Chương 114: Từ biệt
Đêm tối, bà Ruby chuẩn bị một bữa ăn ngon chúc mừng Oskar và Noah được tuyển chọn.
Noah thì săm soi tờ hợp đồng nhiều lần, thỉnh thoảng mỉm cười không biết đang nghĩ tới chuyện gì.
Tiền lương của hắn để lại một phần cho mẹ mình, Oskar cũng nhất quyết đưa tới phần của mình, ép bà Ruby phải nhận lấy.
Ruby cũng đem ra thứ đồ mà mình làm trong lúc rảnh rỗi, khi nàng hoàn thành hết công việc trong ngày, hai chiếc áo len trắng, một cho Noah và một cho Oskar.
Noah thì bình thường một chút, đây không phải món đồ đầu tiên mà mẹ hắn làm cho hắn, nếu không muốn nói tất cả đồ đạc của hắn đều do mẹ mình may vá.
Oskar thì vui vẻ suốt cả buổi khi nhận được nó, Ruby rất hài lòng khi thấy người thanh niên thích món quà của mình.
Ba ngày cuối cùng trôi qua rất nhanh.
Ba ngày sau, buổi sáng sớm, ngoài cổng bắc thành Batgot.
Ruby, Oskar và Noah đứng trên mảnh đất trống ngoài thành, nhìn xem nhiều người khác đang chất hàng hóa lên xe.
Đoàn xe này có khoảng chừng 20 chiếc.
Oskar nhận thấy đây đều là những chiếc xe mới, có lẽ đều do gia tộc Hollow làm ra.
Hội lính nỏ bỏ ra số tiền lớn mua sắm một loạt xe ngựa mới để vận chuyển một phần lương thực và cả đám lính mới về Loshek.
Herman chính là người chỉ huy của đoàn xe, người đàn ông mặc giáp xích, eo đeo kiếm, ngồi trên ngựa đi qua lại mà kiểm tra, rất ra dáng một vị cấp trên.
Oskar không thấy bóng dáng của hội phó Gareth và hội trưởng Hugo, hai người kia có lẽ theo thuyền rời đi, đến những thành khác để chiêu mộ thêm lính mới cho hội.
‘Chẳng lẽ có một cuộc c·hiến t·ranh sắp tới sao?’ Oskar thầm nghĩ, hắn không nghĩ ra lý do nào khác mà hội lính nỏ tuyển dụng nhiều lính mới như vậy.
Chỉ riêng tại thành Batgot bọn họ tuyển vào khoảng một trăm người, đều là những người có thị lực và thể chất đạt yêu cầu.
Ngày hôm nay đám lính mới sẽ rời đi trên những chiếc xe ngựa này.
“Mẹ.” Noah nói nhỏ, giọng mang theo cảm xúc khó bỏ, hắn không biết bao lâu nữa mới có thể gặp lại mẹ của mình.
“Đừng khóc, mạnh mẽ lên, con là một người đàn ông.” Ruby an ủi con trai, nàng cũng đau lòng khi con trai rời mình mà đi.
“Hãy chăm sóc bản thân mình thật tốt.” Ruby cười nói, “Nghe lời Oskar.” Nàng lại dặn dò.
“Quan tâm nó hộ ta, Oskar.” Ruby quay sang phía Oskar.
“Vâng.” Oskar gật đầu đáp ứng.
“Cảm ơn cô vì sự chăm sóc và giúp đỡ cháu nhiều ngày qua.” Oskar cúi đầu nói.
“Mẹ.” Noah giang tay ôm lấy mẹ mình, Ruby nở nụ cười hiền từ, hai tay vòng qua cũng ôm lấy con trai.
Rồi nàng đưa mắt nhìn về phía Oskar, vẫy tay ra hiệu cho hắn cũng tiến tới.
Oskar có chút chậm chạp đi lại gần, ôm lấy hai người một chút.
Cảnh tượng từ biệt thường có nhiều nước mắt, xung quanh họ đã có nhiều người nức nở khóc lên.
Những người lính khác cũng đang chia tay với người thân của mình.
Nhưng Noah không khóc, hắn muốn vâng lời mẹ mình và cố gắng trở thành một người mạnh mẽ, nước mắt bị kiềm giữ lại trong khóe mắt, chưa hề chảy xuống.
Ruby thì có vẻ dễ dàng hơn, hai mắt của nàng có chút đỏ lên, nhưng không hề khóc lóc như những người phụ nữ khác.
Đột nhiên, một chiếc xe ngựa phóng nhanh từ trong cửa thành lao ra, Oskar nhận ra thiếu niên với mái tóc đỏ kia, Jaxton Hollow.
Tên nhóc kia vẫn như lần trước, hắn điều khiển chiếc xe hai ngựa kéo lăn bánh cực nhanh chạy vượt qua đội xe, hắn hò hét thỏa thích với tốc độ này, tận hưởng làn gió lướt qua cơ thể mình.
Oskar cười cười, không lẽ tên nhóc kia cũng gia nhập đội quân đánh thuê này.
Hội lính nỏ không có tiêu chuẩn thấp nhất về tuổi tác sao?
Lần này Oskar nhìn thấy một lá cờ hiệu cắm trên xe, bánh xe màu trắng trên nền cờ xanh.
Kia hẳn là huy hiệu của gia tộc Hollow, thể hiện cho nghề chính của bọn họ.
Jaxton Hollow lái xe ngựa chạy một vòng, rồi chạy nhanh trở lại trong đám người.
Người dân của Batgot thì khá quen thuộc với tên nhóc này, mấy tên lính đánh thuê của hội lính nỏ Helmelo thì không, bọn hắn ngạc nhiên nhìn xem tên nhóc kia thỏa thích thể hiện kỹ năng điều khiển điêu luyện.
Chiếc xe để lại một vệt bụi dài sau lưng, Jaxton kéo cương chậm lại tốc độ rồi dừng lại trước người Herman.
“Đội trưởng, muốn đua một vòng không?” Jaxton cười nói, tên thiếu niên này không hề cố kỵ điều gì.
Herman nuốt ngụm nước miếng, “Thôi, đây là chiếc xe cuối cùng sao?”
“Đúng vậy, đây là chiếc cuối cùng, chính ta sẽ lái nó.” Jaxton nhảy xuống, vỗ vỗ thùng xe nói.
“Ngươi lái?” Herman thắc mắc.
“Ta cũng cùng tới Loshek, hội phó Gareth nói ta có thể gia nhập hội lính nỏ nếu muốn, ta trước tới Loshek dạo một vòng xem sao.” Jaxton giải đáp thắc mắc.
“Ngươi còn chưa đủ mười sáu tuổi a.” Herman nói, hội lính nỏ chưa bao giờ tuyển người trẻ tuổi như vậy, cánh tay nhỏ kia, nó cầm nó bắn được sao.
“Hiện tại mười lăm, qua năm liền mười sáu.” Jaxton phản bác. “Hơn nữa ta có quan hệ, người không biết sao, ai nói gia nhập hội lính nỏ thì nhất định phải bắn nỏ.” Tên nhóc đứng sát Herman cười ha ha nói.
“Được rồi, vậy ngươi xếp hàng vào đoàn xe đi, chờ hàng hóa chất lên xong chúng ta khởi hành.” Herman cũng không thể từ chối được khi hội phó Gareth đã đồng ý.
“Ahhh.” Jaxton một lần nữa leo lên xe, ngồi vững trên vị trí lái, thuần thục điều khiển hai con ngựa xếp ngay ngắn vào hàng.
“Jaxton.” Oskar lẩm bẩm, vậy là thực sự không nghi ngờ gì nữa, không ngờ lần này nhìn thấy tên nhóc kia lại đồng hành với mình.
“Được rồi, tiễn biệt xong rồi thì lên xe đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát.” Herman vỗ vỗ tay nói, nhìn liếc qua chỗ Jaxton một chút, hắn cưỡi ngựa chạy về phía những người lính đang đứng mà hét lên.
“Nhanh lên thôi.” Hắn la lên một lần nữa, rồi cưỡi ngựa chạy tới phía trước nhất.
Có nhiều lính của hội lính nỏ đi cùng với đoàn xe, để bảo vệ số hàng hóa và những người lính mới vừa gia nhập.
Trên lưng họ mang những cây nỏ lớn, đây là lần đầu tiên Oskar thấy được chúng.
Không ai biết được trên đường sẽ tiềm ẩn những nguy hiểm gì, một đoàn xe mang nhiều hàng hóa giá trị mà không có người bảo vệ chẳng khác nào cừu non đi qua lại trước bầy sói đói.
Noah và Oskar từ biệt Ruby, hai người lần lượt ôm lấy nàng.
“Hẹn gặp lại.” Ruby cười nói, hai mắt đỏ hơn.
“Tạm biệt mẹ.” “Tạm biệt.”
Hai người thanh niên mang theo hành lý, ngước nhìn tòa thành này một lần cuối, lại nhìn bóng dáng bà Ruby đứng im tại chỗ nhìn xem bọn họ, rồi tiến tới chỗ đoàn xe.
Oskar hiện tại mới nhận thấy điều bất thường, không biết mấy tên kia từ lúc nào đã từ biệt xong chạy vội tranh giành chỗ trên những chiếc xe ở hàng trước.
Khi hắn và Noah đi tới, chỉ còn lại chiếc xe cuối cùng là trống chỗ, chiếc xe do Jaxton điều khiển.
Noah vòng qua nhìn một lượt, thấy mấy chiếc xe khác đều kín người, chỉ còn vài người khác giống với họ đang đứng ngẩn người trước chiếc xe cuối cùng.
Noah là biết tới người thiếu niên này, Jaxton nhà Hollow, hắn nhiều lần chứng kiến tên nhóc này phóng xe trên đường phố, chạy trên lằn ranh của sự sống và c·ái c·hết.
Jaxton dường như không sợ hãi c·ái c·hết, không sợ cú v·a c·hạm để thân thể nhỏ bé kia tan nát, khi ngồi trên xe hắn như thằng điên trong đầu chỉ có nhanh và nhanh hơn.
Nhưng hắn thì s·ợ c·hết a! Nội tâm của Noah gào thét.
Người điều khiển xe ngựa, Jaxton Hollow thì chẳng để ý gì tới xung quanh, hắn đang ngán ngẩm nhìn bầu trời xanh, nhìn những đám mây trắng lượn lờ bay chậm.
Khi đứng im một chỗ, nhịp tim của hắn như chậm lại và bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, hắn ngáp một cái, liếc mắt những người đứng sau, mấy tên kia đang do dự không quyết, chần chừ không biết có nên lên xe hay không.
Jaxton cười khinh bỉ một chút, hắn thấy qua rất nhiều những khuôn mặt như vậy, những kẻ sợ hãi tốc độ và chỉ muốn di chuyển chậm như sên bò.
Bỗng hắn bắt gặp một ánh mắt có chút sắc bén và điềm tĩnh, một người thanh niên cao lớn vác một chút ít hành lý trên vai.
Người kia hướng hắn cười một cái, đáp lại ánh mắt của người thiếu niên.
Oskar vỗ vai Noah, “Lên thôi, đừng để cho đội trưởng Herman chờ lâu.”
Nói xong hắn dẫn đầu leo lên xe, ngồi ở phía trong nhất, dựa vào thùng xe, nhìn xem người thiếu niên có mái tóc đỏ rực trước mắt mình.
Jaxton cũng tràn ngập tò mò đánh giá người thanh niên trước mắt mình.
“Chào Jaxton, ta là Oskar.” Oskar mở miệng nói.
“Ngươi biết ta?” Jaxton cười hỏi lại.
“Ngươi rất nổi tiếng.” Oskar cười nói.
“Lên đi Noah.” Oskar lại vẫy tay hướng bạn của mình nói.
Đám người còn lại dù muốn hay không cũng không thể không leo lên chiếc xe này, cả đám chỉ cầu mong Jaxton chạy chậm chút, bọn hắn cũng không muốn gãy chân gãy tay trước khi tới được Loshek.
Noah đi lên ngồi cạnh Oskar, gượng cười nhìn Jaxton, gật đầu một cái chào hỏi.
Đoàn xe bắt đầu di chuyển, Jaxton quay đầu lại, ánh mắt sáng lên một chút, hai tay nắm dây cương chuẩn bị tinh thần.
Noah lúc này không còn tâm trí chú ý tới Jaxton nữa, hắn quay đầu nhìn bóng hình mẹ mình, bà vẫn con đứng ở bên kia.
Oskar cũng nhìn lại chỗ bà Ruby đang đứng, nàng vẫy tay đáp lại hai người.
Những người trên xe cũng vẫy tay chào từ biệt lần cuối người thân của mình, từ biệt quê hương mình, từ biệt thành Batgot.
Đoàn xe dần dần rời xa, Jaxton hiếm thấy không tăng nhanh tốc độ mà chậm rãi di chuyển ở sau cùng.
Khi đoàn xe biến mất khỏi tầm mắt, Ruby quay người bước vào thành, đi trở về căn nhà của mình, căn phòng nhỏ bỗng trở nên trống vắng, không biết từ lúc nào, nước mắt đã chảy xuống như mưa, tí tách nhỏ trên nền nhà.