Chương 12: Tập hợp và hội nghị
Ngoài cửa, đột nhiên vang lên tiếng chuông gấp gáp, cùng với đó là tiếng hô hào:
“Lính mới, mau tập trung.”
“Lính mới, tập trung ngoài thành mau lên.”
Oskar cùng Lance nghe thấy tiếng hô, vội vàng lên tiếng chào người thợ rèn, sau đó chạy ra ngoài.
Kia là một vài người lính đang đi thông báo đám lính mới tập trung, địa điểm tập trung liền ở ngoài thành.
“Lance, tạm biệt, ta phải mau đi tập hợp.”
Oskar lên tiếng chào.
Lance hướng hắn gật gật đầu, cũng lên tiếng:
“Ta cũng phải đi tìm cha, ngươi đi đi.”
Hai người tách nhau ra, Oskar đi theo dòng người bước nhanh về phía cổng thành, Lance quay đầu đi về phương hướng ngược lại, tới gần tòa lâu đài.
Đám người nối đuôi nhau đi ra ngoài, ra khỏi cổng thành, Oskar nhìn thấy một số đông người đã đứng trên bãi đất trống, hắn cũng nhanh chân chạy vào.
Một hồi sau, khi đám người đều đã đông đủ, một người đàn ông trung niên dẫn đầu một đám áo giáp gọn gàng binh lính đi tới, hắn đứng lên trên một cái bục cao vừa được dựng lên, hướng trước mặt đám người quát to:
“Đều im lặng!”
Một người đàn ông khác mặc áo giáp đen đi ra, Oskar nhận ra đó là hiệp sĩ Angus.
Chờ tiếng ồn ào giảm đi, Angus lên tiếng:
“Ai là cung thủ, mau ra khỏi chỗ, đi theo ta đi.”
Khoảng một phần tư số người rời đi, chờ họ đi theo Angus đến một khu vực khác, người đàn ông trung niên lại nói tiếp:
“Các ngươi đã được chiêu mộ vào lực lượng bộ binh, hiện tại chúng ta sẽ phân chia các ngươi và các đội, phía sau ta đây là các đội trưởng, ai nghe tới tên mình thì tập hợp lại bên cạnh đội trưởng của mình hắn sẽ hướng dẫn các ngươi những việc làm kế tiếp.”
Người đàn ông sau khi nói xong, hướng phía sau một người gật đầu ra hiệu, người kia đi lên trên bục, mở ra một cuộn giấy đã cầm sẵn trên tay, bắt đầu đọc:
“Jon làng Tasson.”
“Murdo trấn Armel.”
“Allan trấn Berogen.”
Từng cái tên được đọc lên, chờ anh ta đọc xong, có khoảng hai mươi người từ các làng trấn khác nhau đã tiến lên phía trước, anh ta dẫn bọn họ đi về phía xa.
Tiếp theo, từng người đội trưởng tiến lên kêu gọi binh lính thuộc đội của mình, đến lượt đội thứ năm, rốt cuộc tên của Oskar vang lên.
“Oskar làng Orman.”
“Urry trấn Berogen.”
“…”
Người đội trưởng đọc xong danh sách, nhìn lên mấy người trước mắt mình, xác nhận số lượng không có sai lầm về sau, hướng bọn họ nói:
“Mau đi theo ta.”
Người này là một thanh niên khoảng gần ba mươi tuổi, có một đầu tóc nâu, cặp mắt màu xanh nước biển sáng người, nước da hơi sẫm màu, chân mang giày da, thân khoác một bộ giáp xích, bên ngoài choàng thêm một cái áo vải dày, trên vải thêu lên huy hiệu của gia tộc Argall, một con cáo đỏ.
Oskar và những người khác bước theo chân đội trưởng của mình, trên người còn mang theo hành lý.
Đi đến một khu vực đất trống, bên cạnh là những đội khác đã tập hợp trước đó, bọn họ đang dựng lên lều vải, một số đang đứng xung quanh nghe đội trưởng nói gì đó.
Người thanh niên dừng lại, quay người nhìn bọn người một hồi, lên tiếng:
“Xin giới thiệu một chút, ta sẽ là đội trưởng của các ngươi, chúng ta sẽ cùng chiến đấu trong những ngày sắp tới, tên của ta là Gilbert.”
Đám lính mới lẫn nhau giới thiệu tên tuổi một hồi, dưới sự chỉ huy của đội trưởng Gilbert, họ bắt đầu dựng lên lều vải, nhưng lúc này, họ không mỗi người ở riêng một lều, mà là bốn người dùng chung một lều, tính cả đội trưởng, tổng cộng sẽ có năm cái lều được dựng lên.
Theo lời của Gilbert, đây là để mọi người săn sóc nhau trên đường đi, bọn hắn không nên đi riêng lẻ một mình, ở chung có thể giúp bọn hắn gần gũi với nhau hơn một chút, có ích cho việc cùng nhau chiến đấu trên chiến trường.
Ở chung lều với Oskar theo thứ tự là Urry từ trấn Berogen, Jasper từ làng Tasson và Maxwell từ làng Bouvin, trong chiến dịch lần này, họ sẽ ở chung một lều và cũng nấu ăn chung với nhau.
…
Trong tòa lâu đài nằm tại phía chếch tây nam của thành, ở sảnh chính, hiện tại cũng đang tập trung một số lớn người, có người ngồi, có người đứng, tụm ba tụm năm nói chuyện, Mario cũng ở trong số bọn họ, anh ta hai tay khoanh lại với nhau, tựa lưng vào tường, im lặng không nói, chờ đợi lãnh chúa xuất hiện.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên đi vào, âm thanh trong sảnh đột nhiên giảm xuống rồi im hẳn, không còn có người nào dám to tiếng nói chuyện nữa.
Người kia thân hình khá cao lớn, tóc đen chải gọn gàng lên, có thể nhìn thấy một dải tóc đã bị bạc trắng, ông ấy thân khoác áo da cũng màu đen, trên vai choàng một cái khăn choàng lông, nhìn kỹ có thể nhận ra một đầu là đầu cáo, một đầu là đuôi cáo, cả chiếc khăn choàng hiện lên màu nâu đỏ.
Người đàn ông trung niên chính là Tử tước thành Argall, lãnh chúa của tất cả những người ngồi ở trong sảnh này, những người đang ngồi đều đứng lên, họ đều cúi người chào vị lãnh chúa của mình.
Adam Argall gật đầu đáp lại, ra hiệu người của mình đều ngồi xuống, sau đó cũng ngồi vào bàn.
Vị Tử tước ngồi ở chủ vị, phía dưới còn có sáu người khác nữa, trong đó một người cúi người rồi lên tiếng:
“Thưa ngài, kẻ địch của chúng ta là ai?”
“Đừng vội Evan, để ta nói trước đã.”
Adam cười cười, đưa tay đè ép, sau đó hướng về phía mọi người nói:
“Ta đương nhiên có lý do mới vội vàng tập hợp tất cả mọi người đến đây. Ba ngày trước, Bá tước Myers Murden đã q·ua đ·ời.”
Một người khác trong bàn, một thanh niên nhíu mày đặt câu hỏi:
“Thưa ngài, Bá tước xứ Alklen c·hết thì ảnh hưởng gì đến chúng ta, vị Bá tước mới muốn xâm lấn Weskast?”
Adam đáp lại:
“Không Simon, hiện tại Alklen chưa có người nắm quyền, vị trí Bá tước vẫn đang được để trống.”
Ông lão ngồi phía bên trái suy nghĩ một hồi, mở miệng thăm dò:
“Ta nhớ được em gái của ngài, là vợ của Bá tước Myers, cô ấy có một đứa con gái với ngài ấy.”
“Trí nhớ không tồi a, Colin.”
Tử tước Adam chỉ đáp lại ngắn gọn, cười cười nhìn xem mọi người, thấy không còn ai lại có câu hỏi, mới mở miệng:
“Quyền thừa kế Rachdale, quản lý Weskast phải là của cháu gái ta Elena sau khi cha của nó c·hết, nhưng có vẻ như em trai ngài Myers, Tử tước Josiah không đồng ý như vậy, nên chúng ta sẽ hành quân về phương bắc, ta phải đứng ra bảo vệ quyền lợi cho cháu gái của mình.”
Colin chờ lãnh chúa của mình nói xong xuôi, mở miệng nhỏ giọng nói:
“Cháu gái của ngài mới bảy tuổi, mà còn lại là con gái, luật pháp của vương quốc sẽ không đứng về phía chúng ta, tự ý khơi mào c·hiến t·ranh sẽ chỉ đem tới lửa giận của Ngai Vàng.”
Adam lúc này thu lại vẻ mỉm cười, nhìn quanh một lượt, nói ra:
“Em gái ta Miriam trong thư đề cập tới Bá tước Murden khi đang hấp hối đã có ý định kế thừa Rachdale và chức vị Bá tước cho con gái mình Elena.”
Vị Tử tước mang theo vẻ nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, làm nói trầm lắng:
“Ông ấy mong muốn con gái thừa kế mình mà không phải Josiah, mà lại, ai nói chúng ta vi phạm luật pháp của vương quốc, hôm qua, cháu gái ta đã được kết hôn với Tử tước Houghton thành Narris, nó hiện tại đủ điều kiện để kế thừa vị trí Bá tước cùng chồng của mình, bây giờ, còn ai có ý kiến gì nữa sao?”
Adam trên mặt lại hiện ra vẻ mỉm cười, giọng nói trầm lắng hướng đám người hỏi.
“Không có, thưa ngài, ý muốn của ngài sẽ được thực hiện.”
Ông lão Colin cúi đầu nói, những người khác cũng im lặng không lên tiếng, ngầm thừa nhận đồng ý với lãnh chúa của mình.
Một số người khác trên mặt còn hiện lên ý cười, dòng máu chiến binh trong cơ thể chậm rãi sôi trào lên, bọn họ đã chờ mong một trận chiến quá lâu, lúc này đã chờ không kịp, muốn lên ngựa xông tới chiến trường ngay lập tức.
Adam dường như cũng biết được ý nghĩ của bọn họ, tựa lưng vào ghế hướng mọi người nói:
“Sẽ không lâu đâu, ta hứa các ngươi đều sẽ được hưởng niềm vui chiến trận, và đương nhiên, phần thưởng dành cho người chiến thắng.”