Chương 11: Thành Arcop
Chập tối, đoàn người của hiệp sĩ Mario vẫn đang từ từ tiếp lên phía trước, đám người rời đi làng Orman từ lúc ban đầu mang theo vẻ hưng phấn, cười nói vui vẻ, sau một ngày đi bộ, gánh vác hành lý đám người ai nấy đều mang theo sự mệt mỏi trên khuôn mặt, liền tiếng nói chuyện đều hiếm khi vang lên.
Đột nhiên, đi ở gần trước nhất Lance la to, “Ta thấy được rồi, kia là thành Arcop, chúng ta đến nơi rồi.”
Hắn vui vẻ đập đập vai người đi bên cạnh mình Oskar, chỉ hướng phía trước, nơi đó ánh đèn lấp lóe, vài cột khói từ những ngôi nhà ngoài thành bốc lên, để đám người trở nên hoạt bát vì đến đích sau một ngày dài, ít nhất bọn họ sẽ không phải ngủ ngoài đồng cỏ vào đêm nay.
Đám người rất nhanh đi đến dưới tường thành, cổng thành lúc này đang mở ra, một đội lính gác cổng đang túc trực ở nơi đó, bọn họ thân mang giáp da, trên tay cầm khiên và giáo, trong đó nổi bật nhất là một người mặc toàn thân giáp sắt, thân hình cao to, bên hông đeo kiếm dài, hiện rõ thân phận là một vị hiệp sĩ.
Người này thấy đoàn người đi đến, thì tách ra đám lính gác, mở miệng đối Mario nói:
“Mario, ngươi đến rồi.”
“Angus, thật lâu không gặp.”
Mario tung người xuống ngựa, đi đến ôm lấy Angus cười nói.
“Chào ngài Angus.”
Jon cũng xuống ngựa đi tới, chào hỏi.
Angus đối hắn gật đầu đáp lại, nhìn về phía sau lưng bọn họ.
“Đây là người của ngươi?”
“Đúng vậy, 21 bộ binh, 5 cung thủ, tên nhóc tóc nâu kia là con trai ta, nó sẽ là cận vệ của ta.”
Angus gật đầu, “Ngươi và con trai có thể vào ở trong thành, những người khác tạm thời cắm trại ngoài thành.”
Angus đưa tay chỉ về phía bên trái, cách đó không xa, có rất nhiều lều vải đã được dựng lên, đám người ở xung quanh qua qua lại lại, đó là những đội ngũ đã đến sớm hơn.
“Chúng ta sẽ chờ đợi cho tới trưa mai, sau đó các ngươi sẽ được hướng dẫn công việc tiếp theo, hôm nay đã khá trễ rồi, mau dựng lều nghỉ ngơi đi, sáng mai các ngươi có thể vào thành đi dạo.” Angus đối đám lính mới nói.
“Lance, đến đây.” Mario quay người kêu con trai mình.
Lance đối bên cạnh Oskar đập vai, “Sáng mai ta sẽ ra tìm ngươi.”
Oskar gật đầu, lấy xuống hành lý của mình trên lưng ngựa, cùng những người khác đi về phía nơi cắm lều trại ở bên kia.
Mario, Lance và Jon rất nhanh tiến vào trong thành, biến mất khỏi tầm mắt của Oskar.
Hắn lấy ra lều vải dựng lên, sau đó lấy ra bánh mì cùng nước lấp đầy bụng, rồi nằm nghỉ ngơi, không qua bao lâu hắn liền chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, khi mặt trời ló rạng, trong trại binh lính tiếng náo động cũng vang lên, Oskar bò dậy, ra khỏi lều vải, nhìn thấy đám người đang tụm năm tụm ba kéo nhau vào trong thành.
Hắn cũng thu dọn lều vải, đồ đạc, vác ở trên lưng của mình, rảo bước đi về phía cổng thành.
Chợt, vai hắn bị người nào đó vỗ một cái.
“Hôm nay ta dậy sớm hơn ngươi a.”
Oskar quay lại liền thấy khuôn mặt tươi cười hớn hở của Lance, hắn đẩy ra tay của Lance, nói: “Được rồi, mau cùng ta vào thành đi dạo.”
“Ha ha, theo ta đi.”
Lance khoác vai Oskar, hai người cùng rảo bước tiến lên, đến gần cổng thành có một con đường trải đá cuội.
Lúc này, đám lính mới đang ồ ạt kéo nhau vào thành, dù rằng trời mới chỉ vừa sáng, nhìn về phía trại lính, số lượng đã nhiều hơn xế chiều hôm qua gần gấp đôi, có một số người không ra ngoài mà vẫn nằm ngủ bù, bọn hắn hẳn là qua nửa đêm mới tới được thành Arcop.
Cổng thành, hiện tại đã đổi một nhóm khác lính gác cổng, vị hiệp sĩ ngày hôm qua cũng không thấy.
Oskar cùng Lance tiến qua cổng và đi vào thành, hắn ngước mắt nhìn trên đầu tường thành, trên đó cắm một lá cờ hiệu, phía trên là một con cáo màu đỏ đứng trên nền cờ màu trắng, huy hiệu của gia tộc Argall thành Arcop.
Đường phố lúc này đã khá đông đúc, đường được trải đá, khá rộng rãi, đủ để ba chiếc xe ngựa đi song song.
Tuy nhiên, nó cũng không sạch sẽ ngăn nắp, mà hơi có chút bẩn thỉu, rác rưởi khắp nơi đều có thể thấy được.
Đám dân thành cũng không ngạc nhiên về đám người đột nhiên xuất hiện này, hiển nhiên bọn họ cũng đã hiểu rõ về lệnh chiêu mộ binh lính do lãnh chúa của mình đưa ra, có một số trong bọn họ cũng được chiêu mộ để tham gia c·hiến t·ranh.
“Tối hôm qua ngươi và ngài Mario ở đâu, trong lâu đài của lãnh chúa sao?” Oskar hỏi
“Không, cha ta đưa ta đến quán rượu Ong Mật, chúng ta ngủ ở đó đêm qua, sáng sớm ông ấy đã đi trình diện lãnh chúa, ta thì chạy ra ngoài thành kiếm ngươi.”
Quán rượu Ong Mật là một nhà kiêm quán trọ cùng quán rượu trong thành, lần trước khi đến đây cùng hiệp sĩ Mario, Oskar cũng ngủ lại nơi đó nên không lạ lẫm gì.
Hai người dọc theo đường chính đi một hồi, sau đó rẽ phải ở một ngã tư, đi vào một con đường xem ra còn đông đúc hơn.
Đây là phiên chợ, những người từ các làng trấn xung quanh thường đến đây để mua sắm vật dụng hay bán ra sản phẩm của mình.
Chợ ồn ào huyên náo vang lên tiếng rao hàng, tiếng trả giá, lời chửi rủa của tất cả mọi người, đám lính mới lâu ngày đến thành Arcop cũng vội vàng nhìn xem có gì có thể mua sắm được.
Hai bên đường bày ra đủ loại hàng hóa, lương thực, rau quả, trang phục, vật dụng cần thiết như lều vải, vân vân.
Còn có đủ loại gia súc gia cầm được đem ra bán, một số đã bị g·iết mổ chặt nhỏ bày trên quầy hàng, ngoài ra còn có những con còn sống nhốt trong lồng gỗ, hay được chủ dắt trên tay loanh quoanh tìm người mua.
Hai người trộn lẫn trong đám người, nhìn xem có gì hay ho hay không, hết nhìn đông rồi nhìn tây, nhưng hiếm thứ gì có thể để bọn hắn hứng thú được.
Đi về phía trước một chút, Lance đập đập Oskar, ra hiệu hắn đi về phía bên trái.
Bên trái là một đầu hẻm nhỏ, hai người đi bước đi vào trong, đi đến cuối con hẻm, bọn hắn nghe được tiếng đinh đinh đang đang, rõ ràng là tiếng đập sắt.
Kia là một cái lò rèn, trước đây hai bọn hắn đã được ngài Mario dẫn đến đây một lần, lần đó ngài Mario cần sửa sang lại một chút áo giáp của mình.
Oskar dẫn đầu tiến vào, hắn thấy người ở bên trong, lên tiếng chào:
“Chào buổi sáng, bác Henry.”
Người đàn ông trung niên nhìn hai người bọn họ, không đáp lại, vẫn tiếp tục công việc trên tay của mình, hắn một tay dùng kẹp giữ lấy miếng sắt, tay kia cầm búa liên tục đập nện.
Thấy người đàn ông đang bận rộn, hai người không quấy rầy mà loay hoay nhìn trong tiệm rèn đủ loại vật phẩm.
Bên trong hoặc là treo lên, hoặc là gác trên kệ, đặt dưới đất, khắp nên đều là sản phẩm đã được hoàn thành.
Bỏ qua những thứ nông cụ như cuốc, xẻng, cày, vân vân, Oskar đi lại bên tường, hai tay nâng lên một thanh kiếm ngắn quan sát chăm chú.
Lance thì đi lại gần kệ ở góc tường, trên kệ treo một bộ áp giáp sắt, nó toàn thân đen nhánh, không quá bóng, bề mặt hiện lên vẻ tối tăm.
Hắn đưa tay sờ sờ, cảm nhận được hơi lạnh của kim loại tỏa ra, mặt tỏ vẻ thích ý.
Hai người bọn họ qua lại quan sát một hồi, bỗng nhiên sau lưng vang lên một giọng trầm:
“Hai người các ngươi muốn mua sắm gì sao?”
Lúc này Oskar mới để ý tiếng rèn sắt đã không vang lên được một lúc, quay lại thì thấy bác Henry đã bỏ xuống trên tay búa lớn, ngồi trên ghế nhìn bọn hắn, tay kia cầm ly rượu ực một ngụm.
Không đợi bọn hắn đáp lại, ông ấy lại tiếp tục nói:
“Bộ giáp kia 35 Verres, ồ không đủ tiền sao, cái khiên đó 70 Dobra, à ngươi có nhiều tiền như vậy, thanh kiếm ngắn giá 60 Trite, nếu nó mà các ngươi còn không đủ tiền mua, vậy đừng lại mò mẫm đồ của ta, hai thằng nhóc?”
Lance hơi tức giận muốn cãi lại, Oskar kéo kéo hắn, đối Henry cười cười:
“Bọn ta liền nhìn xem một chút.”
Lance không muốn cứ như vậy mất mặt, lên giọng nói lại một câu:
“Chúng ta rất nhanh liền sẽ có tiền, ông chờ a.”