Chương 120: Quái vật khủng bố
Mấy tên kia nhăn nhó, nhưng lại không dám phản bác hay tranh cãi với người đội trưởng đứng trước mặt mình.
Bọn hắn chỉ có thể im lặng chấp nhận h·ình p·hạt.
Midas vẫn giữ trên môi nụ cười, lại quay sang những người khác, “Bởi vì bọn hắn đã phạm sai lầm, tất cả các ngươi cũng phải chịu đói một ngày.”
“Tại sao, rõ ràng là…” Một người muốn phản bác, nhưng lời nói nghẹn lại trong họng khi nhìn thấy ánh mắt của vị đội trưởng.
Hắn nghĩ tới kết quả ngay trước mắt mình, im miệng.
“Khốn kiếp.” Có người nhỏ giọng mắng, căm tức nhìn mấy tên kia.
Những người khác cũng trút giận lên những người khiến cho họ bị liên lụy, dùng ánh mắt sắc bén mà chằm chằm để những kẻ kia run rẩy.
“Được rồi.” Midas nói, “Bây giờ tự giới thiệu, ta tên là Midas Cowanii, tạm thời là đội trưởng của các ngươi.”
Đám người đứng im lặng và lắng nghe.
“Xếp thành ba hàng đi.” Midas nói tiếp.
Khi người đội trưởng nói xong, đám lính mới bối rối di chuyển một cách chậm chạp như con ruồi không có phương hướng.
“Đứng đây.” Oskar nói nhỏ, kéo lấy Noah và Jaxton đứng ở hàng đầu tiên.
“Ngươi từng tham quân sao, Oskar?” Midas đứng ở đối diện, vừa nhìn đám lính tìm vị trí, vừa hỏi thăm Oskar.
Hắn chú ý tới người thanh niên này có vẻ có nhiều kinh nghiệm nhất trong đám lính mới.
Ánh mắt, động tác, hơi thở và tinh thần mà Oskar thể hiện ra.
Dáng vẻ cường tráng cũng không giống người thường, vết sẹo trên đầu chưa phai mờ mấy.
Midas trầm ngâm tự hỏi, người trước mặt mình trải qua những gì trước khi gia nhập hội lính nỏ Helmelo.
“Đúng vậy, đội trưởng.” Oskar gật đầu.
“Trận chiến vừa rồi ở Alklen?” Midas đoán, với độ tuổi của Oskar, hẳn là không tham gia được cuộc c·hiến t·ranh nào khác.
“Ừm.” Oskar khẳng định câu trả lời của người thanh niên.
“Ngươi hẳn tiêu diệt rất nhiều kẻ địch trong trận chiến kia.” Midas cười nói.
Oskar im lặng không trả lời, nhưng với Midas đó là đã là một câu trả lời.
Hắn lại quay sang tên nhóc tóc đỏ, “Em trai Paxton.”
“Ừm hừm.” Jaxton gật gật đầu, ra vẻ nghiêm túc, không náo động như khi ở trên xe ngựa.
“Sáng nay ngươi cứ ở đây đi, vào buổi chiều theo ta đi ra ngoài.” Midas nói, hắn chỉ muốn xác nhận một chút.
Hỏi xong, hắn im lặng đi đến trung tâm của đội ngũ, trước mặt nhóm lính, cách xa khoảng mười bước.
Những người khác thì mất một hồi lâu mới đứng vào vị trí, Midas vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Khi mọi người đã đứng vào chỗ, hắn mới mở miệng, “Lần sau ta muốn mọi chuyện diễn ra nhanh hơn, đừng nói với ta các ngươi không biết xếp hàng, kẻ nào chậm trễ nhất chịu đói một bữa.” Người đội trưởng nói với giọng nghiêm túc.
“Thứ gì không biết thì nhìn vào đồng đội mà học tập.”
Sau đó, hắn nghiêng người ra hiệu, một người lính phía sau đi tới, đưa cho người thanh niên một cây nỏ.
“Các ngươi đã biết, chúng ta được gọi là lính nỏ, đây là v·ũ k·hí chính của các ngươi trên chiến trường.” Midas vỗ vỗ cây nỏ lớn trong tay mình.
Oskar nhìn về phía cây nỏ kia.
Nỏ là một loại v·ũ k·hí mà hắn biết tới nhưng chưa từng sử dụng hay nhìn thấy trên chiến trường.
Cây nỏ trên tay Midas dài khoảng 1 mét, phần cánh nỏ dài khoảng 80 cm, làm bằng gỗ, dây nỏ dày và thô hơn dây cung, lẫy nỏ làm bằng sắt và còn có một cái vòng sắt ở trên đầu cây nỏ, không biết dùng để làm gì.
Thông qua cách người lính và Midas cầm, có thể thấy được sức mạnh của người đội trưởng, cây nỏ trong có vẻ nhẹ nhàng dù hắn chỉ cầm bằng một tay.
“Một cây nỏ tiêu chuẩn của hội, do các xưởng sản xuất của thành Loshek làm ra, cụ thể là gia tộc Cowanii.”
Midas cười một tiếng rồi tiếp tục giảng giải, nhìn ngắm những đường vân trên thân nỏ.
“Ừm, thanh này được làm bằng gỗ ô liu.”
“Trong một tháng sắp tới, các ngươi có ba tuần để học cách sử dụng nỏ, thuần thục các thao tác lên dây, nạp tên và bắn.”
“Sau ba tuần, những người không hợp cách sẽ trở thành lính cầm khiên, trong hợp đồng đã có ghi điều khoản này, ta sẽ không nói nhiều nữa.”
Midas đặt cây nỏ xuống đất, chỉ vào từng phần trên cây nỏ và giới thiệu một lượt cho tất cả mọi người.
“Nỏ là một thứ v·ũ k·hí khủng bố nhưng dễ dàng học tập cách sử dụng hơn so với cung, nếu ngươi đủ khỏe, ngươi có thể lên dây bằng tay, nhìn xem ta.”
Midas đạp vào cái vòng sắt phía dưới, cúi người hai tay nắm lấy dây nỏ kéo lên, cái dây dày từ từ cong lại và được cài vào lẫy sắt.
Midas cầm nỏ lên bóp cái lẫy một cái, ‘bặc’ dây nỏ bắn ra thật mạnh, run run một chút rồi dừng lại.
“Oskar, thử xem.” Hắn giơ cây nỏ lên.
Oskar cũng không ngại, hắn tiến lên nhận lấy cây nỏ, đặt nó nằm dọc theo thân thể mình, học theo cách Midas đã làm, đạp chân vào vòng sắt để cố định cây nỏ, cúi người xuống kéo dây nỏ lên.
Khi tự mình thử, hắn mới nhận thấy độ khó khăn, cái dây căng chặt cực kỳ khó khăn để kéo lên.
Cái dây lên gần sát với lẫy, cánh nỏ cong lại, nhưng rồi lại trở về vị trí cũ.
Oskar buông ra, đứng thẳng người lên, một tay đè lại thanh nỏ.
‘Ha.’ Có người đứng phía dưới buộc miệng cười.
Oskar không để ý đến hắn, hít một hơi rồi một lần nữa cuối người xuống, bàn tay thô ráp cầm chặt vào sợi dây, cơ bắp trên hai tay nổi lên, sợi dây chậm chậm dần dần bị kéo lên, cuối cùng thành công cài lên lẫy.
Hắn đứng thẳng người lên.
“Tốt lắm.” Midas vỗ vai Oskar, nhận lấy cây nỏ.
Hắn giơ lên, ‘bặc’ một tiếng, dây nỏ lại bung ra.
Midas đưa cây nỏ hướng về phía tên vừa mở miệng cười kia.
“Ngươi tên gì?” Người đội trưởng hỏi.
“Rees.” Tên kia nuốt nước miếng, nói nhỏ.
“Rees, lên trên biểu diễn cho mọi người xem nào.” Midas vẫy tay còn lại.
Người thanh niên tên Rees cho chút không tình nguyện, nhưng vẫn đi lên.
“Ưm, aaaa.” Hắn thử đi thử lại, vẫn không thể kéo được sợi dây lên, sau mỗi lần kéo sức lực càng giảm đi, khiến cho việc kéo sợi dây lên càng khó hơn.
Midas im lặng đợi hắn đổ mồ hôi đầy đầu mới giật lại cây nỏ, “Trở về chỗ thuộc về mình đi.”
Rees như được ân xá, lau mồ hôi trên trán, lui về hàng, âm thầm hối hận không nên mất kiềm chế như vậy, ngay ngày đầu tiên đã trở thành trò cười cho cả đội.
Midas thay đổi sắc mặt nghiêm túc, lúc này, hắn một lần nữa nở nụ cười, “Không phải ai cũng có thể kéo được dây nỏ trong lần đầu tiên.” Hắn liếc qua Oskar một chút rồi nói tiếp.
“Sau ba tuần, kẻ nào trong số các ngươi còn không kéo được dây nỏ thì có thể yên tâm về vị trí trong đám lính cầm khiên.”
“Đương nhiên, trong một trận chiến kéo dài, chúng ta sẽ không phí sức mình nhiều vào trong việc kéo dây, việc đó chỉ cần thiết trong một số trường hợp đặc biệt.”
“Trong hoàn cảnh bình thường, chúng ta sẽ có những công cụ khác nhau để hỗ trợ việc lên dây như thắt lưng, một cái móc sắt gắn trên thắt lưng móc vào trong dây nỏ, khi các ngươi đạp vào vòng sắt rồi đứng thẳng người kéo lên, sức mạnh từ đôi chân sẽ đẩy nỏ xuống và thực hiện việc lên dây.”
“Ngoài ra còn một số công cụ khác như chân dê hay ròng rọc, chúng ta thì sử dụng một thắt lưng kép.” Midas chỉ vào bên hông mình, một cái thắt lưng có buộc một miếng sắt với đầu là hai móc sắt, ngoài ra còn có một sợi dây dài.
Hắn nói mọi người mới để ý là món trang bị này được đám lính nỏ luôn mang theo bên người, cả mấy người đứng sau lưng Midas cũng có trang bị giống hệt.
“Nhìn kỹ cách ta lên dây.” Người đội trưởng cầm cây nỏ lên, không đặt nó sát đất mà cầm hơi cao, dây nỏ hơi thấp hơn thắt lưng của mình, phần lẫy hướng ra ngoài, phần dây hướng vào người.
Hắn cài hai móc sắt vào dây, lại cài sợi dây dài lên một chỗ nhô ra trên thân nỏ, đạp chân vào vòng sắt, nhẹ nhàng đạp xuống, sợi dây nỏ được kéo lên.
Midas dùng tay điều chỉnh nhẹ cho dây nỏ cài vào chỗ lẫy sắt, rồi gỡ ra móc sắt và dây.
Khi nỏ đã được cài vào, hắn cầm nỏ bằng tay trái, tay phải đưa ra sau thắt lưng lấy ra một mũi tên.
Mũi tên ngắn và thô to, không dài và nhỏ như những mũi tên sử dụng cho cung, đầu mũi tên được làm bằng sắt.
“Khi đã lên dây, đặt mũi tên lên, như thế này.” Midas vừa thực hiện vừa hướng dẫn.
“Giơ lên ngắm chuẩn, bóp lẫy.” Hắn nói một cách từ từ chậm rãi.
‘Bặc’ ‘Vụt’
Người đội trưởng bóp lẫy sắt, đầu lẫy bị kéo xuống, dây nỏ đàn hồi bắn ra, mũi tên bị đẩy rời thân nỏ, bay thẳng trong không khí.
Một âm thanh trầm đục vang lên, đám người hít một hơi lạnh, mũi tên xuyên thủng một thân cây, cả mũi tên ngập vào trong thân cây, chỉ để lộ một chút xíu đuôi mũi tên ở bên ngoài.
Cả đám lính hơi run rẩy, tưởng tượng cảnh mũi tên đó ghim vào cơ thể mình.
Midas quay lại hướng bọn họ nhe răng cười, khuôn mặt cứng ngắc và nụ cười tươi có vẻ không hợp nhau mấy, “Thấy sao, nó là một con quái vật, kẻ khốn khổ nào bị nó bắn trúng yếu hại sẽ bị g·iết c·hết mà không cảm thấy gì, thậm chí không cảm nhận được khi mũi tên ghim vào thân thể, dù cho lực bắn có mạnh đến đâu.”