Chương 125: Thứ quý giá
“Mau lên.” Randy thúc giục, ánh mắt láo liên nhìn qua lại, nhất là đầu kia của cầu thang, chỉ sợ đột nhiên có người xuất hiện và phát hiện hành vi bất chính của bọn hắn.
“Chờ một chút, chuyện này không nhanh được, ta cũng không thành thạo cho lắm.” Noe nói nhỏ, thầm mắng một tiếng, trong tay dụng cụ mở khóa két két vang lên, mấy thanh sắt nhỏ đang di động qua lại.
Bỗng vai hắn bị người nào vỗ một cái, Noe quay lưng lại nhìn thấy Rovert đang nhìn mình.
“Ta nghĩ bọn hắn không khóa cửa phòng đâu, các ngươi say rượu trở về còn nhớ được khóa cửa lại sao, đoán chừng là vội vàng chui đầu ngủ thì đúng hơn.” Lời nói của hắn để Noe ngẩn người một chút, tên lùn đưa tay vặn tay nắm cửa, cửa bỗng mở ra trong sự kinh ngạc của hắn.
Ba người sau lưng nắm chặt v·ũ k·hí của mình, lưỡi kiếm lưỡi rìu sáng loáng dưới ánh nến lập lòe, Noe vừa mở cửa ra, ba bóng người liền nhanh chóng phóng vào trong.
Noe cũng theo vào rồi khép lại cửa, quay đầu lại nhìn thấy ba người đứng ở giữa phòng.
Tiếng bước chân đạp vào tấm ván gỗ nhẹ nhàng vang lên, phát ra những âm thanh kẹt kẹt, nhỏ đến mức phải lắng tai mới nghe thấy được, nhưng một trong hai tên hộ vệ của người chủ thuyền vẫn b·ị đ·ánh thức.
Hắn mở mắt ra nhìn thấy bốn người lạ mặt tại trước mặt mình, vừa định la to thì một tiếng nứt vỡ vang lên, lưỡi rìu của Randy đã rời tay bay tới, găm chặt vào giữa trán tên hộ vệ to con để cho hắn lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Hắn trở lại với tư thế ban đầu, dựa lưng vào ghế gỗ mà tiếp tục im lặng ngủ say.
Noe nhanh chóng cắt yết hầu tên còn lại, lưỡi dao xẹt qua cổ họng, máu tươi bắn ra, tên lùn đưa tay bịt miệng người kia, để hắn vùng vẫy trong vũng máu của chính mình một hồi rồi c·hết đi.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng ngáy ngủ của tên chủ thuyền, hắn vẫn chưa nhận ra có bốn tên khách không mời mà tới đã vào phòng, men rượu khiến đầu óc hắn tối tăm và lỗ tai bị bịt kín.
‘Bịch’ Noe buông tay, cái xác của tên hộ vệ còn lại rơi xuống sàn gỗ, máu tươi chảy đầm đìa, dính lên khắp quần áo của tên lính đánh thuê.
Mấy người nhìn nhau, không nghĩ tới mọi chuyện thuận lợi như vậy.
Rovert đang đứng trước mặt người chủ thuyền, hắn đưa mắt ra hiệu cho Gert, người sau vuốt râu một cái rồi lấy ra dây thừng, nhảy lên giường trói lại chân tay của người chủ thuyền.
Rovert lấy tới một cái khăn dơ bẩn trên bàn nhét vào miệng hắn ta.
Đến khi có người chạm tới thân thể mình, cánh tay bị bẻ ngược trói ra sau, trong miệng thì bị lấp kín và tràn ngập mùi hôi, Bain mới bừng tỉnh.
Hắn phát ra những tiếng ô ô, hai mắt trợn lên nhìn bốn người ở trước mặt, khuôn mặt mang vẻ giận dữ, cơn say giảm đi và dần tỉnh táo trở lại.
Sau khi hắn chú ý tới hai tên hộ vệ của mình đ·ã c·hết đi, trên khuôn mặt thần sắc bỗng nhiên thay đổi, biến thành tràn ngập hoảng hốt và sợ hãi, hắn liên tục lắc đầu và vùng vẫy.
‘Ầm’ một cú đấm thẳng vào mặt, để lại một vết bầm tím trên mắt phải của Bain, tiếng rên rỉ đau đớn lách qua lớp vải dày, có nhiều âm thanh bị kẹt lại trong cuống họng, nước mắt đau đớn chảy xuống và hắn ngừng lại động tác của mình, không dám phản kháng nữa.
“Ở yên đó, nếu ngươi không muốn chịu thêm đau khổ.” Giọng nói khàn khàn mang theo sự khủng bố mà Noe đã từng sợ hãi giờ đây trở thành nỗi ám ảnh của Bain.
“Lục soát hắn.” Rovert ra lệnh.
Người chủ thuyền run rẩy một chút, nhưng cũng không dám nhúc nhích nữa, để mặc cho bản thân nằm ở một tư thế khó chịu với hai tay bị trói chặt sau lưng, hắn hoảng sợ nhìn về phía Rovert.
Randy tiến tới, đưa tay mò mẫm trên người Bain, thỉnh thoảng còn đưa tay vào trong áo quần mà lật xem, dò tìm bất kỳ thứ gì trên người vị thuyền trưởng.
Noe và Gert thì xem xét trong phòng và lục tìm xác c·hết của hai tên hộ vệ, mặc dù có lẽ trong này không có gì đáng giá bởi vì bọn người này từ trên thuyền xuống sau đó chưa từng lên lầu.
Đúng là như vậy, một hồi sau, hai người chỉ kiếm được vài đồng lẻ trên người hai tên hộ vệ, hướng Rovert lắc đầu.
Bọn hắn hiện tại dường như đã mặc định Rovert là người dẫn đầu của nhóm lính đánh thuê, bốn người bọn họ tách biệt với nhóm người Ian và Jens.
Bain có chút nhục nhã khi bị soát người, hắn chưa từng trải qua tình cảnh như vậy.
Là một tên thương nhân, một người buôn bán và thuyền trưởng, hắn thỉnh thoảng phải đối mặt với bọn c·ướp biển và các băng c·ướp trên hành trình, nhưng mọi khi xung quanh luôn có bọn hộ vệ đứng trước mặt hắn, hoặc ít nhất hắn có một thanh kiếm trong tay để tự bảo vệ mình.
Không giống như lúc này.
Đám thuyền viên đa phần ở trên thuyền hoặc đang chè chén ở bên dưới, hai tên hộ vệ thường xuyên theo sát mình thì đã bị g·iết c·hết, trước mặt mấy người này kẻ nào kẻ nấy đều có vẻ dữ tợn và g·iết người không gớm tay.
Nỗi sợ hãi dần dần lớn lên ở sâu trong lòng Bain, hắn sợ hãi c·ái c·hết.
‘Leng keng’ tiếng những đồng tiền v·a c·hạm nhau vang lên, Randy mò ra được một cái túi từ trên người Bain, thảy thảy nó trong lòng bàn tay, sau đó quay lại đưa cho Rovert rồi tiếp tục lục soát.
Người sau cầm lấy túi tiền, kéo ra nút buộc nhìn vào trong, mượn nhờ ánh sáng của mấy ngọn nến trong phòng, hắn thấy được mấy đồng vàng Verres và một đống đồng Dobra, đây là một số tiền lớn.
Rovert nghĩ nghĩ một chút, đưa cho Gert, “Chia đều làm bốn phần.”
Người đàn ông râu ria lồm xồm cười vui vẻ nhận lấy, cùng Noe lui lại chia số tiền nằm ngoài nhiệm vụ kia, lấy phần của mình rồi bỏ số tiền thuộc về Rovert và Randy vào hai túi nhỏ khác, hai cái túi từ hai tên hộ vệ.
Không ai đề cập tới mấy tên ngồi dưới kia.
Loay hoay một hồi lâu, Randy đầu trọc bước xuống giường, thản nhiên cầm lấy phần của mình từ tay Noe rồi hướng Rovert nói, “Không có, hắn ta không mang nó theo.”
“Ừm.” Rovert gật đầu, đưa mắt đánh giá thân thể của Bain, như tên đồ tể đang quyết định lấy xuống phần nào trên thân thể của con heo trong lò mổ.
Ánh mắt kia để thân thể người thuyền trưởng run lẩy bẩy, tâm lý hắn giờ đây tràn ngập sợ hãi, chỉ mong có thể sống sót.
‘Xoẹt’ Rovert rút ra thanh dao găm bên hông, cầm ngược nó, rồi lại đảo ngược lại, cầm nó bằng hai ngón tay đưa qua lại nhẹ nhàng trước mắt Bain.
Cái khăn bịt miệng bị Randy lấy ra, nhưng hắn thủ thế sẵn sàng nhét nó lại chỗ cũ bất cứ lúc nào, không cho phép tên kia phát ra lời kêu cứu.
“Ta hỏi, ngươi trả lời, nếu như ngươi lừa ta, ngươi c·hết chắc.” Giọng của Rovert nghiêm khắc và không cho phép chối từ.
Bain nuốt một ngụm nước miếng, liên tục gật đầu ra hiệu bằng lòng, trong lòng dấy lên một tia hi vọng sống.
Khi Randy lấy được túi đầy tiền kia và lộ ra một chút xíu thất vọng, hắn đã hiểu được đám người này không phải là k·ẻ c·ướp bình thường mà hướng về một vật gì đó khác.
Không có k·ẻ c·ướp nào ra tay nhanh gọn và chuyên nghiệp như vậy, hai tên hộ vệ của hắn cũng không phải nuôi không, bọn hắn là những kẻ thành thạo, những người biết cách sử dụng thanh kiếm của mình.
Nhưng đối mặt bốn người này thì lại bị tính toán kỹ càng, bọn hắn lợi dụng đủ mọi loại yếu tố, khiến cho hai người đến kiếm cũng chưa kịp rút ra thì đ·ã c·hết không nhắm mắt.
“Nghe nói ở trên thuyền của các ngươi có một thứ rất quý giá, ta tự hỏi thứ đó là thứ gì?”
Bain trợn mắt, ra vẻ không hiểu ý của tên giặc c·ướp trước mắt mình.
“Không biết sao hả, nó được đựng trong một cái hộp gỗ, một vật nhỏ nhắn trong chiếc hộp gỗ, nó là thứ gì?”
Ba người khác trong phòng cũng nhìn về phía Bain, có được một khoản tiền ngoài ý muốn khiến bọn hắn vui vẻ, nhưng số tiền công mà Ian đã hứa trả cho bọn hắn sau khi nhiệm vụ hoàn thành thì đáng mong đợi hơn.
Theo bọn hắn suy nghĩ, dù sao thứ quý giá nhất đối với Bain có lẽ là con thuyền chất đầy hàng hóa, những thứ kia bọn hắn không thể c·ướp đi được, chỉ có thể mang đi chúng nếu như c·ướp cả con thuyền.
Chưa nói tới số lượng thủy thủ đông đảo, mấy người bọn hắn cũng không muốn trôi nổi trên sông trên biển với con thuyền đầy hàng ăn c·ướp và phải tìm những bến cảng lạ lẫm xa xôi để bán chúng đi.
Và bọn hắn cũng tò mò thứ gì khiến cho bốn tên kia bày ra m·ưu đ·ồ như vậy, hình như còn có cả nội gian trên thuyền thông báo tin tức cho bọn hắn.