Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 121: Công việc




Chương 121: Công việc

Tối ngày 20 tháng 12.

Rovert vừa rời khỏi con hẻm, hắn không lau đi máu trên lưỡi kiếm mà trực tiếp đút nó vào trong vỏ.

Đơn độc g·iết c·hết năm người khác cho thấy sức mạnh và kỹ năng vượt trội của hắn.

Nhưng không có nghĩa là Rovert sẽ không b·ị t·hương, hơi thở người đàn ông hơi có chút nặng nề.

Rovert đưa tay lên mắt trái của mình, cặp mắt này dường như đã chìm vào bóng tối quá lâu, khiến nó dù rằng đã thấy lại ánh sáng, nhưng vẫn thoải mái hơn khi được chìm ngập ở trong bóng đêm lạnh lẽo.

Nó có lẽ đã quen thuộc với bóng đêm kia.

Hắn đã chiếm ưu thế khi chiến đấu trong bóng tối, hầu hết các đòn đánh của bốn tên lính đánh thuê đều bị Rovert né tránh, hắn đang dần quen thuộc với lối sống này, quen thuộc khi bị đặt vào tình huống một đánh nhiều giống như tối hôm nay.

Nhưng hắn không tránh được tất cả các đòn đánh, có một tên kịp chém vào bên hông hắn trước khi b·ị c·hặt đ·ầu.

Hôm nay Rovert không mặc giáp xích hay giáp da, hắn chỉ có một lớp áo vải mỏng và áo choàng ngoài, lưỡi kiếm kia cắt qua da thịt và máu của hắn đang chảy ra từ v·ết t·hương.

Cơ bắp của Rovert mỏi mệt sau nhiều cú vung kiếm trong thời gian ngắn, ‘Tên Điên’ Rovert như một con chó cô độc bước một mình trên con đường ban đêm, bóng đêm lạnh lẽo che phủ cơ thể hắn.

Không lâu sau, Rovert về tới quán rượu.

Trước cửa, một tên khách say rượu đang mơ màng tựa vào cánh cửa, hắn vừa đi vệ sinh xong, vừa định trở lại bên trong tiếp tục chầu nhậu nhẹt của mình, bên cánh mũi đột nhiên truyền tới một luồng máu tanh.

Một cái bóng đen to lớn hiện ra từ bóng tối, bóng người lộ diện dưới ánh đèn trước cửa.

“Rovert.” Tên khách lập tức tỉnh táo lại, lui bước đứng sát vào vách tường, nuốt nước miếng nhìn vào người đàn ông cao to kia, kẻ được miêu tả càng ngày càng đáng sợ qua các câu chuyện.

Bàn tay hắn thò tới con dao buộc bên hông.

Rovert không dừng lại, cũng chẳng thèm để ý tên kia, bước chậm từng bước vượt qua hắn mà vào trong.

Đợi Rovert vào cửa, tên khách mới lau mồ hôi trên trán, tay rời khỏi chuôi dao, thở phào nhẹ nhõm.

Trong quán, số lượng khách đã giảm bớt, nhưng vẫn còn nhiều bàn ngồi kín người đang cụng ly cùng uống, tiếng nói chuyện vẫn rộn rã ồn ào.



Người trong quán chợt dừng lại một nhịp khi tiếng bước chân nặng nề vang lên, ai nấy đều chú ý tới bóng người vừa bước vào.

Họ cũng chú ý thấy người kia đang dùng một tay che lại bên hông sườn mình, từng máu tươi nhỏ giọt xuống.

Khách uống rượu trong quán cúi đầu, âm thanh bỗng giảm nhỏ lại, người phục vụ cũng bưng khay đứng im tại chỗ, không dám tiếp tục di chuyển.

Máu tươi nhỏ giọt xuống trên con đường Rovert đi qua.

Khi hắn đạp bước lên cầu thang và biến mất, xung quanh mới vang lên tiếng hít thở, họ châu đầu ghé tai bàn tán về người đàn ông vừa lên lầu.

Đưa mắt nhìn xem chuỗi dấu chân đẫm máu trên sàn nhà, bọn hắn lo lắng nói nhỏ giọng với nhau, câu chuyện về tên quái vật, tên điên Rovert lại có thêm một chương mới.

Chủ quán nhíu mày nhìn bóng lưng Rovert lên lầu, vẫy tay kêu lại một tên phục vụ.

“Lấy nước lau chùi sạch sẽ đi, đừng để khách của ta bị kinh sợ.”

Trên lầu, cánh cửa phòng ‘cạch’ một tiếng mở ra, Rovert lấy xuống một ngọn nến trên tường rồi đi vào trong, thắp sáng căn phòng lên.

Hắn ngồi xuống bên giường, tháo xuống thanh kiếm đặt dựa vào cạnh giường, ngay bên chân mình.

‘Xoạt’ một tiếng.

Hắn lột ra cái áo choàng trên người, cái áo này đã che kín thân thể hắn hầu như mọi thời điểm kể cả khi đang ngủ.

Hắn vứt cái áo màu xám dơ bẩn trên sàn gỗ.

Không có cái áo choàng dài kia che phủ, mặt mũi của hắn lộ ra, nhưng vẫn chưa lộ ra hoàn toàn.

Cặp mắt màu đen vằn vện tia máu và khuôn mặt bị băng vải quấn quanh chỉ có chút sáng sủa rõ ràng hơn mà thôi.

Rovert buông ra bàn tay đang đè ép v·ết t·hương, cúi đầu đưa mắt nhìn xem, v·ết t·hương kia vẫn không ngừng chảy máu.

Thở dài một hơi, hắn tiếp tục cởi ra áo trong.

Cái áo bị nhuộm đỏ một bên kia cũng bị hắn vứt bỏ trên đất.

Cơ thể của kia lộ ra dưới ánh nến.



Cơ bắp cuồn cuộn và một loạt những vết sẹo dữ tợn che kín khắp người, khi v·ết t·hương kia lành, nó sẽ tăng thêm số lượng vết sẹo trên thân thể hắn.

Nhưng hai thứ đó không quá đáng chú ý khi so với một thứ khác.

Giống như lời kể của người phục vụ quán rượu, có một dòng chữ ở trên người Rovert.

Có người dùng dao rạch ra da thịt, như bút ghi trên giấy, chúng để lại những chữ cái trên da thịt người đàn ông, và những chữ này sẽ không bị mất đi chừng nào hắn còn sống và thân thể này vẫn còn nguyên vẹn.

Thứ mà người phục vụ và những người khác không biết, là sự đầy đủ của dòng chữ kia.

Rovert đưa tay chạm vào da thịt của mình, ở trước ngực của hắn, từng nét chữ dữ tợn ẩn chứa thù hận và nỗi ô nhục, mối thù chờ đợi được báo và nỗi ô nhục sẽ đeo bám hắn cả đời.

Từng chữ từng chữ một.

R-E-B-M-I-T-R-O-V-E-R-T.

Hắn đứng dậy, lấy một chậu gỗ có đựng nước ở góc phòng rồi trở lại đặt trên giường, hắn nhìn ngọn nến đang cháy trên tủ gỗ cạnh giường, rút ra con dao găm đặt ở trên tủ gỗ bên cạnh.

Rovert dùng khăn vải thấm ướt nước rồi lau chùi v·ết t·hương một lượt, khi dòng nước lạnh chạm tới v·ết t·hương, nó đau rát một chút xíu, rồi hắn cầm lên con dao găm kia, đặt nó ngay trên ngọn lửa hơ nóng, để cho ngọn lửa bao phủ lưỡi dao.

Chờ lưỡi dao đỏ bừng lên, hắn đưa nó tới gần chỗ v·ết t·hương, hít sâu một hơi đè ép con dao vào chỗ v·ết t·hương.

Gọn gàng và dứt khoát.

“Hừmmm.”

Rovert đau đớn rên rỉ ngửa đầu lên, hàm răng hắn cắn chặt, run run lấy con dao ra, lần đầu tiên người đàn ông nhíu mắt một chút.

Bởi vì con dao có chút dính vào da thịt, khiến nó đau đớn khi lấy ra, càng bởi vì mùi vị thịt chín bốc lên xộc vào mũi.

‘Phù phù.’ Hơi thở nặng nề, hắn tiếp tục lặp lại hành động đó vài lần nữa, cho tới khi v·ết t·hương bịt chặt và không còn chảy máu nữa.

Rovert lấy ra băng vải, một thứ hắn luôn mang theo trên người để thay đổi lớp băng che kín khuôn mặt bí ẩn của mình.



Bây giờ chúng được dùng đúng mục đích, để băng bó v·ết t·hương.

Chờ băng bó v·ết t·hương xong xuôi, hắn tắt đèn, ngồi trên giường dựa vào vách tường.

Thể xác và tinh thần hắn trở nên mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi.

Hắn đặt thanh kiếm nơi tay của mình, thân kiếm dọc theo thân thể, sẵn sàng cầm nó lên bất cứ lúc nào, hai mắt khép hờ lại.

Cơn gió đêm thổi vào cửa sổ, mang theo chút hơi lạnh, người đàn ông dần ngủ say.

Sáng sớm, bến tàu trở nên nhộn nhịp với tàu thuyền qua lại, người ta đang vận chuyển hàng hóa lên xuống thuyền.

Trong quán rượu, nhiều người trả phòng và rời đi, chuẩn bị qua sông Momas để đến bờ bên kia.

‘Cộc cộc cộc’

Cánh cửa phòng bị gõ vang, người đàn ông vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng của mình.

Rovert bừng tỉnh khi tiếng gõ thứ nhất vang lên, hắn lập tức cầm chặt chuôi kiếm.

“Rovert, Rovert có ở đây sao?” Một giọng nói hơi ngập ngừng vang lên.

Rovert nhíu mày, nhúc nhích thân thể rời khỏi giường, v·ết t·hương vẫn hơi nhói đau, hiện tại hắn không thể chiến đấu nhưng đã có thể xuống giường đi lại bình thường, dù gì v·ết t·hương kia cũng không sâu lắm.

“Chờ một chút.” Hắn đáp lại, cúi xuống cầm lên áo choàng khoác lên trên người rồi đi tới chỗ cửa, thanh kiếm thả xuống đặt dựa vào tường, cầm lên thanh dao găm đặt ở sau lưng.

Cửa gỗ mở ra, một khuôn mặt lạ lẫm xuất hiện ở bên ngoài, tên kia bị giật mình khi nhìn thấy cặp mắt kia đập vào mắt mình, khiến hắn lui lại một bước.

“Ngươi tìm ta có việc gì?” Rovert trầm giọng hỏi.

“Ngươi, ngươi nhận việc sao, ông chủ của ta có một công việc cho ngươi.” Người kia ngập ngừng nói.

“Vào đi.” Rovert liếc sang hai bên, tránh sang một bên, để tên kia đi vào trong.

Chừng một giờ sau, Rovert ăn sáng xong xuôi, hành lý thu gọn, cưỡi trên lưng ngựa mà đi về hướng bắc.

Ở nơi đó, có một công việc đang chờ đợi hắn.



---

Cảm ơn Nấm đề cử!