Chương 128: Lòng sông
Khi nhìn thấy người hộ vệ cuối cùng c·hết đi, thanh kiếm trong tay Ian không còn nắm chặt được nữa, ‘lạch cạch’ rơi trên sàn gỗ, nhìn máu tươi của Jens chảy dài loang ra, dòng máu tươi kia theo thuyền chập chùng chảy về phía hắn, Ian hoảng hốt lui tránh, cuối cùng đứng vào chỗ góc phòng.
Cặp mắt kia mang theo sợ hãi và tuyệt vọng, không phải cái nhìn hoàn toàn chấp nhận thất bại và sẵn sàng cho c·ái c·hết giống Jens.
Ian hiển nhiên không phải một người chiến binh chứ đừng nói tới là hiệp sĩ, tinh thần của hắn vỡ vụn như thủy tinh.
Trong phòng có năm người, bốn cặp mắt đang nhìn chăm chú hắn, trong cơn hoảng loạn Ian nói đủ thứ, một tràng lời nói ào ào tuôn ra.
“Tha cho ta, ta sẽ nhập bọn với các ngươi!”
“Các ngươi không muốn dây dưa lâu, thuyền viên sẽ rất nhanh tìm tới nơi này!”
“Rovert, không phải ngươi tò mò thứ chúng ta muốn tìm là gì sao, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Rovert nhìn Jens một chút, hắn có vẻ còn quan tâm hơn tới cái xác này hơn là những lời nói của Ian.
Tiếng tên kia ồn ào vẫn vang lên bên tai.
Rovert không muốn nghe thêm nữa, hắn dùng một tay giơ lên ‘Ô Nhục’ chỉ thẳng về phía Ian, vài giọt máu tươi nhỏ xuống từ mũi kiếm, hắn nói cười tự nhiên, “Ta biết nó là thứ gì, chính ta là người nói cho ngươi nó nằm ở đây, không nhớ sao?”
“Và ngươi mất cả buổi vẫn chưa tìm được nó.”
“Đám thuyền viên kia sẽ lục soát những nơi khác trước, từ khoang hàng hóa, tới boong tàu rồi cuối cùng mới là nơi này, bọn hắn nghĩ thuyền trưởng đang say sưa trên bờ, ai lại dám tự ý bén mảng tới đây, nơi riêng tư của thuyền trưởng.”
“Ngươi không xứng nhập bọn với bọn ta, ngươi thì có tài đức gì mà dám nói ra lời đó, nếu là hắn thì ta sẽ suy nghĩ một chút.” Rovert hất đầu chỉ về phía cái xác cường tráng đang nằm trên đất kia.
Từng lời từng lời một, thốt ra một cách thản nhiên, từng câu từng chữ đè bẹp sợi rơm hi vọng cuối cùng, để Ian chìm xuống trong biển tuyệt vọng.
Rovert thu lại lưỡi kiếm của mình, đút nó vào vỏ, hắn quay lưng lại không còn thèm quan tâm tới Ian nữa, mà đưa mắt nhìn một lượt quanh căn phòng nhỏ này.
“Tiễn hắn lên đường đi.” Rovert tùy ý nói.
Nghe được lời này, cặp mắt Ian đỏ bừng và nét mặt hắn hiện vẻ điên cuồng, hắn mở miệng gầm thét.
“Mau tới đây, mau tới đây, bọn c·ướp ở nơi này!”
“Không, làm ơn tha cho ta!”
“Aaaaa!!!”
Tiếng lưỡi kiếm xẹt qua cổ họng vang lên, âm thanh của Ian im bặt, hắn đưa hai tay bưng bít cổ của mình, cố gắng níu giữ lại dòng máu đang tuôn ra nhưng vô ích, thân thể quỵ xuống phát ra một tiếng vang trầm, ‘ầm’ một tiếng té gục trên đất.
“Hắn nói nhiều ghê.” Noe cười nói, cúi xuống lật lại cái xác của Ian, lục tìm túi tiền.
Không mất quá lâu, một cái túi lớn bị hắn lôi ra, “A, số tiền này đủ cho chúng ta tiêu xài hồi lâu.” Tên lùn nhe răng cười, trong này có lẽ còn nhiều hơn số tiền công của bọn hắn.
“Để đó chia sau đi.” Randy nói, cầm lưỡi rìu dạo bước trong căn phòng nhỏ, mọi ngóc ngách trong phòng đều đã bị ba tên kia lục tung, nhưng kết quả là vật kia vẫn chia được tìm thấy.
“Rốt cuộc thứ kia ở nơi nào?” Gert nói, hắn vẫn đang giữ cửa, đưa mắt nhìn qua một cái khe nhỏ hẹp trên cửa mà quan sát hành lang bên ngoài.
Chưa có ai xuất hiện.
Rovert không còn xoay quanh tìm kiếm nữa, hắn cúi xuống nhặt lên cái hộp gỗ trống không kia, chậm rãi đi tới một bể cá được cố định trên vách, thò tay vào trong nước mò tìm thứ gì, khi hắn lấy tay ra khỏi đó, trên tay đã nắm theo một chuỗi hạt.
Ba người khác đều bất ngờ, không nghĩ tới nó được đặt ở ngay trước mắt mình, rõ ràng lúc nãy trong bể không có thứ gì.
Chuỗi hạt kia lại có thể ẩn giấu trong nước.
Chuỗi hạt này do nhiều hạt nhỏ đều đều xâu chuỗi lại với nhau, gần giống như ngọc trai, mỗi hạt đều tỏa ra hào quang óng ánh, hấp dẫn ánh mắt của ba người.
Rovert nhìn nó trong giây lát, những giọt nước chảy qua những ngón tay mà rơi xuống đất, chuỗi hạt không lâu sau lại khô ráo không dính chút nước nào.
Hắn bỏ nó vào trong hộp gỗ rồi đậy nắp lại, nhét vào trong ngực.
“Chuỗi Ngọc của Lòng Sông.” Hắn nói nhỏ.
Những người khác cũng biết tới cái tên này, tên thuyền trưởng đã giao phó tất cả nhưng giấu diếm thứ quan trọng nhất.
Nơi hắn đặt chuỗi hạt.
Không nghĩ tới Rovert lại có thể ngay lập tức tìm thấy nó.
“Bọn hắn tới rồi, đi thôi.” Gert rời khỏi cánh cửa, nói với mọi người trong phòng.
Phía trong hành lang, có mấy tên thuyền viên rẽ tới, bọn hắn nhìn thấy cái xác của Andy bị ghim trên cửa liền sửng sốt, kêu thêm những người khác chạy qua nơi này.
Rovert đi tới chỗ cửa sổ, đạp tung cửa ra, quay lại cười hỏi, “Có ai trong các ngươi không biết bơi sao?”
Hai người khác chui ra nhảy xuống nước, Gert là người thứ ba, hắn cằn nhằn, “Ta ghét nước.”
“Hẹn gặp lại ở trên bờ.” Rover nói rồi theo sau Gert cũng leo ra cửa sổ, tung người nhảy xuống dòng sông Statea.
‘Ầm’ ‘Ầm’ ‘Ầm’
Sau vài tiếng xô mạnh, cửa phòng thuyền trưởng b·ị t·ông văng ra, đám thuyền viên hoảng hốt nhìn quanh, căn phòng bị lục tung, vài chỗ ván gỗ bị nạy ra, sách trên tủ bị quăng xuống đất, ngăn tủ bàn làm việc của thuyền trưởng Bain cũng ngổn ngang.
Trên đất nằm ba cái xác, cộng thêm trên cửa một người nữa là bốn, bọn hắn chỉ nhận ra một mình Jacob, tên này là thuyền viên trên thuyền, còn ba người khác thì bọn hắn không biết là ai.
Cả đám đưa mắt nhìn nhau, tự hỏi nên trả lời thuyền trưởng như thế nào?
Trong quán trọ, căn phòng bếp, lúc này bếp lò đã tắt lửa ngừng làm việc, đầu bếp đi lên phòng nghỉ ngơi, chỉ còn có một tên phục vụ đang ngồi trên ghế ngủ gật gù.
Trên bếp có những mảnh vụn của thức ăn, rau củ dư thừa vẫn chưa được dọn dẹp, máu động vật và dầu mỡ loang lỗ vẫn chưa lau chùi và có lẽ cứ để như vậy cho tới ngày tiếp theo.
Tên phục vụ kia đang say giấc nồng, bỗng hắn cảm nhận thấy thứ gì ấm ấm, sệt sệt dính lên mặt mình.
Ban đầu hắn mặc kệ và vẫn tiếp tục ngủ.
Nhưng thứ kia cứ tiếp tục nhỏ giọt xuống không ngừng và mùi máu tanh xộc vào lỗ mũi, nó khác biệt với vị tanh của máu bò máu gà.
Hắn mở mắt ra, đưa tay quẹt mặt mình, giơ bàn tay lên nhìn thấy một thứ chất lỏng màu đỏ sẫm.
‘Tích’
Lại một giọt chất lỏng màu đỏ nữa nhỏ thẳng vào mặt hắn.
Hắn từ từ đưa mắt nhìn lên trên, thấy được từ khe sàn gỗ đang rỉ xuống thứ chất lỏng kia, tên phục vụ hoảng hốt ba chân bốn cẳng chạy đi thông báo cho chủ quán.
Chủ quán nghe xong liền nhíu mày chạy tới xem xét, sau đó hắn hoảng sợ gọi thêm vài người chạy lên trên lầu.
Nhìn hành lang tối tăm trước mặt mình hắn có chút rụt rè, liền quát bảo đám người giúp việc đốt hết đèn lên.
Hắn đi chậm chậm trong hành lang, đi tới ngay căn phòng phía trên nhà bếp, một luồng mùi vị tanh tưởi đã không kịp chờ đợi tràn tới, càng gần càng nồng đậm hơn.
Hắn đẩy nhẹ cánh cửa.
Nó không có khóa, cánh cửa mở ra, trong phòng vẫn sáng đèn, cảnh tượng bên trong chiếu hết vào mắt họ.
Có một tên phục vụ ngay lập tức n·ôn ó·i khi thấy được cảnh tượng bên trong, người chủ quán cũng lui bước lại dựa lưng vào tường.
Một lát sau, trong quán rượu có chút ầm ĩ, màn đêm yên tĩnh bị phá vỡ.
Một đám thuyền viên lao ra khỏi quán với vẻ mặt hốt hoảng không biết làm sao, lúc này bọn hắn chú ý thấy thuyền của mình cũng đang sáng đèn, có nhiều bóng người qua lại trên boong, điều này không thường thấy, đáng ra giờ này tất cả mọi người đều đang ngủ say mới đúng.
Khoảng mười người thuyền viên đã tỉnh cả rượu, lò mò chạy tới trên cầu tàu, la hét kêu gọi, khi ván cầu gác xuống, cả đám vội vã trèo lên.
Lên thuyền, bọn hắn mới thấy vẻ mặt của đám người trên thuyền cũng có chút kinh hoảng giống mình, hai bên trao đổi lời nói một lát rồi chìm vào trong im lặng.
Một tên thủy thủ dúi vào tay người thuyền phó một vật.
Tên thuyền phó nắm trong tay vật kia, vịn mạn thuyền nhìn dòng sông Statea chảy xuôi phía dưới, im lặng không biết làm gì.
Phía nam, một chỗ khuất mắt cách bến tàu không quá xa, bốn người ngồi quay quanh đống lửa trại hong khô quần áo, có tám con ngựa bị bọn họ buộc ở chung quanh.
Trong không gian, tiếng leng keng leng keng vang lên đều đều.
Randy đang chia đều số tiền cho cả bọn, mấy người đều vui vẻ cười rạng rỡ chia nhau đống tiền lấy được, không ai nhắc tới chuỗi hạt kia.
Khi cả đám chia xong tiền và uống chút rượu ăn mừng với nhau, Rovert chủ động lấy ra cái hộp gỗ đặt trên đất ở trước mặt mình, mấy người khác liền lập tức nhìn tới.
Noe liếm môi nói nhỏ, “Tìm một người bán lại nó, thứ này chẳng có ích gì với chúng ta.”
“Thủ lĩnh, ngươi quyết định như thế nào?” Gert không quan tâm tới Noe, hắn hiện giờ nghe theo quyết định của Rovert.
So với Noe ngu ngơ, Randy phát giác được Gert thay đổi cách xưng hô, hắn cúi đầu im lặng không phát biểu gì.
Rovert nhìn cái hộp gỗ, trầm tư một lát rồi ngẩng đầu lên, “Chúng ta đi Matheri, tìm nhà Grimster.”