Chương 112: Tức giận
Trong hơn một tháng tại Batgot, ngày hôm nay là ngày hắn trở về trễ nhất, cũng là ngày mà hắn mệt mỏi nhất.
Không chỉ về thể xác máu thịt mà cả tâm trí tinh thần.
Hình ảnh của Batgot về đêm không có gì đặc biệt khiến cho Oskar chú ý tới, nhưng làn khói bếp tràn đầy hương thơm đã hòa quyện cùng với gió trời cũng khiến lòng hắn dịu lại đôi chút.
Con đường mang chút nét đẹp của chút ánh sáng nhỏ bé chiếu tỏa ra từ những khe cửa của các ngôi nhà hai bên đường.
Đường đi dần vắng người, có vài đội lính tuần tra đi ngang qua mặt hắn, hai bên lướt qua rồi rời xa nhau.
Oskar đã sinh hoạt ở nơi này nhiều ngày, hắn không còn cho bản thân là một người từ bên ngoài nữa, cũng hiểu biết nhiều hơn về tòa thành này, sẵn sàng đáp lại mọi câu hỏi từ đội lính tuần tra kia.
Hắn nghiêng đầu nhìn một cái rồi thu lại tầm mắt của mình, tự hỏi, trong số những người kia có ai tham gia trận chiến ở Alklen hay không.
Hắn từng muốn báo cho ngài Mario và Lance biết tình hình của mình ở đây, nhưng một người bình thường làm sao gửi một lời nói đi xa được như vậy.
Chỉ có quý tộc là có bồ câu hay người đưa tin cưỡi ngựa chạy hàng chục hàng trăm cây số để truyền đi tin tức.
Bây giờ, hắn lại sắp sửa bước sang một cuộc hành trình mới, nếu như mà mọi chuyện diễn ra một cách êm đẹp và thuận lợi.
Hắn có lẽ sẽ rời đi thành Batgot đi đến một nơi xa hơn nữa, điểm đến của tương lai giờ vẫn chưa biết tới, nhưng hắn biết tới nơi mình sẽ được huấn luyện.
Trong những ngày này, người ở xứ Helmelo, đặc biệt là những người ở bến cảng, khi họ nói về một tòa thành khác ngoài Batgot, thì họ thường đề cập tới Loshek đầu tiên.
Kia là thành phố lớn nhất của Helmelo, lãnh địa của nhà Goldnor.
Người xứ này nói tới Loshek giống như khi người xứ Weskast nói tới Moncoba như vậy, có chút tràn ngập ước ao viếng thăm tòa thành và tự hào khi khoe nó với người ngoài.
Hắn chưa từng đặt chân tới Moncoba, một thành phố ở phía nam làng Orman, phía nam thành Arcop, rất xa về phía nam.
Nhưng hắn sắp được tới Loshek, thành phố này ở phía đông của Batgot, rất xa về phía đông.
Lần này rời đi có lẽ kéo dài khoảng thời gian mà hắn rời xa Orman, kéo dài khoảng cách của hắn với quê nhà, kéo dài khoảng thời gian mà hắn và người anh em của mình Lance gặp lại nhau.
‘Có khi Lance đã nghĩ mình c·hết rồi cũng nên’ Oskar thầm nghĩ rồi mỉm cười.
Nhớ tới những ký ức xinh đẹp của ngày xưa để cho người thanh niên xua tan được phần nào sự mệt nhọc, hắn rảo bước đi, không biết lúc nào đã đứng ở trước cửa nhà.
Căn phòng mà hắn xem như nhà và ở đây hắn được đối xử như người một nhà tại nơi xứ lạ.
Oskar hít sâu một hơi, chuẩn bị hỏi thăm cô Ruby, hắn sẽ vui vẻ tiếp nhận mọi đáp án mà không dám có chút nào uất ức hay khó chịu.
Tại trong ngôi nhà này, giống như khi còn ở Orman, hắn nhận được nhiều hơn những thứ mình cho đi.
Cánh cửa kia không khóa, nó chỉ khép hờ, một đường ánh sáng vàng chiếu lên người Oskar, hắn đưa tay đẩy nhẹ, ánh sáng nở rộ và cửa mở ra.
“Về rồi sao.” Tiếng nói của Ruby vang lên.
“Ngươi không về có lẽ ta c·hết đói mất Oskar.” Đó là tiếng rên rỉ của Noah, hắn vừa nhìn thấy Oskar, bò dậy khỏi giường rồi nhanh chóng lại chỗ bàn ăn kéo ghế ngồi chờ đợi.
“Ngồi nghỉ đi Oskar.” Ruby nhìn thấy vết tích của mồ hôi còn chưa khô trên áo Oskar, nàng có chút xíu đau lòng, nhìn đứa bé xấp xỉ con trai mình, nó đã phải làm việc cả một ngày.
Oskar chợt vui vẻ khi thấy họ như vậy, hắn cũng cười lên, ngồi vào bàn, uống một chút nước, giống như một người con trai khác của Ruby đang ngồi cạnh Noah mà chờ đợi.
“Mẹ không cho ta ăn trước, bà ấy đã nấu xong món ăn từ lúc trưa, nói phải chờ ngươi trở về.” Noah phàn nàn nói.
Hắn không phải than phiền trưa không được ăn, vốn dĩ bọn họ ăn ngày hai bữa, chỉ là có chút ghen tị với Oskar khi mẹ mình nói vậy.
Nồi súp thơm ngon bốc lên hương thơm nồng đậm khi được làm ấm lại, hai chén đầy được bà Ruby múc ra, đặt ở trước mặt hai người.
Bà thì tự múc cho mình một chén ít hơn.
Oskar vừa định nói chuyện, nhưng Ruby đưa tay chặn lại.
“Ăn trước đi rồi có gì nói sau.” Bà ấy cười, dường như biết Oskar đang lo lắng chuyện gì.
Oskar nhìn sang người ngồi bên cạnh Noah, tên kia có lẽ đã nói gì với mẹ hắn.
Noah vẫn đang cắm đầu ăn, không để ý gì tới xung quanh.
Oskar cũng chỉ có thể trước ăn vào súp, đợi ăn xong sau đó lại nói, nước súp rau củ thơm ngon thêm chút vị thịt tràn đầy khoang miệng.
Nó béo và ngọt, Oskar thoải mái ăn xong phần của mình, bên cạnh hắn Noah cũng nhanh chóng ăn.
Cả nồi súp phần lớn bị hai người bọn họ chia nhau, bà Ruby chỉ ăn một chén nhỏ.
Bữa ăn xong xuôi, Ruby cười nói, “Ta biết cháu lo lắng chuyện gì, ta sẽ bảo lãnh cho cả hai đứa tại trước mặt người phụ trách, đừng lo lắng nhiều về chuyện đó.”
Oskar đầu tiên là sững sờ, trước đó hắn còn suy nghĩ một vài lời để nói tới quyết tâm của mình, đảm bảo rằng mình sẽ không đào ngũ, rằng bà Ruby không cần quá lo lắng khi đứng ra bảo lãnh, có thể đặt niềm tin nơi kẻ mới quen biết ít tháng này.
Nhưng không ngờ hắn chưa mở miệng thì bà ấy đã đồng ý rồi.
“Người bảo lãnh có thể sẽ b·ị b·ắt bồi thường nếu người lính ký hợp đồng rồi đào ngũ, cô không lo lắng sao?” Hắn sợ Noah không nói rõ với mẹ của mình, và bà Ruby chưa biết hậu quả của chuyện có thể xảy ra.
Ruby mỉm cười, “Ta đương nhiên biết, ba năm trước hội lính nỏ Helmelo cũng từng đến đây tuyển quân, có mấy đứa trẻ hàng xóm còn đi đăng ký, nhưng bọn hắn không được chọn.” Nói đến đây nàng có chút đắc ý và vui vẻ nhìn xem con trai mình.
“Có những người bán hàng ngoài chợ cũng đã làm người bảo lãnh, ta hiểu rõ nếu người được bảo lãnh chạy trốn thì chuyện gì sẽ xảy đến với mình.”
Bà nói tiếp, “Nếu họ không bắt được người chạy trốn, quan thu thuế sẽ được thông báo và ông ta tới đây thu lấy một phần tiền để đền bù cho hội lính nỏ, ta phải bán đồ đạc trong nhà nếu không trả đủ, họ sẽ lấy đi cả ngôi nhà này nếu cần thiết.”
“Quan hệ của lãnh chúa và đội quân đánh thuê kia dường như rất tốt.” Ruby kết luận.
Noah nuốt một ngụm nước miếng, “Mẹ, con hứa sẽ không đào ngũ.” Hắn nói nhỏ.
“Ta tin tưởng cả hai đứa đều sẽ không làm như vậy, hai đứa không phải loại người sẽ bỏ rơi đồng đội mình để chạy trốn thoát thân, hay những kẻ yếu đuối không chịu nổi cuộc sống khô khan hay những buổi huấn luyện gian khổ.”
“Họ chỉ làm vậy để tăng thêm một lớp bảo đảm mà thôi.” Ruby cười nhẹ nhàng.
“Ta tin cháu, Oskar, nhớ chăm sóc nó trên đường đi.” Thấy Oskar muốn mở miệng, Ruby nhíu mày ngăn lại Oskar một lần nữa, làm bộ tức giận, sau đó nàng nở nụ cười hiền từ và ánh mắt kia tỏ rõ sự tin tưởng của mình.
“Cảm ơn cô, Ruby.” Oskar nói nhỏ, có chút cảm động, hiếm ai sẽ đặt nhiều niềm tin như vậy vào một người xa lạ mới gặp mới quen được một tháng.
Ruby thì hoàn toàn tin tưởng chàng trai trước mắt này, sống chung hơn một tháng, người thanh niên chưa hề làm điều gì để nàng phải hoài nghi về sự trung thực trong lời nói hay hành động.
Nàng vững tin con trai mình cùng chàng thanh niên sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và viết nên câu chuyện của riêng mình.
Và lính nỏ có lẽ chỉ là khởi đầu.
Trong đầu người phụ nữ bỗng có chút nghĩ viển vông giống con trai, nghĩ tới những hành trình đầy chông gai, những phần thưởng to lớn họ đạt được.
Hai người lính đánh thuê dần dần trở nên mạnh mẽ khi trải qua thử thách khó khăn và trưởng thành qua mỗi trận chiến.
Ruby mất một lúc lâu mới thoát khỏi suy nghĩ kia được.
Nàng ngượng nghịu cười một tiếng, “Đi ngủ đi, sáng mai dậy sớm.”
Căn phòng tối xuống, tiếng ngáy vang lên, Oskar quá mệt mỏi sau một ngày dài.
Một buổi tối nữa nhanh chóng trôi qua, mắt mở ra và trời đã sáng.
Sáng sớm, ba người ăn sáng rồi cùng nhau rời khỏi nhà, không phải tiến tới quảng trường mà đi về phía bắc.
Oskar đứng đợi ở ngoài cửa, nhìn vào cái lò rèn trước mặt.
Mẹ con Ruby và Noah đã vào trong được một lát, họ nói chuyện với một người thợ rèn.
Đây là người thầy mà Noah theo học việc.
“Được rồi đi đi, dù nó muốn ta cũng sẽ không nhận lại nó nữa.” Người thợ rèn già khó chịu nói.
Noah cúi chào thầy mình một cái, cười khổ đi theo mẹ mình ra ngoài.
“Đi thôi Oskar.” Bà Ruby nói lớn tiếng.
Oskar nhìn người thợ rèn kia một chút, trên tay ông ta vẫn đang cầm búa rèn.
Ánh mắt kia nhìn bóng lưng ba người rời đi, mang theo chút tức giận cũng một phần quan tâm lo lắng.