũi tên đâm xuyên cổ họng, mũi tên sắt xuyên qua cổ hắn rồi ghim lên cánh cửa gỗ ‘phập’ một tiếng.
Vic miệng vẫn đang mở ra, chưa kịp nói với Andy điều gì, bàn tay run run dừng ở giữa không trung.
Trong phòng thuyền trưởng, tiếng lật tìm vang lên, từ ban đầu cố giữ im lặng tới dần dần ồn ào ầm ĩ, tiếng vang truyền ra ngoài.
Ian không kiềm chế được nữa vì nóng vội, thời gian kéo càng dài hắn càng nóng nảy, bọn hắn đã lục tìm hết mọi ngóc ngách nhưng vẫn chưa tìm thấy món đồ mình cần.
Trên đất có một cái hộp gỗ, nhưng nó trống không.
Cái hộp kia ban đầu bị đặt trên bàn, người thuyền trưởng cũng không đem giấu đi, nhưng vừa cầm lên Ian liền nhận ra nó nhẹ tênh, hắn bộp chộp trong lòng mở ra thì hệt như suy nghĩ, cái hộp trống không.
Sau đó ba người lục tìm mọi ngóc ngách, đồ đạc sách vở ngăn tủ trong phòng bị quăng tứ tung trên đất, nhưng vẫn không tìm thấy được món đồ, chỉ toàn là những thứ rác rưởi thông thường chẳng đáng một xu.
Khi bọn hắn vẫn đang nóng nảy tìm kiếm, ngoài cửa lại vang lên tiếng cãi vã, Ian đang bực bội muốn ra ngoài la mắng thì một âm thanh khác vang lên, bây giờ Jens cũng dừng lại động tác trên tay mình, hắn đưa mắt nhìn về chỗ cửa.
Hắn bước tới phía trước định đi ra ngoài xem xét, nhưng sau đó mấy âm thanh sắt thép v·a c·hạm nhau to rõ vang lên.
Hắn nhận ra được âm thanh của lưỡi kiếm chạm nhau, có người đang đánh nhau ở ngoài kia.
Bước chân của Jens nhanh hơn, tay đã đưa tới chỗ cửa.
‘Bịch’ một tiếng, thứ gì đó rơi ngã xuống sàn, cuối cùng tất cả chìm vào trong im lặng.
Bàn tay của Jens dừng lại, hắn không biết mình nên làm gì tiếp đây.
Ba người nhìn nhau một chút, bỗng tay nắm cửa chuyển động, cánh cửa từ từ bị đẩy ra, âm thanh kẹt kẹt có chút nặng nề vang lên.
Khi nó mở ra hoàn toàn, Ian hít sâu một hơi, nhìn xem cái xác bị ghim trên cửa.
Andy c·hết rồi!
Hắn càng sợ hãi hơn khi nhìn thấy xác của Vic nằm trên mặt đất, thân thể của tên kia đã b·ị đ·âm chém nhiều nhát nát nhừ.
Lại nhìn thẳng tới, hắn thấy được kiếm và rìu trong tay Randy và Noe tràn đầy máu tươi, đứng ở xa hơn Rovert vẫn chưa rút kiếm ra, Gert thì cầm cung đứng ở xa hơn một chút.
Jens ngay lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, hắn rút kiếm ra lui lại, “La hét, làm ồn, kêu la để bọn thuyền viên thức dậy, đó là cơ hội sống duy nhất của chúng ta.”
Randy và Noe bước vào, đứng hai bên cánh cửa.
Jacob quơ lấy khúc gỗ trên đất, hoảng sợ la hét lên, “Có ngươi xâm nhập, có k·ẻ c·ướp, g·iết người rồi!”
Ian nuốt ngụm nước miếng, cắn răng chửi rủa, “Tao không nên tin tưởng bọn chúng mày, bọn chó phản phúc.”
“Ngay từ đầu mày có tin tưởng bọn tao đâu, Ian?” Rovert bước tới cười nói, rồi hắn từ từ rút ra thanh kiếm dài của mình, “Mày chỉ là đánh giá thấp bọn tao mà thôi.”
‘Tên Điên’ Rovert vung kiếm lên, đối thủ mà hắn chọn cho mình là kẻ mạnh nhất trong số mấy người kia, Jens.
Người đàn ông trung niên này đã lấy lại vẻ bình tĩnh và sẵn sàng làm ra hành động để xử lý mọi chuyện.
Trong ba người hắn là người mạnh nhất, Vic và Andy luôn lấy hắn làm chủ.
Jens vung kiếm lên đón đỡ đòn đánh, cánh tay chùn xuống vì sức mạnh của Rovert, hắn cắn răng lui lại tạo khoảng cách rồi vung kiếm chém tới.
Hắn đã chiến đấu với nhiều kẻ địch, vừa chạm kiếm hắn liền biết Rovert có thể được tính ở hàng đầu, cũng có thể là kẻ mạnh nhất mà hắn từng giao đấu.
Sức mạnh của nhát chém này là khó có thể chống đỡ, Jens lui lại sau mỗi đòn đánh mà Rovert đánh ra.
Hắn cắn răng chống đỡ, mồ hôi chảy xuống trên trán, đôi tay đau đớn hơi run lên.
Ian sợ hãi, ở đây chỉ có hắn mới biết Jens là một hiệp sĩ mạnh mẽ như thế nào, vậy mà vị hiệp sĩ kia lại không có cơ hội nào khi đối mặt với Tên Điên Rovert.
Phía bên kia, Jacob run rẩy một cái, buông ra khúc gỗ trên tay, Noe rút lưỡi kiếm ra, để cái xác đổ gục xuống.
Ian hai tay cầm thanh kiếm giơ lên trước người, nhìn xem Randy đang tiếp cận mình.
Phía ngoài hành lang, chỗ xa xa đã bắt đầu vang lên tiếng bước chân, dường như có người leo lên boong.
Gert kéo xác Andy vào trong, đưa tay đóng cánh cửa lại, lại đặt cái xác đè lên cửa chặn lại, tiếp đó quay lưng lại đè lên cửa, muốn câu kéo một chút thời gian cho những người khác nếu có người tới đây.
Ian run rẩy tiếp nhận vài đòn đánh của Randy, la to, “Dừng lại ở đây đi, tha cho ta, ta vẫn sẽ trả công cho các ngươi như đã hứa, nếu không tất cả chúng ta đều phải c·hết.”
“Aaaa.” Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Ian liếc qua thấy được Jens đã quỳ gối trên đất, bàn tay cầm kiếm của hắn đứt lìa mấy ngón rơi rải rác trên sàn, hơi thở mang theo nặng nhọc và mệt mỏi.
Rovert xoay lưng lại nhìn Ian một chút, cười gằn, “Lát nữa, ta sẽ lấy tiền công của mình trên xác của ngươi.”
“Ngươi không tệ lắm!” Hắn mỉm cười nói với Jens, hai bàn tay nắm chặt chuôi kiếm.
Lưỡi kiếm mang cái tên Ô Nhục giơ cao lên, vung mạnh chém xuống.