Chương 116: Ô nhục
Lance nhìn vào chỗ góc phòng một chút rồi đưa mắt đi nơi khác, người được gọi là ‘Tên Điên’ hay ‘Quái Vật’ gì đó vẫn đang ngồi uống một mình, không để ý đến ai.
Nếu như hắn không phát điên chém loạn, thì sẽ không sao cả.
Lance cũng không muốn chọc tới tên kia, hắn chẳng cần thiết gây vào một kẻ như vậy.
Hơn nữa hắn cũng không có tự tin rằng mình thắng được một kẻ có thể g·iết c·hết ba tên lính đánh thuê, dù rằng không biết hắn làm bằng cách nào, thực sự một mình đơn đấu ba tên hay có người trợ giúp.
Mấy tên hộ vệ của đoàn xe thì nhìn chằm chằm bên kia một chút, bọn hắn có nghĩa vụ phải bảo vệ chủ đoàn xe, Willie Canfield.
Và có vẻ tên kia là một mối nguy hiểm.
Suốt đêm không có chuyện gì xảy ra, ‘Tên Điên’ rời khỏi quán rượu không biết đi tới nơi nào.
Quán rượu người tới người đi, chỉ có mấy người ở trọ là ngồi lâu hơn một chút, bọn hắn dù uống say thì cũng có thể lên lầu nghỉ ngơi.
Đám người của thương đội thì lên phòng nghỉ ngơi sớm, một số hộ vệ ra ngoài gác đêm, thay phiên cho những người đã canh giữ hàng hóa từ lúc chiều.
Lance cũng về phòng, hắn ở chung phòng với vài người đàn ông khác, họ chia sẻ một cái giường với nhau.
Quán rượu vẫn buôn bán tới tận khuya, và miễn là còn khách thì họ vẫn phục vụ thâu đêm.
Bến tàu ban đêm vắng vẻ và thiếu bóng người, chỉ có vài ngọn đèn lay lắt chiếu sáng trên những con thuyền ngừng đậu lại.
Làn gió đêm mát mẻ mang theo chút ẩm ướt từ dòng sông thổi vào, kẻ mà họ gọi là ‘Tên Điên’ ‘Quái Vật’ hay Rovert thì đang rảo bước qua những ngõ hẻm, hắn có vẻ như không có mục đích gì, chỉ là bước đi chậm rãi, ánh mắt lờ mờ ngắm nhìn không gian tĩnh mịch và u ám này.
Rovert dừng bước tại bến tàu, liếc nhìn dòng sông Momas đang chảy về hướng tây mà đổ ra biển lớn, im lặng không biết suy nghĩ điều gì.
Bỗng hắn thở dài một hơi, trong hơi thở tràn ngập mùi rượu, lồng ngực hắn chập chùng lên xuống, tim đập mạnh, tựa như có con quái vật bị nhốt trong trái tim, đang đập phá muốn xé tan lồng ngực, muốn bẻ gãy gông xiềng trói buộc mà thoát ra ngoài.
Gió thổi mây bay đi, để lộ ra mặt trăng hình lưỡi liềm.
Rovert ngẩng đầu lên, thông qua mũ trùm có thể thấy khuôn mặt bị băng kín lại bởi nhiều dải vải trắng, từ trán kéo dài tới môi trên.
Chỉ có mái tóc nâu ngắn, ánh mắt, lỗ mũi và phần từ miệng trở xuống để lộ ra bên ngoài.
Ánh mắt kia có màu đen, nhưng lại vằn vện tia máu, trắng ngập gần hết cả phần tròng trắng, không biết tình trạng này đã kéo dài bao lâu.
Ánh mắt dữ tợn và kinh khủng ngắm nhìn trăng lưỡi liềm.
Đứng trên bến tàu một hồi lâu, Rovert nhắm mắt lại.
Khi hắn mở mắt ra, tâm tình đã có chút dịu lại, hắn quay đầu chuẩn bị trở về quán trọ.
Gió đêm thổi từng cơn và mang theo chút hơi lạnh, làm áo choàng dài của Rovert phập phồng trong gió.
Khi hắn đi ngang qua một ngõ hẻm thì đột nhiên dừng bước chân lại.
Trong bóng tối có gì đó lóe lên, Rovert quen thuộc với thứ ánh sáng kia, là kim loại óng ánh phản chiếu ánh sáng.
“Ngươi là Rovert?” Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Người đàn ông trùm kín người dưới lớp áo choàng không đáp lại, nhưng hắn ta xoay người lại không tiếp tục đi trên đường lớn mà về quán rượu nữa.
Mũi chân hắn hướng về con hẻm nhỏ, trong cặp mắt đen hiện lên mấy bóng người.
Tính cả người vừa lên tiếng, trong bóng tối lần lượt xuất hiện năm người.
Bọn hắn trên người mặc giáp da, bên hông đeo kiếm ngắn hoặc rìu, khuôn mặt người nào người nấy đều có vẻ dữ tợn.
Giáp da sờn cũ, lưỡi kiếm sứt mẻ, mang theo chút vị máu.
Có một ngọn đèn dầu treo trước hiên của căn phòng đầu hẻm, Rovert đang tắm mình dưới ánh sáng của nó, nhưng tia sáng kia không chiếu rọi tới phía dưới cái mũ trùm được.
Hắn đứng im đó chờ đợi mấy tên kia bước từ từ lại gần mình, bóng lưng của Rovert kéo dài trên nền đất ẩm.
Mấy tên kia đi ra khỏi bóng tối, hình dạng dần rõ ràng, nhưng bọn hắn vẫn chưa tới sát người Rovert, dường như không muốn để mình hoàn toàn trần trụi dưới ánh sáng.
Bọn hắn đã rút ra v·ũ k·hí của mình, cầm ở trong tay.
“Ngươi bị câm sao hả, đồ quái vật?” Người kia lại mở miệng hỏi một lần nữa, âm thanh của hắn mang theo sự giận dữ.
Rovert ngẩng đầu nhìn tên kia, cái đầu trọc nổi bật và vết sẹo trên má, hắn nhận ra kẻ đã quan sát mình khi ở trong quán rượu.
Không ngờ đó không phải lòng hiếu kỳ của khách qua đường mà lại là ánh mắt thợ săn đang đánh giá con mồi.
“Ta biết ngươi sao?” Rovert mở miệng hỏi, câu nói đầu tiên của hắn trong ngày hôm nay, giọng hắn khàn khàn.
“Vậy ra ngươi không câm.” Tên đầu trọc cầm theo kiếm ngắn, không tiếp tục tiến lên mà dừng chân quan sát kỹ kẻ đứng trước mặt mình.
“Mấy tên lính đánh thuê bị g·iết vào tuần trước, là ngươi ra tay sao?” Đầu trọc nói tiếp, hắn nhìn chằm chằm vào Rovert.
“Bọn hắn khá yếu, và đều xứng đáng phải c·hết.” Lần này Rovert đáp lại với chút ý cười.
Trong đầu tên đầu trọc tưởng tượng ra nụ cười khinh bỉ của tên kia dưới lớp mũ trùm, hắn cắn răng giận dữ, “Mày đã g·iết em trai tao, thằng chó!”
“Vậy ra mày đến để trả thù.” Rovert liếc qua mấy kẻ đứng trước mặt mình, bọn này có lẽ cũng là lính đánh thuê, giống mấy tên rác rưởi lần trước bị mình g·iết.
“Ba lưỡi kiếm cùng hai lưỡi rìu.” Hắn lầm bầm, ánh mắt nhìn vào đường ranh giới rõ ràng giữa ánh sáng và bóng tối mà ngọn đèn nhỏ tạo thành.
“Mày sẽ phải trả giá, đồ chó c·hết!” Đầu trọc gầm gừ, đang định kêu đồng bọn cùng nhau nhào lên, chợt hắn thấy được ánh mắt của Rovert.
Một người trong bọn họ không biết từ lúc nào đã nhích sát lại với đường ranh giới kia, có lẽ hắn định ra tay bất ngờ khi hai người đang nói chuyện với nhau, bàn chân mang giày vải vừa đụng chạm vào ánh sáng.
Tên đầu trọc ngửa đầu nhìn thấy một nụ cười, Rovert nhe răng cười, hàm răng trắng toát hiện lên, mang theo vẻ khinh bỉ và sát ý rõ ràng.
“Đừng…” Hắn vừa mở miệng định nhắc nhở đồng bọn mình.
‘Keng!’ Thanh kiếm dài bị rút ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm lướt qua không khí, cắt vào chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, xẻ ra bóng người vừa định đặt chân vào chỗ ánh đèn.
‘Xoẹt’
Một vệt máu như dải lụa đỏ bị xé rách rơi xuống trên mặt đất, một vật hình tròn lăn đến bên chân của Rovert.
Hắn vẫn nở nụ cười, hít một hơi thật sâu, hưởng thụ mùi vị tỏa ra từ thanh kiếm của mình.
Cái xác không đầu ngã xuống, thanh rìu rơi trên mặt đất, bốn người còn lại rơi vào trong sự im lặng c·hết chóc, bọn hắn đều không phản ứng kịp với điều vừa xảy ra.
Rovert đạp lên cái đầu của tên kia, mắt của tên lính đánh thuê kia trợn lên, có lẽ hắn khó hiểu vì sao tầm mắt lại lộn vòng rồi nhìn thấy thân thể của bản thân mình ở phía trước mặt.
“Nó gọi ‘Ô Nhục’! Ta đang mang trên người một nỗi nhục mà máu tươi của các ngươi cũng không thể rửa sạch, nhưng có lẽ linh hồn các ngươi sẽ làm dịu lại cơn khát của nó, các ngươi càng sợ hãi, nó sẽ càng nhảy cẫng vui mừng.” Rovert nói nhỏ, kỳ lạ là bốn người kia im lặng đứng yên nghe hắn nói hết.
Nói xong, Rovert đá cái đầu bay ngược vào trong bóng tối, đến lúc này mấy tên kia mới kịp phản ứng, sắc mặt đầy vẻ dữ tợn và hòa lẫn chút xíu sợ hãi, tất cả giơ lên v·ũ k·hí nhào tới.
Bọn hắn không tin mình sẽ thua.
“Ha ha ha ha ha ha…” Rovert mang theo một tràng tiếng cười mà phóng vào trong bóng tối.
Vài tia lửa chợt hiện khi lưỡi kiếm v·a c·hạm, tiếng la đau đớn của kẻ bị lưỡi kiếm cắt chém cơ thể, mấy cái bóng đen lung lay rồi đổ xuống, máu tươi chảy dài trên nền đất.
“Không, không.”
Không lâu sau, chỉ còn lại một mình tên đầu trọc, hắn dựa lưng vào tường mà đứng, ôm lấy tay phải của mình mà khóc lóc, cổ tay của hắn đã b·ị c·hém đứt, bàn tay không biết rơi nơi nào.
Hắn hối hận vì mang theo đồng bọn tới tìm Rovert trả thù, hắn không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này.
“Tha, tha cho ta, làm ơn đi…” Hắn rên rỉ đau đớn, nước mắt chảy dài trên gò má, vết sẹo kia thấm ướt nước mắt, khuôn mặt hiện tại nào còn vẻ dữ tợn, chỉ còn lại sợ hãi và kinh hoảng.
Rovert đứng ở trước mặt hắn, liếc nhìn một lượt mấy cái xác c·hết nằm dưới chân mình, những bóng đen lờ mờ trong bóng tối, “Nếu tất cả bọn họ đều c·hết mà người lại hèn nhát còn sống, vậy thì thật sự rất nhục nhã, ngươi sẽ không muốn mang theo nỗi ô nhục đó đâu, tin ta đi.”
Hắn giơ cao lưỡi kiếm dính đầy máu tươi, phần mũi kiếm lộ ra dưới ánh trăng, nó mang một vẻ đẹp lạnh lùng, một vẻ đẹp c·hết chóc.
“Không…”