Chương 113: Sáu tháng
Ba người đi tới quảng trường, trên đường Noah kéo lấy Oskar mà than khổ, hắn nói đáng ra nên chờ đợi hợp đồng xong xuôi mới đi xin nghỉ thì thỏa đáng hơn.
Nhưng quyết tâm của Ruby lớn hơn, trước đi xin nghỉ rồi mới tới quảng trường, nàng không cho Noah cơ hội lùi bước, nó đã lui bước quá nhiều lần rồi.
Ba người tới chỗ tuyển quân, nhìn dòng người đứng xếp hàng, số lượng của bọn hắn vẫn rất đông.
Hôm nay có thêm một cái bàn gỗ đặt cạnh ba cái bàn ngày hôm qua, ngồi sau bàn là hai người, trong đó có một người mà Oskar nhận ra, Herman.
Herman cũng nhìn thấy Oskar, hắn vẫy tay kêu gọi.
Ba người đi tới trước bàn.
Bàn này không dành cho những người đang xếp hàng mà để người đã thông qua tuyển chọn đến làm hợp đồng.
“Đến làm hợp đồng phải không, Oskar?” Herman cười nói, từ khi kiểm tra thị lực hắn đã rõ ràng đây sẽ là đồng đội mới của mình.
“Ừm, đây là…” Oskar vừa đáp lại, còn chưa kịp nói, bà Ruby lần nữa giành lên trước.
“Hắn là con trai ta Noah.” Ruby chỉ con trai mình, rồi chỉ tay vào Oskar, “Cháu trai ta Oskar, ta sẽ bảo lãnh cho hai đứa nó.”
Herman liếc mắt Noah một chút, có một xíu ấn tượng, người thanh niên này có kết quả cũng khá tốt.
Hắn cười cười, “Được rồi thưa bà.” Bàn tay lật qua danh sách, nhanh chóng tìm ra tên của Oskar và Noah, lướt xem qua nội dung rồi đưa tới cho người ngồi bên cạnh.
Oskar nhận ra huy hiệu người kia mang trên người, một vị quan thu thuế của lãnh chúa, những người này hẳn là nắm giữ thông tin của mọi người ở trong thành.
“Bà tên gì?” Vị quan thu thuế hỏi.
“Ruby.” Bà Ruby không mạnh dạn như khi nói chuyện với người quen, hơi nghiêm túc và có vẻ sợ hãi với uy thế của người làm việc cho lãnh chúa.
Hai người hỏi và trả lời một loạt câu hỏi, quan thu thuế cũng xác nhận về nơi ở và thân phận của Ruby, hắn gật đầu ra hiệu, cho thấy người phụ nữ này có thể làm người bảo lãnh.
Hắn ta ghi chép lại tin tức của Ruby phòng ngừa hai người lính mới đào ngũ.
Trong khi đó Oskar và Noah đang đọc một bản hợp đồng vừa được soạn ra cho họ, tập trung nhìn kỹ vào thời gian phục vụ và tiền lương.
Thời gian phục vụ hội lính nỏ là sáu tháng, trong đó ghi rõ có một tháng huấn luyện, giống như Noah nói ngày hôm qua.
Tiền lương là mười Trite một ngày, Noah chỉ thấy nó nhiều hơn rất nhiều phần lương mình được trả khi làm một tên thợ rèn học việc.
Nhưng Oskar lại bất ngờ, hắn từng tham gia c·hiến t·ranh, hắn biết lương của một người bộ binh bình thường chỉ có bốn Trite, cung thủ là sáu Trite, mức lương này gần gấp đôi một cung thủ bình thường.
“Ngươi sẽ nhận phần tiền lương của mình, nhưng chiến lợi phẩm toàn bộ thuộc về cấp trên, nếu ngươi muốn kiếm được nhiều tiền hơn, ngươi cần phải cố gắng tăng lên cấp bậc của mình.” Herman dường như hiểu rõ suy nghĩ của hắn, nói ra.
Oskar gật đầu, hiểu rõ phần nào tại sao tiền lương cao như vậy.
Đó cũng là một số tiền khổng lồ khi nuôi một đội quân đánh thuê với số lượng lớn.
Có lẽ các cấp trên, hội trưởng hội phó phải liên tục tìm kiếm những hợp đồng béo bở, nhằm kiếm lời từ khoản đầu tư khổng lồ của mình.
Hắn ký xuống tên của mình, ở cả hai phần trên dưới, hai phần có nội dung được sao chép giống hệt nhau.
Sau đó Herman xé hợp đồng làm đôi, tách rời hai phần ra với nhau, đưa cho Oskar một phần, một phần khác kẹp vào xấp giấy, khi cần họ sẽ lấy chúng ra đối chiếu với nhau.
Đường xé kia khi ghép lại phải phù hợp mới được, đảm bảo nó từ một từ giấy xé ra.
Hợp đồng của Noah cũng bị xé ra, hắn xếp lại giấy hợp đồng rồi nhét vào áo trong, thở phào một hơi, tràn đầy hi vọng về hành trình sắp tới, hắn biết chuyện mình rời nhà đã không thể đảo nghịch được nữa.
“Đây là tiền lương.” Herman cười, đưa tới hai túi nhỏ cho hai người.
Bà Ruby cũng ghi chép xong xuôi, đứng chờ họ ở phía ngoài.
“Tạm biệt, Oskar, Noah, hẹn gặp các ngươi vào ba ngày sau.” Herman cười nói, vẫy tay chào hai người.
Sau đó hắn vội vàng tiếp đón một người khác tới ký hợp đồng, đi theo phía sau người thanh niên kia là một cặp vợ chồng, có lẽ họ là cha mẹ hắn ta, hai người trên mặt đều mang theo vẻ lo lắng, còn người thanh niên thì là vẻ kiên quyết.
“Về thôi.” Bà Ruby cười nói, biết đây là những giờ phút cuối cùng con trai ở bên cạnh mình.
“Cháu đi làm việc đây, cô Ruby.” Oskar cười nói, trong lòng hắn thoải mái vì việc đăng ký đã hoàn tất rồi.
Hắn vừa để ý thấy Jacob hướng mình ngoắt tay.
“Ừm, chiều về sớm ăn cơm.” Ruby nói, không có chút nào hối hận đứng ra bảo lãnh cho hắn.
Để cho Noah rời đi một mình khá nguy hiểm, có thêm một người làm bạn bên cạnh con trai để nàng yên tâm hơn rất nhiều.
Nàng cảm thấy Oskar là một người có thể đặt niềm tin vào được, một người sẽ giữ lời hứa.
“Vâng.” Oskar đáp lại rồi chạy nhanh tới chỗ cửa hàng lương thực.
“Oskar, ngươi đăng ký vào hội lính nỏ hả?” Jacob nhíu mày hỏi, hắn vừa chứng kiến người thanh niên làm gì đó ở phía bên kia.
“Đúng vậy ông chủ, ta vừa ký xong hợp đồng.” Oskar cười vỗ vỗ ngực, tờ giấy hợp đồng bị hắn xếp lại nhét trong áo.
“Tiền lương rất cao đi.” Jacob nhăn mặt nói.
“Mười Trite một ngày, liên tục sáu tháng.”
“Hừm, là rất cao, hết sáu tháng nếu ngươi đổi ý không muốn làm lính đánh thuê nữa, trở về đây, ta thuê ngươi một ngày ba Trite, một tháng tổng cộng là chín Dobra.” Jacob nói, hắn biết khi hợp đồng đã ký không ai có thể thay đổi được, nếu không thì phải bỏ ra một số tiền lớn, hơn nữa hắn cũng không thể thay đổi được quyết định của Oskar.
Nhưng người chủ cửa hàng có chút không muốn thay đổi người khuân vác.
Hiện tại chuyện mua bán trở nên càng ngày càng tốt hơn, hắn cũng không tiếc rẻ thuê người làm ổn định cả tháng, nhưng điều kiện tiên quyết là phải làm việc siêng năng và gọn gàng giống người thanh niên trước mắt này.
“Chắc về sau ta sẽ không còn làm công việc này nữa.” Oskar cười nói.
“Thằng nhóc này.” Jacob làm bộ tức giận nói, “Thôi mau đi làm việc đi.” Hắn cười mắng một tiếng, ra hiệu đi Oskar làm việc.
Oskar nhanh chóng bắt tay vào việc, động tác thuần thục chất đầy chiếc xe kia, để nó lăn bánh rời đi khu chợ.
“Ông chủ, chiếc xe này giống như rất mới.” Oskar liếc nhìn chiếc xe kia, nói với Jacob.
“Ừm, ngươi tinh mắt đó, thương hội Cowanii vừa mua sắm rất nhiều xe ngựa mới, nghe nói nhà Hollow kiếm được một món hời lớn, bọn hắn đang khẩn cấp chế tạo bánh xe cho kịp để giao đủ hàng.”
Oskar nghĩ tới người thiếu niên tóc đỏ có chút hoang dã trên xe ngựa kia, ra là gia tộc hắn ta chuyên làm xe ngựa, vậy thì giải thích phần nào về tài điều khiển xe ngựa của hắn.
Hai người nói chuyện với nhau một hồi, chiếc xe lại quay trở về.
Oskar vận chuyển lương thực lên xe, hôm nay chỉ có một mình hắn, nhưng số lượng hàng hóa cũng ít đi nhiều, nên lượng công việc không quá nặng nề.
Chỉ một chiếc xe ngựa vòng đi vòng về, khi nó rời đi là khoảng thời gian Oskar được nghỉ ngơi.
Jacob đứng trước cửa, ngắm nhìn phía bên kia, nhìn thằng nhóc đang làm việc cho mình, khi Oskar rảnh tay hai người liền nói chuyện phiếm vài câu.
Jacob hiếm thấy trở nên thân thiết và nói nhiều như vậy với một tên khuân vác, hắn cũng nhìn ra, tên nhóc này không thích làm công việc khuân vác này.
Nói đúng ra chẳng có ai thích một công việc vừa nặng nhọc mà tiền công lại ít như thế này cả.
Đa phần bọn họ chỉ bán đi sức lực của mình để kiếm tiền cho cuộc sống hàng ngày.
Jacob thầm nghĩ, ‘có lẽ dù không có hội lính nỏ, một ngày nào đó tên nhóc này cũng sẽ rời đi thôi’.
Jacob nhìn Oskar khuân vác bao lương thực trên vai, lần đầu tiên hắn chăm chú nhìn kỹ khuôn mặt trẻ trung kia.
Nó góc cạnh rõ ràng và mang theo vẻ quyết tâm hiếm gặp được ở những người khuân vác khác.
Nó không giống với thương nhân hay người buôn bán ngoài chợ, kia là một thứ Jacob chưa bao giờ tìm thấy nơi chính mình.
Có chút giống với những người lính hay các hiệp sĩ.
‘Có lẽ hắn thực sự thích hợp làm cái nghề kia’.
Jacob nhìn về phía cây nỏ trắng của hội lính nỏ.
Hắn lại nghĩ tới người hội trưởng mua sắm lượng lớn lương thực từ cửa hàng của mình.
Hugo Cowanii.
Người thanh niên đó hình như cũng đi rất gần với đám lính đánh thuê kia.
Jacob nuốt một ngụm nước miếng, thầm nghĩ tới những khả năng mà mình có thể nghĩ ra được.
Trong số đó có những điều bình thường, có những điều lại cực kỳ đáng sợ.
Hắn liếc nhìn bóng dáng của Oskar, tên kia đang chất đầy một chiếc xe khác.
“Mong rằng ngươi sống sót qua sáu tháng.” Người bán lương thực thầm nghĩ trong lòng.
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa!