Chương 126: Thuyền
Rovert đưa cây dao găm lên, rồi hạ xuống, m·ũi d·ao chạm vào đùi Bain, tên thương nhân run run, mắt liếc qua lại không biết đang suy nghĩ gì trong đầu.
Hắc lắc đầu chối bỏ, vẫn không thừa nhận, vẫn ra vẻ như không biết gì.
Rovert liếc mắt, Randy nhét khăn trở lại, ánh mắt của Bain trừng căng ra, hắn biết thứ gì sắp tới.
“Hừm.” Rovert trong lỗ mũi gạt ra chút hơi thở nặng nề, tay của hắn đè xuống, m·ũi d·ao đâm xuyên qua lớp vải mỏng và rồi là lớp da thịt.
“Ư, ưm.” Bain đau đớn khi m·ũi d·ao tiến càng ngày càng sâu hơn, mồ hôi trên trán hắn chảy xuống, nhưng không biết nguồn sức mạnh nào thúc đẩy hắn vẫn lắc đầu chối lia lịa.
Hành động của tên thương nhân làm mấy người bỗng có chút không chắc chắn, chẳng lẽ bọn hắn bắt nhầm người rồi?
Hay tin tức của Ian có chỗ sai lầm, hoặc là người thuyền trưởng cũng không biết về món hàng trên thuyền của mình?
Trong đầu Rovert lướt qua vài suy nghĩ, hắn đặt niềm tin vào sự đau đớn cùng lưỡi dao trên tay mình, trong phòng bỗng chỉ còn tiếng da thịt bị cắt chém cùng âm thanh phát ra từ sự giãy dụa của Bain.
Âm thanh ô ô tràn ngập sự đau đớn bị Bain phát tiết ra ngoài.
Mũi dao khoét sâu vài lỗ, cắt chém ra những lỗ hổng, ngón tay đè ép v·ết t·hương, Rovert mang tới sự đau đớn tột cùng cho người thuyền trưởng.
Rovert như một người thầy thuốc, cẩn thận vì mỗi một v·ết t·hương của hắn cầm máu, lúc vào tay vẫn không quên ấn mạnh một chút.
Máu của Bain chảy ra thấm ướt tấm chăn lót phía dưới, người thuyền trưởng vùng vẫy trong cơn đau, chừng mười lăm phút sau, hắn không chịu được nữa.
Mồ hôi chảy đầy đầu và ánh mắt mỏi mệt cực độ, hắn thất vọng vì bản thân không thủ vững được bí mật này, hắn ra hiệu mình muốn nói chuyện.
Rovert gật đầu, tự tay lôi ra cái khăn dơ bẩn trong miệng Bain, lưỡi dao thì kề sát cổ.
Có vẻ nhưng điều đó cũng không cần thiết, vì tên thuyền trưởng lúc này đã mất hết sức lực để la to.
“Nó ở trên thuyền.” Bain nói nhỏ một câu.
Rovert cúi xuống, lưỡi dao vẫn nắm chặt hằn vào da thịt Bain, hắn hỏi cặn kẽ về những chi tiết khác.
Mấy người xung quanh cũng lắng tai nghe.
Bain dường như đã mất đi bức tường phòng thủ, nó đã sụp đổ trong cơn đau đớn của sự t·ra t·ấn, hắn nói ra tất cả những điều mình biết.
Gert, Randy và Noe có chút kinh ngạc khi nghe những lời kia, cuối cùng cũng biết rõ mục đích của đám người Ian là gì.
Trong mắt Rovert thì bao hàm nhiều suy nghĩ, hắn dường như nghĩ tới điều gì đó, nhưng không chắc chắn lắm, chậm rãi đắn đo.
Lưỡi dao trên tay lại không chậm chút nào, xẹt qua cắt đứt cổ họng Bain, hắn đưa mắt nhìn người thuyền trưởng mềm oặt nằm bất động, ánh mắt kia trừng to không biết là thất vọng vì kết quả của bản thân vẫn không thay đổi hay do được giải thoát khỏi sự đau khổ mà hắn đang phải gánh chịu.
Mấy người lầm bầm ‘công chúa’ ‘trang sức’ ‘hàng hóa’ một loạt từ ngữ khác nhau, không có ai quan tâm tên thuyền trưởng sống hay c·hết.
Rovert quay qua nhìn họ một chút, bảo họ thay đổi quần áo sạch sẽ.
Mấy người lau chùi v·ũ k·hí, đeo chúng trở lại bên hông, Noe cũng không thay đồ, chỉ là lau chùi sơ qua đôi tay dính máu của mình.
Máu tươi có vẻ không nổi bật lắm dưới màu áo của Noe, Rovert cũng không nói thêm gì, hắn dẫn đầu ba người ra khỏi phòng, để mặc hiện trường đầy máu me trong căn phòng.
Họ trở lại phòng của mình thu dọn đồ đạc rồi nối đuôi ra khỏi phòng, trong hành lang vẫn là ánh sáng lờ mờ, bốn cái bóng lướt nhanh qua hành lang, đạp bước trên cầu thang gỗ xuống lầu.
Phía dưới âm thanh giảm nhỏ hơn, chỉ còn vài tên đang uống rượu, nhìn biểu hiện của bọn hắn cũng có thể thấy được tình trạng say khướt, đám thuyền viên còn có vài người đang uống, đa số cũng đã đổ gục xuống trên bàn.
Ian, Jens, Vic và Andy đang khá ngán ngẩm và buồn ngủ, bọn hắn chán ngán vì chờ đợi và ngồi tại một chỗ trong thời gian lâu, mỗi người vẫn luôn chú ý nhìn tới chỗ cầu thang, chờ đợi mấy tên đồng bọn của mình xuất hiện.
Ian thở phào một cái thì nhìn thấy Rovert, người sau đã phủ lại cái áo choàng dài lên người, một lần nữa che kín đầu tóc nâu ngắn kia.
Rovert bước chậm chậm ra ngoài, hướng về phía Ian gật đầu ra hiệu, bốn người ngồi trong góc phòng liền đứng dậy, tám người rời khỏi quán rượu, giờ này chẳng ai có đủ tỉnh táo để quan tâm khi có một nhóm người đột ngột rời đi.
Người chủ quán nhìn lướt qua bóng lưng của bọn họ, có chút khó hiểu bọn hắn đi đâu lúc này nhưng cũng không mở miệng hỏi thăm.
“Sao rồi?” Ian không chờ đợi được lập tức hỏi, nhìn lướt qua quần áo của mấy tên lính đánh thuê, trên người bọn hắn dính vài v·ết m·áu nhỏ, chỉ cần nhìn kỹ liền có thể thấy được.
Hắn đã tự hiểu về kết cuộc của ba người kia, thuyền trưởng và thuyền viên hẳn không có kẻ nào còn sống, trong lòng hắn thì sốt ruột hơn về món đồ mà mình đang tìm kiếm.
“Bọn hắn c·hết rồi.” Rovert nói ra đáp án mà Ian không cần biết.
“Món đồ đâu, các ngươi tìm thấy nó sao?” Giọng Ian có chút bức thiết.
“Không có, bọn ta lục soát thân thể tên thuyền trưởng, hắn không mang theo cái hộp gỗ nào.” Rovert bình tĩnh nói.
“Vậy nó đâu?” Giọng Ian to hơn một chút nữa, không hiểu sao hắn có chút bực bội.
Rovert im lặng nhìn hắn một lát, ba người khác đứng ở phía sau lưng hắn, cũng im lặng không nói gì.
“Nó ở trên thuyền, trong phòng thuyền trưởng, số hàng hóa đi cùng thì ở dưới khoang.”
“Đi thôi.” Ian biết được món đồ ở chỗ nào liền dẫn đầu chạy đi.
Jens, Vic và Andy nhanh chân theo sau, bọn hắn hướng về chỗ con thuyền.
Rovert và ba người khác thì chậm hơn một đoạn, Rovert ở phía sau cùng, bỗng Rovert nói với giọng khàn khàn, “Các ngươi muốn nhập bọn với ta sao?”
Gert, Noe và Randy nhìn lại phía sau, bọn hắn im lặng bước đi chậm lại rồi song song với Rovert, bốn người thì thầm to nhỏ với nhau.
“Nhanh lên.” Ian có chút nóng vội, hắn đè ép âm thanh hướng phía sau hô một tiếng, vừa bực tức vì mấy tên kia đang đi chậm rì rì, vừa sợ đánh thức đám thuyền viên trên thuyền.
Bốn người Ian đứng trên cầu tàu, nhìn xem mạn thuyền cao cao phía trên, chờ đợi bốn người khác từ đằng xa đi tới.
Bốn người lính đánh thuê bước nhanh hơn một chút, tụ hợp với những người khác trên cầu tàu.
“Rồi bây giờ làm sao đi lên?” Randy nói, hắn cũng không giỏi leo trèo, tay không bò lên một thứ như bức tường gỗ không chỗ đặt chân này cũng không hề dễ dàng.
Ian loay hoay chưa biết làm gì tiếp theo, Jens thì nhìn xung quanh tìm kiếm xem có công cụ gì hay không.
Bỗng một cái đầu thò ra nhìn xem phía dưới làm cho mấy người giật mình.
Thấy người kia không la to kêu gọi đồng bạn hay báo động, Ian mới bình tĩnh lại, hắn nói nhỏ, “Ngươi là Jacob sao?”
Rovert cũng xác định được, đây là người đưa tin cho Ian, vậy tổng cộng nhóm của Ian có năm người, Rovert âm thầm tính toán.
Người thanh niên trên thuyền tên là Jacob gật đầu, sau đó hắn rụt người trở lại.
‘Bịch’ một tiếng.
Một sợi dây thừng từ phía trên thuyền ném xuống, Ian cười hớn hở, vỗ vai Jens ra hiệu hắn dẫn đầu lên trước.
Sau đó lần lượt là Ian, Vic và Andy, bốn người bọn họ nắm vào sợi dây mà từ từ leo lên, muốn nhanh chóng tìm thấy món hàng mà ông chủ của mình giao phó.
Rovert và ba người lính đánh thuê lại liếc nhìn nhau một lần, chờ Andy leo lên, Rovert cũng nối đuôi theo sau.
Khi đang leo lên, Rovert chú ý tới một hình mèo trên thắt lưng của Andy, hắn nhíu mày, im lặng tiếp tục leo lên thuyền.
Rovert đạp bước lên boong, nhìn thấy bốn người kia đã đi theo Jacob tiến vào trong cửa, hắn không vội vàng theo sau mà đứng chờ đợi ba người khác.
Hắn nhìn lướt qua boong một lượt, phía trên không có người nào khác, có lẽ tên thanh niên tên Jacob đã tranh thủ được công việc canh gác đêm nay.
Chờ người cuối cùng là Noe leo lên, bọn hắn thu lại dây thừng, Rovert nhe răng cười nói, “Làm cho gọn gàng một chút.”
Nói xong hắn rút kiếm ra, mấy người khác cũng rút ra v·ũ k·hí của chính mình.