Chương 124: Chờ đợi
Không lâu trước đó, trong một căn phòng ở lầu hai, bốn người Rovert, Randy, Noe và Gert mở cửa ra rồi bước vào trong.
‘Bịch’ một tiếng vang trầm, Rovert thả bao hành lý xuống trên sàn, sau đó hắn tháo ra thanh kiếm bên hông đặt lên bàn.
Bốn người mỗi người đứng ở một góc, ba người còn lại đều đang chú ý tới Rovert, tầm mắt tập trung tại bao hành lý kia.
Sau đó, Rovert đưa tay lột ra áo choàng, sáu con mắt lại chuyển lên trên, muốn nhìn xem thứ bị ẩn giấu, nhưng bọn hắn tiếc nuối khi không thấy được gì ngoài những lớp vải băng trắng quấn quanh phía trên khuôn mặt cùng đôi mắt đen kia.
Rovert dường như biết ý nghĩ trong lòng ba người, mắt mang theo chút ý cười.
Hắn cúi người xuống lấy đồ đạc trong bao ra ngoài, là một cái áo giáp da màu đen, phần che tay, che chân, .
Noe thở phào một hơi, trong đầu hắn liên tưởng về đủ thứ như đầu lâu, tay đứt chân cụt hay thứ gì đó quái dị, khi Rovert lôi ra cái áo giáp hắn hơi yên tâm về tinh thần của đồng bọn.
Nhưng lại có chút thất vọng.
Có lẽ giống như Gert nói, chỉ là người ta thổi phồng thanh danh của Rovert lên mà thôi, một tên lính đánh thuê có chút thực lực và bị hủy dung, chẳng có con quái vật nào ở đây cả.
Gert thì chú ý thấy chút ít v·ết m·áu dính ở chỗ sườn trái của Rovert, cả một vết cắt nhỏ trên áo.
Vậy ra ngươi đúng chỉ là người bình thường?
Hắn không tin tưởng về mấy câu chuyện lắm, nhưng không giống với bề ngoài bình tĩnh, hắn ban đầu có chút run rẩy khi đối diện với ánh mắt kia, đôi mắt đen như mặt đất trên núi lửa, với chút dung nham từ vết nứt vằn vện lan tràn.
Từng đi nhiều nơi và gặp nhiều người, nhưng hắn thực sự thấy gì đó rất khác biệt ở người trước mặt mình.
“Cần giúp đỡ sao?” Đầu trọc Randy nói, hắn rút ra cây rìu đặt trên giường, ngồi đè lên lớp chăn đệm.
“Không.” Rovert lắc đầu, tròng vào cái giáp da, buộc chặt những dây thắt, mặt hơi nhăn lại khi động chạm tới v·ết t·hương cũ, hít sâu một hơi rồi tiếp tục như bình thường.
Sau đó hắn lại đeo vào những miếng lót bảo vệ tay và chân, cái áo choàng kia thì vứt trên đất mà không mặc lên nữa.
Bốn người im lặng chờ đợi, Rovert rút kiếm ra, cầm Ô Nhục trong tay, ngồi trên ghế đối diện với cánh cửa.
“Gert, ngươi ra ngoài canh chừng đi, trở về thông báo khi nào hắn vào trong phòng.” Rovert vẫn đang nhìn về phía khe cửa, cũng không ngẩng đầu lên.
“Ừm, ta sẽ phát huy lợi thế của mình.” Gert cười một tiếng đồng ý, hắn chỉ vào làn da ngâm đen của bản thân mà tự giễu.
Hắn chỉ mang theo một thanh kiếm ngắn ra ngoài, cây cung gỗ bị hắn bỏ lại trên bàn, thứ kia không thích hợp phát huy trong không gian hẹp.
Gert nhẹ nhàng mở cửa ra, thò đầu ra nhìn hai bên một chút, thấy trong hành lang không có ai mới lách người đi ra rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Căn phòng của bọn hắn nằm ở giữa hành lang, cái hành lang này được đốt đèn sáng sủa, đủ để kẻ say rượu thấy rõ mọi thứ trên đường trở về phòng, và dễ dàng tìm tới căn phòng của mình.
Hắn đi chậm chậm tới đầu hành lang, đứng ở trên đầu cầu thang nhìn xuống dưới phía dưới, đám người kia chắc phải ăn uống no say mới về phòng.
Hắn đưa đầu tới, ‘phụt’ một tiếng thổi tắt đi hai ngọn đèn đặt hai bên, rồi rảo bước đi.
Từng bước từng bước một, hắn thổi tắt từng ngọn từng ngọn nến, chỉ để lại vài ngọn nến nằm cách xa nhau, hành lang bỗng nhiên tối đi nhiều.
Khi đi tới gần cuối, hắn còn thổi tắt một loạt nến, khép kín lại cánh cửa sổ ở cuối hành lang, ngăn chặn ánh trăng ở ngoài.
Cuối cùng dìm ngập bản thân trong bóng tối.
Tiếng hít thở chậm đều đều vang lên, Gert đứng sát tường, một bàn tay đặt trên chuôi kiếm, che lại phần đầu có chút bóng loáng của nó, cặp mắt lạnh lùng nhìn thẳng tới, xuyên suốt tới đầu hành lang, lặng im chờ đợi con mồi xuất hiện.
Trong phòng, giảm đi một người, hai người khác càng thêm im lặng, không phát ra quá nhiều âm thanh.
Khác với Gert, bọn hắn là những người lính đánh thuê hoạt động ở hai bên bờ sông Momas, khi Rovert đến bến tàu, bọn hắn nghe nhiều nên thuộc tất cả các câu chuyện về hắn ta.
Rovert chỉ mất vài tuần để thanh danh vang khắp khu vực bến tàu.
Kể cả trong những người lính đánh thuê đ·ã c·hết đi, bị đồn đoán rằng do Rovert g·iết c·hết cũng có vài người mà họ quen biết, qua nửa ngày ở chung với nhau, trên thân Rovert có chút bớt đi vẻ huyền bí nhưng vẫn mang theo sắc thái của sự quái dị.
Randy thì đã khá hơn một chút, còn Noe thì vẫn đang làm quen với sự có mặt của Rovert ở xung quanh mình.
Thời gian dài dằng dặc trôi qua, thật lâu mà chưa có tín hiệu từ Gert, Noe thầm ân hận khi mình không ở lại dưới kia ăn uống no nê mà ngồi trong phòng, chịu đựng sự im lặng khó chịu này.
Nhưng lúc đầu khi Rovert lên tiếng hắn cũng không dám cãi lại!
Bên ngoài, Gert cũng có chút nhàm chán, tên lính đánh thuê vẫn giữ im lặng đứng trong bóng tối, trong khoảng thời gian này, hắn nhìn thấy nhiều khách uống rượu lò mò tìm đường về phòng.
Gert không để tâm mấy khi thấy bọn hắn ngã trái ngã phải, việc đi đứng của mấy tên say rượu trở nên khó khăn hơn nhiều nhờ ơn của hắn ta.
Mấy tên kia mắng mỏ vài câu, mò mẫm trong ánh sáng lờ mờ rồi chui vào phòng của mình, sau đó tiếng ngáy vang lên.
Nhưng người mà hắn đang chờ, tên chủ thuyền cùng đám thuyền viên kia vẫn chưa có ai xuất hiện.
Khi hắn đã nhàm chán tới cực điểm, định hoạt động tay chân một chút cho đỡ mỏi thì đầu bên kia xuất hiện ba bóng người, từ trong bóng tối của cầu thang ló ra, khi bọn hắn ngang qua một ngọn nến còn sáng, Gert thấy được tên chủ thuyền.
Hai tên đi ở bên cạnh dường như còn có chút tỉnh táo, mỗi người một bên đỡ lấy tên chủ thuyền chậm rãi tìm tới căn phòng.
Vừa chờ bọn hắn chui vào trong phòng đóng cửa lại, Gert đã bước nhanh qua hành làng, nhẹ nhàng trở về chỗ phòng của mình.
‘Cộc cộc cộc’ tiếng gõ cửa vang lên, để ba người trong phòng đều đứng dậy, cầm theo v·ũ k·hí tiến tới.
Randy mở ra cửa, nhìn thấy Gert đang đứng ở ngoài.
Tên đầu trọc hỏi, “Hắn lên phòng rồi sao?”
Gert đưa một ngón tay làm dấu im lặng, gật nhẹ đầu, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về chỗ cửa phòng kia.
Noe liếm môi, đang định ra ngoài, Rovert đưa tay giữ lại vai hắn làm tên lùn giật mình lên, bờ vai có chút run rẩy, nhưng rồi lấy lại bình tĩnh không phát ra âm thanh.
“Mấy người?” Rovert đẩy ra Noe, tiến tới chỗ cửa, hỏi Gert.
“Ba người, đều ở trong phòng.” Gert nói nhỏ.
Randy nhíu mày, sẽ có chút ồn ào nếu cứ thế xông vào phòng, bọn họ không thể ra tay g·iết c·hết ba người ngay lập tức và cùng một lúc được, sẽ có người hét lên.
Rovert trầm ngâm một chút, nói với Gert, “Ngươi trở về chỗ cũ, chờ xem hai tên kia có quay trở xuống không.”
“Nếu không đâu?” Gert nhìn về chỗ cầu thang, hắn chỉ sợ lúc này có người đột ngột tiến tới.
“Vậy lại chờ thêm nửa giờ, lúc đó chúng có lẽ cũng đã ngủ say rồi, men rượu sẽ giúp chúng ta.” Rovert nói tiếp.
Bốn người nhìn nhau một lượt, cảm thấy như vậy khá ổn thỏa.
“Vậy ta trở về chỗ cũ.” Gert nói một tiếng rồi rón rén trở lại chỗ nấp, ba người trong phòng cũng khép lại cửa, lần này họ ngồi gần cạnh nhau, ngay đằng sau cửa, ba cái ghế xếp thành một hàng, tất cả đều sẵn sàng cho bất cứ chuyện gì xảy ra.
Thời gian trôi qua, dường như hiện tại giờ này trong quán rượu chỉ có hai loại người, người đã trở về phòng nghỉ ngơi cùng những kẻ tiếp tục chè chén suốt đêm dài, những kẻ không có ý định đi ngủ.
Trong hành lang kéo dài sự yên tĩnh, trên trán Gert đổ chút mồ hồi, hắn hít thở sâu, chờ đợi từng phút một trôi qua.
Ba người trong phòng cũng có vẻ căng thẳng, Randy không biết đã vuốt cái đầu trọc của mình biết bao nhiêu lần.
Noe thỉnh thoảng đứng dậy qua lại trong phòng.
Chợt Rovert đứng dậy, cầm lên thanh kiếm rồi quay sang hai người đồng bọn.
“Thôi không chờ nữa, chúng ta bắt đầu thôi.”
“Ta cũng đã chờ không nổi nữa rồi.” Randy thì thầm, đưa tay vuốt vuốt lưỡi rìu bóng loáng của mình.
Gert thấy cửa phòng mở ra, không phải phòng chủ thuyền mà là căn phòng của mình, ba người đồng bọn nối đuôi đi ra, hắn biết đã tới thời điểm ra tay, lưng rời khỏi tường gỗ, bước chậm tới, tụ hợp với bọn họ.
Bốn người đứng cạnh nhau ở trước cánh cửa gỗ, v·ũ k·hí nắm trong tay, hít sâu một hơi.
---
Cảm ơn Nấm đề cử!