Chương 122: Hộp gỗ
Con ngựa già chở theo Rovert bước đi chậm rãi.
Cách bến tàu không xa, dưới một gốc cây, người đưa tin lúc sáng đang đứng dưới gốc cây chờ đợi, trong tay dắt theo một con ngựa.
Quanh hắn ta là sáu người khác, họ đang ngán ngẩm nhìn trời.
“Làm sao tên kia còn chưa tới?” Một người đàn ông trong bọn nhăn nhó nói, hắn mỏi mệt với việc chờ đợi, biết vậy hắn ở lại quán trọ ngủ thêm một lát.
“Chờ hắn chuẩn bị xong liền tới, chờ đợi thêm một chút đi.” Tên người hầu nói, hắn có vẻ hoang mang khi đối mặt với ‘Tên Điên’ Rovert, nhưng không có nghĩa hắn hèn nhát, nói đúng ra hắn là người dẫn đầu trong hành động lần này.
“Hừm, tên kia là ai mà để bảy người chúng ta chờ đợi hắn.” Một tên đầu trọc hùng hổ nói, hắn vừa dứt lời thì có tiếng vó ngựa vang lên, lộc cộc lộc cộc.
Từ hướng nam chỗ bến tàu, một bóng người ngồi trên lưng ngựa, lắc lư thân thể từ từ đi tới.
Tên đầu trọc nhìn thấy bóng người kia, lại liếc nhìn tên người hầu, đạt được cái gật đầu đáp lại, xem ra kia chính là người cuối cùng trong nhóm.
Tên người hầu leo lên ngựa, mấy người khác cùng cầm lấy v·ũ k·hí của mình rồi trở mình lên ngựa, đa phần mấy con ngựa nhỏ và già nua, vẫn có thể chở người đi đường nhưng lại không phải lựa chọn hoàn hảo cho hiệp sĩ trên chiến trường.
Tuy vậy nhưng đây cũng là một phương tiện đi lại tốt đẹp không phải những tên lính đánh thuê bình thường có thể sở hữu, chứng tỏ mấy người bọn họ cũng có chút tiếng tăm và thực lực, mới có đủ tiền mua sắm chúng.
Bóng người ở đằng xa dần dần tới gần, một tên hơi thấp trong bọn nhíu mắt quan sát một hồi.
“Khốn kiếp, ngươi mời ‘Tên Điên’ gia nhập.” Hắn quay sang mắng tên người hầu.
Ian im lặng, liếc mắt tên lùn kia, hắn đương nhiên cũng không muốn mời Rovert, nhưng thực lực của tên kia rất tốt, được nhiều người tán thành, hắn tin tưởng mấy tên lính đánh thuê trong quán rượu đúng là do Rovert g·iết c·hết.
Trong cuộc nói chuyện ban sáng, Rovert đảm bảo hắn vẫn ổn, không có gì đáng ngại cả.
Ông chủ của hắn giao cho hắn việc này, hắn không thể làm hỏng được, vậy nên hắn mới mời thêm Rovert gia nhập vào nhóm.
“Các ngươi đã nhận một phần tiền công, đừng có ý kiến nhiều như vậy.” Ian bực bội nói, “Rovert cũng chỉ là lính đánh thuê mà thôi, đừng chọc giận hắn khiến cho hắn để mắt tới ngươi là được rồi.”
“Jens, Andy, Vic, chuẩn bị lên đường thôi.” Ian lại quay đầu nhìn về phía ba người khác.
“Ừm.” Người đàn ông tên Jens gật đầu, “Đừng lo Ian, có bọn ta ở đây, ngươi không sao đâu.” Jens cười nói.
“Noe, nếu ngươi sợ, trả lại đây gấp đôi số tiền bọn ta trả cho ngươi rồi cút đi.” Vic trợn mắt nhìn tên lùn Noe, một vết sẹo cắt dọc mắt trái hắn, để người đàn ông trông khá dữ tợn.
Hắn có vẻ không hài lòng với tên lính đánh thuê này lắm.
Tên lùn Noe im lặng hầm hừ, một người khác đặt tay lên vai hắn, “Sợ cái gì, xong việc rồi đường ai nấy đi là được.”
Gert nói, bên hông hắn đeo một thanh kiếm ngắn, trên lưng treo cung gỗ.
“Ngươi thì biết cái gì, hắn ta là Rovert. Rovert!” Noe nói lẩm bẩm, nhấn mạnh tên người kia.
Khi họ đang tranh cãi và nói chuyện, Rovert đã tới nơi, con ngựa già dừng lại, vó nó chà chà trên đất.
“Khởi hành thôi, mục tiêu của chúng ta là nơi nào?” Rovert nói.
“Đi thôi.” Ian kéo cương chuyển đầu ngựa, sau đó đưa tay chỉ mấy người bên cạnh, giới thiệu từng người trong nhóm cho Rovert.
“Ba người kia lần lượt là Jens, Andy và Vic, người lùn tên là Noe, đầu trọc là Randy, tên để râu ria lồm xồm kia tên Gert.”
Rovert liếc qua từng người trong bọn, không để ý lắm, hắn cần tiền nên nhận việc này, làm xong việc thì cầm số tiền còn lại rồi rời đi là xong.
Ian nói tiếp, “Chúng ta bây giờ đi tới sông Statea-Aenes, mục tiêu của chúng ta là một con thuyền đang trên đường tới Moncoba, chiều tối nay nó sẽ dừng lại ở một bến tàu nhỏ cách nơi này hơn 50 cây số, chúng ta cần tới đó, lẻn lên thuyền lấy một món hàng, sáng ngày mai nó sẽ rời đi.”
Tám người cưỡi ngựa đi song song với nhau, trong đó Ian, Jens, Andy và Vic thì còn khá một chút, trang phục ngay ngắn sạch sẽ, bên hông đeo kiếm.
Rovert, Randy, Gert và Noe thì trang phục bẩn thỉu có nhiều chỗ rách rưới, v·ũ k·hí thì đủ loại từ rìu, kiếm ngắn, kiếm dài, dao găm đến cung tên.
Rovert và Ian đi ở giữa, bọn họ trao đổi về nhiệm vụ, sau khi nói chuyện xong, nhóm người không còn đi ở gần kề nhau mà dần nối thành một hàng dài.
Người đàn ông để râu ria lồm lồm tên là Gert cưỡi ngựa dẫn đầu nhóm, hắn là người dẫn đường.
Gert làm lính đánh thuê đã tám năm, hắn tham gia c·hiến t·ranh và rồi không thể bỏ xuống thanh kiếm khi từ chiến trường quay trở về.
Người đàn ông đi khắp lãnh thổ xứ Weskast, nhận đủ loại nhiệm vụ mà người ta giao cho mình, hắn đã cực kỳ quen thuộc với đường xá ở vùng đất này.
Ian và ba người đồng hành thì có vẻ không quen thuộc lắm với xứ này, họ tìm được người dẫn đường Gert ở thành Manes, sau đó là Randy và Noe tại bến tàu này ngày hôm qua.
Ban đầu Ian chỉ định thành lập một nhóm sáu người với mình nữa là bảy, nhưng khi nghe về Rovert, hắn quyết định thuê mướn kẻ mang thanh danh không tốt này.
Nhưng theo Ian, kia chưa chắn là không tốt, nó là thanh danh tốt đối với một kẻ bán thanh kiếm của mình, một kẻ chiến đấu vì tiền.
Chỉ cần ngươi có tiền, bọn hắn sẽ chiến đấu vì ngươi và có thể sẽ c·hết vì ngươi.
Vì một mục đích của người chủ và không hề có ý kiến gì.
Nhóm tám người cưỡi ngựa đi nhanh dần, những con ngựa phi trên đường cái, sau đó rời khỏi con đường rồi chuyển hướng tây tiếp tục chạy đi.
Xốc nảy trên lưng ngựa khiến v·ết t·hương hơi khó chịu, nhưng nó không còn nhiều nguy hại với Rovert nữa.
Họ dừng nghỉ vào buổi trưa, dưới một gốc cây lớn, nhưng trên cây lại trơ trụi không còn lại cái lá nào, chúng đều rụng xuống tại dưới gốc cây.
May mắn là mặt trời mùa đông cũng không kịch liệt, nhiệt độ hơi lạnh và cơn gió đông thổi qua làn da họ, chỉ có mấy con ngựa là phát nhiệt bốc ra hơi nóng vì vận động mạnh.
Rovert im lặng ngồi ở đằng xa, gặm ăn chút thịt khô, tay trái bốc một nắm đậu đen đưa cho con ngựa già nhai nuốt, tiếng con ngựa nhai lộp cộp vang lên trong không gian im ắng.
Mặt dù là ban ngày, họ vẫn đốt lên một đống lửa trại để sưởi ấm, Rovert ngồi dựa vào gốc cây, hắn cảm nhận được sự thô ráp của lớp vỏ sau lưng mình, đưa mắt nhìn lướt qua mọi khung cảnh của vùng đất này.
Hắn đã dạo quanh xứ Weskast trong hai tháng, thăm viếng mấy tòa thành trì và thị trấn, dạo qua cổng thành Moncoba, đứng trên đường phố đông đúc nhìn xem tòa lâu đài của gia tộc Houghton từ phía xa.
Hắn vẫn bực bội và mỏi mệt, cơn thịnh nộ trong lòng khó mà vơi đi được, rời xa quê hương và rời xa nhà, có vẻ cô độc giữa dòng người đông đúc, bị những kẻ không quen biết gọi bằng những cái tên khó nghe.
Rovert không quan tâm lắm, hắn hiện tại chỉ muốn báo thù, nhưng sức lực của một người sao mà nhỏ bé, hắn dừng lại tại bến tàu sông Momas vài tuần khi không nghĩ ra được mình phải làm gì tiếp theo đây.
Và rồi nhiệm vụ này xuất hiện.
“Rốt cuộc thứ chúng ta muốn trộm lấy là thứ gì?” Đầu trọc Randy hỏi, hắn lấy ra cây rìu của mình cùng viên đá mài, hắn ngồi trên đất mài sắc lưỡi rìu.
“Ít nhất chúng ta cần biết nó trông ra sao chứ.” Tên lùn Noe cũng nói theo, hắn vứt khúc cây khô vào đống lửa đang cháy, nhìn về phía Ian.
Ian nhìn về phía Jens, thấy người đàn ông gật đầu hắn mới mở miệng.
“Một cái hộp gỗ nhỏ, có lẽ trong phòng của người chủ thuyền, hoặc là trên thân thể của hắn ta.”
Đám người trầm ngâm, Rovert hiếm thấy mở miệng nói, “Vậy tìm hắn ta trước, soát người dễ hơn tìm đồ vật trên một con thuyền lớn.”
Không có ai phản bác, họ đều hiểu kết quả sẽ như thế nào, và cách mà mình lấy đi thứ đồ vật kia.
Mấy người lính đánh thuê khác thì thả suy nghĩ bay xa, tự hỏi trong cái hộp gỗ là thứ gì.
---
Cầu đánh giá, cầu đề cử! Cảm ơn mọi người rất nhiều!