Chương 118: Căn cứ
Người nhà Goldnor, lãnh chúa của Loshek?
Oskar bất ngờ trước lời nói của Midas.
Vậy người thanh niên tên Hugo kia mang họ Goldnor sao?
Oskar im lặng ngẫm nghĩ.
Midas cũng không còn nói thêm nữa, hắn có chút hứng thú với ánh mắt của người thanh niên này nên mới mở miệng trò chuyện vài câu trong lúc nhàm chán, sau đó hắn lại im lặng chờ đợi đoàn xe đến.
Hắn cũng cần quen thuộc với công việc của hội lính đánh thuê này, tạo nên một đoàn đội ở xung quanh bản thân mình, hắn biết mình cần rất nhiều sự trợ giúp cho kế hoạch tương lai.
Một đám thuộc hạ, thân tín, binh lính, tất cả sẽ được lựa chọn từ trong nhóm lính mới này.
Dân thành Loshek dường như khá quen thuộc với sự có mặt của hội lính nỏ ở xung quanh, họ không quá chú ý tới nhóm người đứng ở đây.
Đoàn xe của hội từ xa dần dần tới gần, những chiếc xe chở theo lính mới cùng những chiếc xe chở theo hàng hóa đang từ từ tiếp cận.
Một con ngựa phi nhanh qua đoàn xe và tới trước mặt đám người đang đứng chờ đợi.
Herman nhảy xuống khỏi ngựa, hắn nhìn về phía Midas, phát hiện là một người mình không quen biết, hiếu kỳ đưa mắt hỏi thăm mấy tên lính đứng bên cạnh.
Một người trong số họ đang định mở miệng nhưng Midas giành trước trả lời: “Ta là Midas, em trai của Hugo, ta vừa gia nhập vào tuần trước.”
Oskar nghe vậy có chút bất ngờ, không nghĩ tới tên đội trưởng đứng tiếp đón bọn họ lại là một người mới gia nhập giống mình.
Hắn càng thêm hiếu kỳ, người thanh niên tóc đen này có thân phận gì mà vừa gia nhập đã trở thành một tên đội trưởng.
Em trai Hugo, hội trưởng Hugo sao?
Đứng đối diện với Midas, Herman cũng tỏ ra bất ngờ, nhưng nhanh chóng cười đáp lại, “Xin chào, ta tên là Herman.”
Hắn không ngại tạo mối quan hệ với anh em nhà Cowanii.
“Anh trai ta không đi cùng các ngươi trở về sao?” Midas cười nói.
“Hugo đi thuyền cùng với hội phó tới Bagbed có chút việc, họ sẽ quay về đây sau.” Herman nói, quay đầu nhìn thấy đoàn xe đã đến rất gần, hắn leo lên ngựa của mình.
“Đi thôi.”
“Ừm.” Midas gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho những người đứng sau lưng.
Bọn họ ngay lập tức leo lên ngựa, thu lấy cờ hiệu, chuẩn bị xuất phát.
Herman có chút kỳ lạ nhìn xem mấy vị hiệp sĩ kia, thỉnh thoảng hiệp sĩ của nhà Goldnor xuất hiện trong hội, hắn biết tới điều này.
Nhưng những tên kia thường chỉ nghe theo lệnh của hội trưởng, hắn hiếm thấy ai ra lệnh được cho họ, kể cả hội phó, không nghĩ tới bọn hắn nghe theo Midas răm rắp như vậy.
“Jaxton, đi thôi.” Oskar kêu lại tên nhóc tóc đỏ, hắn đang vuốt ve hai con ngựa kéo xe, cho chúng ăn thêm chút đồ ăn vặt.
“Tới đây.” Jaxton đáp lại, leo lên xe ngựa.
Noah và những người khác thì giống như bước lên đài hành hình, dùng sắc mặt buồn thiu và tuyệt vọng leo lên thùng xe.
Oskar không ra sau mà ngồi đằng trước cùng Jaxton.
Hắn nhìn bóng người ở cưỡi ngựa dẫn đầu kia, nhớ tới cuộc nói chuyện của hắn ta với đội trưởng Herman.
Thông qua cách xưng hô của Herman, hắn cảm thấy có lẽ Hugo không phải hội trưởng.
‘Hugo, Hugo, cái tên này ta nghe qua ở đâu?’ Oskar thầm nghĩ, hắn lần đầu nghe tới hội trưởng Hugo là trong sân lâu đài Batgot.
Nhưng ngoài lâu đài Batgot, hắn còn nghe được tên Hugo ở đâu đó rồi.
Khi đoàn xe nhập làm một với bọn họ, Oskar cuối cùng nghĩ ra, lão Jacob thường nói chuyện với những người bán lương thực cho mình về thương hội Cowanii và một người hội trưởng tên Hugo.
Vậy ra Hugo không phải hội trưởng hội lính nỏ Helmelo mà là hội trưởng thương hội Cowanii!
Midas là em trai của Hugo, Midas Cowanii?
Nhưng tại sao một người từ một gia đình thương nhân lại có thể ra lệnh cho các hiệp sĩ từ nhà Goldnor.
Một câu hỏi khác lại hiện lên trong đầu Oskar.
Phía trước, chỗ những người cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn xe, Midas đang trò chuyện với Herman.
“Trong tuần vừa rồi ta đã tiếp đón mấy nhóm lính mới rồi. Đây đã là nhóm cuối cùng rồi sao?” Midas hỏi.
“Ừm, từ đông sang tây, bắt đầu ở Miris và kết thúc ở Batgot, chúng ta đã tuyển lấy những người thanh niên khỏe mạnh nhất khắp vùng đất này vào hội lính nỏ.” Herman cười nói.
Từ khắp các làng, trấn và thành của Helmelo, bọn hắn đã tuyển đủ số lượng cần thiết, không hơn không kém, tổng cộng là một ngàn tên lính mới.
Trong xe, Noah đưa đầu ngó ra ngoài nhìn xem, nhìn thấy khung cảnh xung quanh, hắn có chút thắc mắc.
“Chúng ta không vào thành sao?”
“Không, đoàn xe đang đi về phía nam, có lẽ căn cứ của hội ở đó.” Oskar nói, nghiêng đầu nhìn xem thành Loshek nhỏ dần ở sau lưng.
Noah lui lại ngồi xuống, hắn hơi có chút thất vọng, từ nhỏ hắn vẫn chưa vào một tòa thành lớn như thành Loshek.
Đoàn người đi trên con đường dẫn về phương nam, không lâu sau, Oskar thấy được một quả đồi ở trước mắt mình.
Phía trên đỉnh ngọn đồi là một tòa kiến trúc bằng đá, một pháo đài.
Phủ kín phần còn lại của quả đồi là một loạt những ngôi nhà bằng gỗ.
Cả quả đồi bị một hàng rào gỗ vây kín lại, chỉ để lại một lối vào duy nhất.
Những tháp canh bố trí lẻ tẻ để quan sát tình hình xung quanh, phía trên đó có những người lính đứng gác.
Khi đến gần, Oskar nhìn thấy trang bị của bọn họ, kiếm ngắn và rìu, tất cả đều mang theo một cây nỏ lớn trên lưng, túi đựng tên buộc bên hông.
Trên người họ mặc giáp da hoặc giáp xích, đầu đội nón sắt.
Những người lính gác cổng nhận ra thân phận của đoàn xe, tránh đường ra, đưa mắt quan sát những tên lính mới đang thò đầu ngắm nhìn xung quanh.
Bọn hắn đã rất quen thuộc với hình ảnh như vậy.
Đoàn xe đi vào cổng, trên cổng có treo một tấm khiên tròn có huy hiệu cây nỏ của hội.
Oskar thấy được một sân rộng ngay trước cổng, có nhiều người đang tụ tập ở đó, tất cả đều là đàn ông.
Bắt đầu cuộc sống ở nơi này, hình bóng của đàn bà phụ nữ chắc sẽ trở nên cực kỳ hiếm thấy.
Quả đồi được chia cắt thành nhiều tầng, mỗi tầng đều được san bằng phẳng, có đủ không gian cho bọn họ sinh hoạt và luyện tập, ngồi trên xe, Oskar nhìn tới một khoảng sân, nơi đó có bia ngắm đặt trên sân, một số người đang đứng ở xa xa luyện tập.
Xe ngựa dừng lại ở cách cổng không xa lắm, Herman cưỡi ngựa quay lại chỗ bọn họ.
“Xuống đi, mang theo đồ đạc của mình, sẽ có người chỉ chỗ cho các ngươi.”
Nói xong hắn cưỡi ngựa rời đi, tiếp tục lên cao, chạy tới chỗ gần với tòa pháo đài ở đỉnh quả đồi.
Hắn muốn trở về nhà nghỉ ngơi sau nhiều tháng bôn ba trên đường.
Noah và những người khác đạp bước trên mặt đất, thở phào nhẹ nhõm vì Jaxton không thể nào h·ành h·ạ họ nữa.
“Theo ta đi.” Một người đàn ông nói, phất tay kêu họ.
Gần một trăm người đàn ông theo chân hắn ta rời đi, chỗ xe ngựa, có một nhóm binh lính tới dỡ hàng hóa xuống xe.
Oskar mang hành lý trên vai, vừa bước đi vừa ngóng nhìn chung quanh, những ngôi nhà lớn và dài, được xây dựng cạnh nhau, có lẽ bao quanh cả ngọn đồi này.
Người đàn ông dẫn đường dẫn họ tới căn phòng đầu tiên ở bên trái, một trong những chỗ gần với cánh cổng nhất.
“Chỗ của các ngươi ở bên trong, tự chọn lấy giường của mình đi, một nửa ở tầng một và một nửa ở tầng hai.” Hắn chỉ tay vào cánh cửa rộng trước mặt, “Các ngươi có thể đi lại tự do ở khu vực gần đây nhưng đừng đi lung tung, ngày mai sẽ có mệnh lệnh khác dành cho các ngươi.”
Đám lính mới đi vào trong lầu, năm mươi cái giường được xếp gọn ở hai bên, tạo thành hai loạt dài, chừa lại một lối đi ở chính giữa.
Cuối phòng là một cầu thang dẫn lên tầng trên.
Oskar vỗ vai Noah, vẫy đầu ra hiệu rồi bước nhanh tới chỗ cầu thang.
Một số người chọn lựa những giường ở trước mặt, một số khác cũng đi hướng tầng hai.
Oskar đạp bước lên tầng hai, không gian ở đây khá giống với tầng một, chỉ có điều tầng này có trần nhà cao hơn.
Oskar đặt hành lý tại một cái giường kề với cửa sổ, Noah cũng trèo lên cái giường kế bên, ngáp dài một cái, hắn khá mệt mỏi với hành trình dài này.
Giữa hai cái giường cách nhau khoảng một mét, Oskar đứng tựa vào cửa sổ rồi nhìn ra phía ngoài, hít thở sâu, tận hưởng không khí trên cao và tầm mắt khoáng đạt.
Cuộc sống của hắn sẽ gắn liền với căn cứ này một thời gian, chỉ là không biết nó sẽ kéo dài bao lâu.