Chương 119: Hình phạt nhỏ
Nhìn xem bức tường dài kia, những người lính với trang bị khá giống nhau đang bước đi qua lại phía trên.
Vài cái tháp canh cao cao, phía trên cũng có người đứng quan sát.
‘Đứng ở trên kia, tầm mắt có lẽ càng tốt hơn.’ Oskar thầm nghĩ.
Hắn quay sang nhìn xem thì thấy Noah đã ngủ mất.
Hắn chậm rãi thu dọn hành lý của mình.
Bên trong chỉ có vài bộ quần áo, trong này phần lớn là do bà Ruby may hoặc đan cho hắn, cả món quà chia tay hôm trước nữa.
Thu dọn xong, Oskar quyết định đi vòng quanh một vòng tham quan căn cứ này.
Nhiều người khác cũng đều bỏ lại hành lý rồi rời đi, chỉ có một số ít mệt mỏi nằm trên giường nghỉ ngơi.
Hắn xuống cầu thang, ra ngoài cửa.
Oskar đứng trên con đường dẫn thẳng đến tòa pháo đài, con đường này nối liền từ cánh cổng kia tới cổng của pháo đài đá trên đỉnh quả đồi.
Hắn không tụ tập với những nhóm lính cũ đang nghỉ ngơi trên sân.
Cũng không giống như bọn lính mới khác, những người đang dạo bước lung tung nhìn xem các khu vực trong căn cứ.
Oskar đi lên dốc, leo lên những tầng phía trên của quả đồi này.
Nơi này có lẽ đã trở thành căn cứ của hội lính nỏ rất lâu rồi, nó được phủ kín bởi rất nhiều kiến trúc, các tòa nhà ở và nhà kho, chuồng ngựa, vân vân.
Nhưng vẫn không thiếu không gian cho việc luyện tập.
Mỗi tầng đều có một hay hai khoảng sân, chưa nói tới quảng trường rộng lớn ngay chỗ cổng ra vào, nơi đó đủ chỗ cho một đội quân hai ba ngàn người có thể dàn quân.
Oskar nhìn qua một lượt, cả quả đồi bị chia ra thành bốn tầng theo độ cao, tầng cao nhất là pháo đài đá, ba tầng tiếp theo là những căn phòng, chỗ ở tập thể cho đám lính, dưới chân đồi không xây dựng kiến trúc gì, chỉ có một bức tường gỗ bao vây tất cả lại.
Oskar mỗi khi leo lên một tầng, hắn đều dừng bước ngắm nhìn phía dưới, càng lên cao khung cảnh hiện lên trong mắt càng rộng lớn hơn.
Có vài người đứng ngăn chặn lại lối đi lên chỗ pháo đài, có lẽ kia là nơi bọn họ không được đặt chân tới.
Oskar dừng bước ở dưới một gốc cây tại tầng hai, hắn đứng dưới bóng râm mát mẻ mà nhìn xem phía dưới.
Từng lớp từng lớp nhà, những con người nhỏ bé qua lại, cả tòa căn cứ được xây dựng rất nghiêm chỉnh và thẳng hàng.
Hắn ngồi xuống dưới gốc cây mà nghỉ ngơi chốc lát, khi mặt trời lặn dần xuống ở hướng tây, hắn đứng dậy, một lần nữa trở về chỗ ở của mình.
Không khó để tìm tới căn phòng của hắn, nó gần nhất với cổng và là căn phòng đầu tiên phía bên trái sát với con đường lớn.
Lúc này nhiều người khác cũng đã trở về, họ ngồi trên giường, nói chuyện và nghỉ ngơi.
Oskar lên lầu hai, ngồi lên giường.
Chỗ cửa sổ, Noah đang đứng nhìn ra ngoài, thấy Oskar trở về, hắn quay đầu lại.
“Ngươi đi dạo xung quanh rồi?”
“Không, chưa đi đâu cả, ta chỉ là leo lên trên cao một chút ngắm cảnh một chút.” Oskar duỗi lưng một cái rồi nằm xuống trên giường, phía trên đã có chăn và gối được chuẩn bị cho mỗi người bọn họ.
Hắn nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi một lát.
Trời dần tối, trong phòng chỉ có mấy ngọn nến nhỏ chiếu sáng.
“Không có thức ăn sao? Họ không nói cho chúng ta đi đâu ăn tối sao?” Noah rên rỉ.
Oskar đã tỉnh dậy, hắn ngồi dựa lưng vào tường, “Không có ai nói tới chuyện đó, có lẽ họ sẽ mang thức ăn tới đây.”
Lúc này, tiếng bước chân lộp bộp vang lên, chỗ cầu thang xuất hiện một cái đầu đỏ, Oskar ngay lập tức liền nghĩ tới người nào đó.
Không ngoài dự đoán của hắn, Jaxton xuất hiện, tên nhóc kia còn mang theo một giỏ đồ to.
“Đến ăn đi, thức ăn đến đây.” Tên nhóc kéo cuống họng la lên.
Mấy tên lính đã đói bụng gần c·hết, chạy tới chỗ giỏ thức ăn, nhìn thấy một giỏ tràn đầy bánh mì.
“Chỉ có bánh mì sao?” Một người thanh niên nhăn nhó nói.
“Muốn ăn thứ khác thì chờ ngày mai đi, khi đó mới phân công người nấu ăn.” Jaxton nói, hắn đưa tay vào giỏ mò ra một cái bánh mì, thấy cạnh giường Oskar còn trống, đi về phía bên kia.
Noah chạy lại cầm lên hai cái bánh mì, một cho hắn và một cho Oskar.
“Cảm ơn.” Oskar nhận lấy bánh mì, quay sang bên Jaxton.
“Ngươi thật sự gia nhập hội lính nỏ?”
Hắn có chút tò mò, không nghĩ tới Jaxton không đùa.
Jaxton đang gặm bánh mì, hắn gật đầu, trong miệng nhai ngồm ngoàm miếng bánh mì khô khốc.
Chờ nuốt xuống, hắn mới mở miệng, “Ta sẽ trở thành một lính trinh sát.”
“Trinh sát?” Noah đi qua ngồi cạnh Jaxton.
“Lính nỏ cũng cần trinh sát, giường này trống sao?” Hắn hỏi.
Sau đó liền nhìn thấy Noah gật đầu.
“Ta sẽ ở cùng với các ngươi trong căn phòng này.” Tên nhóc cười nói.
“Ngươi cưỡi ngựa cũng tốt như lái xe ngựa sao?” Oskar hỏi.
“Nuôi ngựa, thuần dưỡng ngựa, cưỡi ngựa, chỉ cần liên quan tới ngựa, ta đều tinh thông.” Jaxton cười lớn hơn.
“Vậy ngươi rất thích hợp làm trinh sát.” Oskar gật đầu, những tên lính trinh sát đi đầu trong đội quân, với tốc độ nhanh chóng của Jaxton trên ngựa, chỉ cần được huấn luyện tốt, tin tức tình báo sẽ được truyền về với tốc độ rất nhanh.
Ăn xong mấy cái bánh mì, uống một chút nước, đám lính mới nhàm chán không biết làm gì đều leo lên giường đi ngủ.
Không có rượu và thức ăn, không có phụ nữ, trời lại tối, bọn hắn chỉ có thể đi ngủ.
Trải qua mấy ngày đi đường bọn hắn đều rất mệt mỏi, tiếng ngáy ngủ vang lên khắp cả tầng, phía tầng dưới cũng giống như vậy.
Cả tòa căn cứ chìm vào bóng tối, dường như những người lính khác cũng giống như bọn hắn, đều đi ngủ sớm.
Chỉ còn lại những kẻ trong phiên trực phải thức suốt đêm cùng ánh sao trên trời.
Sáng sớm, tòa căn cứ tỉnh dậy với tiếng ồn ào, tiếng chiêng vang kề sát bên tai đánh thức Oskar.
Hắn bật dậy, nhưng không thấy người đánh chiêng bên cạnh mình.
Những tiếng chiêng kia vẫn vang lên và to dần lên, hắn ngáp một cái, vỗ vỗ hai người nằm giường cạnh mình, bọn hắn cũng đang lăn lộn trong chăn nhưng không muốn bò dậy.
Chờ Oskar kêu một hồi bọn hắn mới khó chịu kéo chăn ra, bật dậy, cả đám liếc nhìn vào người thanh niên đang từng bước từng bước đi lên tầng hai, trong tay hắn là chiêng và dùi, hai thứ đồ vật không ngừng v·a c·hạm và phát ra âm thanh khó nghe.
“Khốn kiếp!”
“Làm ơn để ta ngủ.” Một vài kẻ kêu rên, bọn hắn vẫn chưa muốn rời giường.
Midas cười nhẹ nhàng, rảo bước đi qua từng cái giường, đi tới cuối phòng rồi quanh lại đứng chính giữa, nhìn quanh một vòng, trong tay chiêng vẫn đều đặn vang lên.
Cả đám xung quanh đều nhìn hắn với ánh mắt giận dữ tràn ngập tia máu.
Có người còn nắm đấm lại, cắn răng, dường như muốn nhào tới cho Midas một trận.
“Dậy đi, xuống dưới tập hợp.” Midas chậm rãi nói, ‘Keng keng keng’ Hắn tiếp tục gõ vang chiêng lên vài lần nữa mới dừng lại, không để ý tới ánh mắt của bất kỳ kẻ nào.
Oskar leo xuống khỏi giường mang vào đôi giày cỏ, cùng những người khác xuống cầu thang.
Đám người ở tầng một cũng là một đống hỗn độn, bọn hắn ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.
Tất cả mọi người tập hợp ở mảnh đất trống bên ngoài căn phòng.
Oskar vừa ra liền nhìn thấy có vài người té nằm trên đất, ôm lấy ngực bụng, rên rỉ vì đau đớn.
Midas đứng trước mặt bọn hắn, vẻ mặt vẫn mang theo mỉm cười, nhìn về phía mấy tên hung hăng trên tầng hai với chút ý sâu xa.
Mấy tên kia nuốt nước miếng, run run, lúc nãy bọn hắn nếu dám chống đối thì có lẽ hiện tại cũng có kết quả y như vậy.
“Các ngươi phải học được kỷ luật, nhớ kỹ ta là cấp trên của các ngươi, là đội trưởng của các ngươi.”
“Từ bây giờ, mệnh lệnh của ta là cao nhất, mệnh lệnh của ta là tuyệt đối.”
Midas nói với giọng nghiêm túc, mắt hắn nhìn xuống ba người nằm trên đất, “Đứng dậy đi.”
Mấy người kia vẫn rên rỉ, có vẻ như không đứng dậy nổi.
“Ta sẽ không lặp lại lời của mình.” Giọng người thanh niên tóc đen lạnh lùng, đôi mắt màu xanh lam chiếu rọi trong mắt mấy tên kia.
Mồ hôi đổ ra, cơn đau xác thịt còn đang cắn xé.
Bọn hắn căn răng, bưng bít lấy chỗ đau của mình bò dậy, nhìn về phía Midas tràn ngập sợ hãi, người thanh niên đã nhẹ nhàng đánh bại bọn họ cùng một lúc, cơn đau nhói từ đòn đánh tưởng chừng như để bọn hắn gãy xương.
“Các ngươi bị bỏ đói ba ngày, bởi vì dám chống lệnh cấp trên.” Midas chờ bọn hắn đứng dậy đổi một khuôn mặt, nở nụ cười nói.