Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 115: Tên điên




Chương 115: Tên điên

Thương đội của Willie Canfield sau khi rời khỏi Arcop lại tiếp tục trải qua nhiều thành trấn khác.

Đầu tiên bọn họ tới thành Narris, đoàn xe dừng ở đây hai ngày, Willie bán đi một số hàng hóa mang theo và mua sắm những mặt hàng khác.

Tiếp đó thương đội tiếp tục đi về phía tây, điểm đến tiếp theo là thành Honde.

Ở đây Lance thấy được những đàn ngựa với số lượng khổng lồ của gia tộc Geen.

Lốc Xoáy và Sóc cũng sinh ra và lớn lên ở đây trước khi cha hắn mua lại chúng.

Tại đây Willie mua sắm một vài con ngựa và bổ sung thêm một chiếc xe chở hàng cho thương đội.

Tiếp đó nữa là hành trình theo hướng đông nam, họ đi đến tòa thành lớn nhất của xứ Weskast, Moncoba.

Tòa thành này là lãnh địa của gia tộc Houghton.

Nghe người khác nói chuyện với nhau, Lance mới biết được lãnh chúa của nơi này là Gordon Houghton, cha của Bertram Houghton, người thanh niên kia là chủ nhân thành Arcop và là Bá tước mới của xứ Nam Alklen.

Một trong những chỉ huy của trận chiến lần trước.

Tòa thành này cực kỳ rộng lớn, Lance dạo qua những con phố, hắn thấy được những ngôi nhà được xây dựng đẹp đẽ, ngôi đền thờ của thành này cũng lớn hơn nhiều với ngôi đền tại Arcop hay Narris.

Vào ngày rời đi thành Arcop, hắn nhận ra tư tế đỏ, vị tư tế hắn từng gặp được tại trấn Tithega.

Người đã băng bó chân cho cha hắn.

Người đã thực hiện những lời cầu nguyện và cả những lời nguyền rủa trong suốt trận chiến đó.

Không ngờ ông ta lại xuất hiện ở đây, đồng hành cùng thương đội qua hết tòa thành này tới tòa thành khác.

Tại sao ông ta lại từ bỏ nhà nguyện của mình?

Vị tư tế không mặc quần áo của tư tế, bộ áo dài trắng với thắt lưng đỏ, mà lại khoác lên người một áo dài màu đen.



Ông ta hiếm khi nói chuyện khi ở trên đường đi, khi phải dừng lại thì thường ở tại trong phòng một mình hay đi vào các đền thờ ở thành trấn, phần lớn thời gian Lance không nhìn thấy được bóng hình của ông ta.

Willie dường như cũng biết thân phận của vị tư tế, người thương nhân chuẩn bị cho ông một chiếc xe ngựa riêng, cũng lo hết mọi chi phí quán trọ và tiền ăn, người thương nhân có vẻ rất tôn kính Arvin.

Lance ban đầu có chút tò mò về sự xuất hiện bất ngờ của Arvin, nhưng sau đó thì không quan tâm nữa, hắn thả bay tâm hồn theo những câu chuyện của những người ngâm thơ rong, hòa mình vào giai điệu người hát rong hát trong quán rượu.

Hắn nghe họ kể về những người hiệp sĩ nổi tiếng tại địa phương hay con quái vật trên những vùng quê xung quanh.

Những câu chuyện ly kỳ đủ loại.

Họ rời khỏi Moncoba sau bốn ngày dừng chân, xuôi nam tới thành Viras, tòa thành nằm ở phía nam nhất của xứ Weskast.

Ngày 20 tháng 12 năm 467.

Trải qua nhiều ngày đi đường, họ đã gần tới được Viras, nhưng hành trình bị cản lại bởi một dòng sông rộng lớn.

Dòng sông Momas.

Chỉ cần vượt qua nó, đi thêm một quãng đường ngắn trong khoảng một ngày và họ sẽ tới được Viras.

Bây giờ đã là xế chiều, Willie nhìn sắc trời một chút, cảm thấy bây giờ qua sông cũng đã muộn, với số lượng hàng hóa xe ngựa nhiều như vậy, cần mấy con thuyền di chuyển qua lại nhiều lần mới đưa tất cả bọn họ qua sông được, mà khi trời tối cũng phải dừng nghỉ, nếu vậy thì thà nghỉ ngơi sớm ở bờ bên này.

“Dừng lại thôi, tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở bến tàu.” Willie nói.

Lance cưỡi Lốc Xoáy đi ở phía trước, hắn thấy được gần chỗ dòng sông có một mảnh kiến trúc gồm nhà cửa và cầu tàu, có những con thuyền đang đậu trên bến.

Có vài chiếc vẫn đang chở khách qua sông.

Đoàn xe gồm hơn trăm người với gần mười chiếc xe ngựa, họ đi tới bến tàu.

Những người hộ vệ và thành viên của thương đội thu xếp chỗ xếp đặt xe, để lại vài người canh giữ hàng hóa.

Những người khác thì kéo nhau vào quán rượu mà ăn uống, họ rất muốn nghỉ ngơi sau một ngày dài đi đường.

Lance đưa Lốc Xoáy cho người phục vụ, để tên kia dắt nó đi vào chuồng ngựa.



Người thanh niên chỉ mặc trên người một bộ giáp da, cùng thanh kiếm ‘Người Cắt Cỏ’ đeo bên hông.

Bộ áo giáp sắt hắn đặt chung chỗ với đống hàng hóa của Willie, sẽ có người trông coi đống hàng hóa nên hắn không quá lo lắng.

Đám người trên bến tàu thì đưa mắt quan sát đoàn xe của thương đội, bọn hắn chăm chú nhìn xem, có kẻ dùng ánh mắt như sói đói nhìn những xe chất đầy hàng kia.

Bọn hắn hơi rụt người lại khi nhìn thấy lá cờ hiệu, chứng tỏ đoàn xe thuộc về một gia đình quý tộc.

Nhưng thứ để bọn hắn thật sự chùn bước là số lượng hộ vệ sung túc, mỗi người đều trang bị kiếm giáo, sẵn sàng chống trả để bảo vệ đoàn xe.

Những ánh mắt kia bỏ qua thương đội, khúc xương cứng này có thể khiến răng con sói bị gãy nếu cố gặm cắn.

Bọn hắn tự lượng sức mình và tránh né đi, tiếp tục tìm kiếm những con mồi nhỏ yếu hơn phù hợp với mình.

Lance liếc mắt xung quanh một lát, cúi đầu bước vào trong quán rượu, mùi vị của các quán rượu trên đường dần trở nên quen thuộc với hắn.

Không có gì khác hơn là mùi đồ ăn nóng hổi, mùi bia rượu, mùi hôi cơ thể và vật n·ôn ó·i của bọn khách uống say như c·hết.

Tư tế Arvin như thường lệ lên phòng nghỉ ngơi, hắn không ở lâu nơi náo nhiệt.

Willie gọi tới một tên phục vụ, bảo hắn đem bữa tối lên cho tư tế, rồi hắn cùng với những người trong đoàn ngồi vào bàn.

Lance ngồi cạnh những người hộ vệ đã trở nên quen thuộc với mình sau nhiều ngày đi đường.

“Uống đi Lance.” Một thanh niên đẩy ly bia tới.

Lance cười tiếp nhận ly, cũng không chối từ lời mời, hắn cụng ly cũng những người khác, uống một ngụm, mọi người sau đó ngồi trò chuyện với nhau.

Hắn nhìn xung quanh một lượt khi chờ đợi thức ăn được đem lên, nơi này đầy ắp những người khuân vác, các thương đội và dân buôn bán, có nhiều kẻ còn mang theo v·ũ k·hí, có lẽ là lính đánh thuê.

Đám người khuân vác kia mang theo số tiền công ít ỏi mà mình đã bỏ công sức ra kiếm được trong ngày đi vào trong quán rượu, bọn hắn tiêu xài hết chúng vào bia rượu rồi ngủ say trong góc phòng.



Khi trời sáng lại bắt đầu một vòng tuần hoàn mới, cho tới khi bia rượu bào mòn hết sức lực, và bọn hắn không còn khả năng làm việc nữa cuối cùng rẽ vào một lối khác, đi trộm c·ướp mà kiếm tiền.

Trong đây cũng có nhiều người thương nhân khác, họ qua lại giữa hai bờ của dòng sông Momas, buôn bán đủ loại hàng hóa, thường nghỉ lại tại nơi này.

Lance đột nhiên chú ý tới một người ngồi một mình ở góc phòng, thân hình người kia cao to, trên đầu đội mũ trùm che lại khuôn mặt, thân thể từ trên xuống dưới đều bị bao bọc lại.

Trên bàn là một thanh kiếm dài, người kia ngồi uống rượu một mình, xung quanh hắn ta không có người nào.

Dường như những người khác đều sợ hãi lại gần hắn.

Người phục vụ bưng đồ ăn tới, đặt cái bánh nướng lên bàn, hắn thấy được Lance đang quan sát tên kia thì cúi thấp đầu rỉ vào tai.

“Quý khách, đừng chọc tới tên kia, hắn là tên điên.” Giọng người phục vụ hơi run nói.

“Tên điên?” Lance ngạc nhiên quay sang.

Người phục vụ nuốt ngụm nước miếng, thấp giọng nói, “Người ta gọi hắn là Rovert ‘Quái Vật’ nghe nói khuôn mặt của hắn ta bị quái thú gặm cắn nát bét.”

“Hắn đã làm gì mà khiến ngươi sợ hãi như vậy?” Lance hiếu kỳ hỏi.

Tên phục vụ nhìn bên kia một chút, kéo ghế ngồi xuống, muốn chia sẻ kiến thức với những người khách lạ mặt.

Những người khác trong bàn cũng chăm chú tập trung chuẩn bị lắng nghe câu chuyện.

Một tên đầu trọc ngồi ở bàn bên cũng im lặng lắng tai nghe, hắn có một vết sẹo trên má trái, hắn vừa lắng nghe lời kể của người phục vụ vừa lặng lẽ nhìn về phía góc phòng.

Một bàn khác thì có năm người, ở trong đó một tên lùn cũng nhìn qua kia, trong mắt có một chút sợ sệt.

“Có một lần có ba tên lính đánh thuê vào đây uống rượu, không biết làm sao chọc tới Rovert, bọn họ xảy ra t·ranh c·hấp, trong lúc xô xát, một tên lỡ tay xé mất áo ngoài của Rovert, để lộ ra dòng chữ ghi ‘ROVERT’ mọi người từ đó gọi hắn bằng cái tên kia.”

“Không chỉ xé mất áo ngoài, tên kia dường như còn nhìn thấy khuôn mặt sau lớp mũ trùm, hắn luôn miệng kêu lên quái vật.”

“Sau khi t·ranh c·hấp với nhau, mấy tên lính đánh thuê kia cùng Rovert đều rời khỏi quán rượu, ngày hôm sau có người tìm t·hấy x·ác c·hết của bọn lính đánh thuê trong một con hẻm gần đây, còn Rovert, hắn ta xuất hiện trở lại vào đêm hôm sau, trên người không có chút thương tích.”

Tên phục vụ luyên thuyên nói, thỉnh thoảng liếc nhìn qua, sợ hãi người đội mũ trùm nhìn về phía bên này.

“Có người đồn là hắn ta là sát thủ, kể từ khi hắn đặt chân vào bến tàu này, đã có nhiều n·gười c·hết đi hoặc m·ất t·ích mà không rõ h·ung t·hủ, không ai có chứng cứ gì nhưng mọi người đều cho rằng là do hắn làm.”

Tên phục vụ đứng lên, nhưng chưa rời đi ngay, hắn nhỏ giọng nói lời cuối cùng trước khi rời đi.

“Không ai dám xưng hắn là Rovert, không ai biết được hắn có n·hạy c·ảm với cái tên đó hay không, những kẻ nhìn thấy dòng chữ lần trước đ·ã c·hết rồi, trong âm thầm bọn ta gọi hắn là ‘Tên Điên’.”